Chuyện lấy vợ sinh con
- Mẹ nghe chú Hứa kể đầu năm sau cô con gái từ Mỹ về, định đến Hàn Quốc du lịch đâu đó một hai tuần, xong lại về Thâm Quyến ăn tết.
Vẫn là chuyên mục bao giờ lấy vợ của mẹ Văn, nhưng lần này cậu thấy hứng thú hơn hẳn. Vậy nên cậu cũng đáp lại mẹ với quyết tâm cháy hừng hực.
- Nếu là con nhóc làm rơi trái sầu riêng xém làm vỡ đầu con trai mẹ thì mẹ dẹp ngay ý nghĩ đấy đi nhé!
Cái này là để đảm bảo cho tuổi thọ của cậu chứ chả có ý chê trách gì. Cậu không nhớ con bé làm rơi trái sầu riêng ngày hôm đấy, nhưng nếu không nhờ tài phản xạ nhanh nhạy của mình thì giờ bị khoét một phần não cũng chẳng có gì lạ. Xong lỡ mình cưới phải thủ phạm ngày hôm ấy thì biết đâu nhỏ đó nhỡ tay sát hại chồng mình thật, nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
- Tào lao, em nó hiền lành dịu dàng lắm! Nếu có đúng thì giờ người ta cũng đâu còn như ngày xưa đâu.
Vậy là Tuấn Huy vẫn phải nghe lời mẹ chấp nhận buổi xem mắt này, chả nghẽ người ta sang tận đây để gặp mình mà chạy thì quá mất mặt đấng nam nhi rồi.
___
Cuối năm là khoảng thời gian khá bận rộn, đến mức cậu phải đưa cả Yeol và Eul lên Seoul ở cùng nhà với Triết Viễn. Văn phòng của bọn họ không có quá nhiều người, chủ yếu là vẫn phải túc trực ở trong nước, khi nào tin tức nóng hổi, chấn động, không thể đảm đương nổi mới cần phải gọi cứu trợ, nhưng chừng này công việc với hai phóng viên thì vẫn chưa là gì so với hồi đưa tin trong nước. Hồi chưa có cậu ấy thì cậu vẫn có thể một mình giải quyết được đống giấy tờ này, chỉ có bỏ ăn bỏ uống, xuống vài cân với vài hôm thức trắng thôi, cậu luôn cho rằng chỉ vùi đầu vào công việc mới khiến bản thân lấp đầy khoảng trống trong tim. Nhưng thỉnh thoảng không phải vậy.
- Anh Văn, có người muốn gặp anh!
Tuấn Huy ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ chất đống, 7:26, cậu mới chợp mắt được 20 phút, còn cậu bạn thân đã lăn ra chết từ lúc nào. Hậu quả cả năm rảnh rỗi, cuối năm mới chịu lôi việc ra làm, Triết Viễn lơ ngơ nghe lời cậu bảo công việc nhàn lắm, nhưng chưa kịp nghe hết câu đã vội chạy sang đây rồi, giờ chắc đang ước quay về làm Biên tập viên Trần đẹp trai bóng loáng nhiều tiền được nhân dân cả nước đợi đến đúng 7 giờ tối mở ti vi lên để ngắm. Cậu không biết người đấy, chỉ biết phóng viên Trần cằm lởm chởm râu, đầu tóc rối tung, đang đấu tranh giữa việc ngủ tiếp hay xử lý nốt đống công việc, dù bản thân cậu cũng không khá khẩm hơn là mấy. Tự dưng thấy có lỗi với Tổ quốc ghê, có khối người sẵn sàng hi sinh bản thân để bảo tồn nhan sắc này, giờ bị tàn phá thế này lấy đâu ra động lực để thúc đẩy lòng yêu nước đây.
Cậu lầm bầm mấy câu chửi rủa cho người nào chập mạch phá ngang giấc ngủ của mình, để cậu nhìn thấy sẽ tặng cho mấy cú đấm, nhưng vừa nhìn thấy mặt mũi "người chập mạch" thì im re, chớp mắt mấy lần để chắc chắn mình đã tỉnh táo, và người trước mặt là Jeon Wonwoo. Ô hay nhỉ, mấy nay cậu có làm gì tội lỗi đâu mà cứ gặp nghiệp chướng mãi vậy. À, mình vừa huỷ hoạt báu vật của các bà mẹ Trung Quốc.
- Tổng biên tập Jeon của tờ SMorning mới sáng ra có chuyện gì sao?
Này chẳng phải mỉa mai gì, nhưng để mọi người trong trụ sở biết cậu quen biết Jeon Wonwoo cũng chẳng có gì hay ho. Hắn chính là người mà người người trong giới muốn bám víu nhất, nhưng cũng là người không ai muốn dính dáng nhất.
Đứng ngoài này mới cảm nhận được sự lạnh buốt thấm vào da thịt khiến cậu bất giác co người sâu vào trong áo khoác, cố gắng hạn chế da thịt tiếp xúc với không khí bên ngoài. Người trước mặt dù đứng cùng một chỗ nhưng không hề lay động trước từng đợt gió thổi qua, chỉn chu với áo vest, bên ngoài là áo mangto xám, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, trái ngược hẳn với bộ dạng thảm thương của cậu.
- Không mời mình vào trong sao?
Đương nhiên rồi, một thân âu phục nghiêm chỉnh đứng trong đống hỗn loạn trong kia trông chướng mắt vô cùng. Cậu cũng không muốn chứng kiến hai người đàn ông trưởng thành lớn tồng ngồng rồi vẫn còn kháy đểu nhau, chẳng hiểu sao Triết Viễn bình thường điềm tĩnh, dịu dàng lại không vừa mắt với người này, cả Wonwoo cũng vậy. Cậu vừa ngoác mồm ra ngáp vừa ra hiệu cho người kia nói nhanh lên trước khi cơ thể mình đóng băng.
- Nói nhanh lên mình còn về nhà.
- Bạn đang ở đâu vậy, anh Jeonghan bảo bạn không qua nhà anh
- Mình ở nhà với Viễn
Wonwoo nuốt lại cục nghẹn trong cổ họng khi nghe người kia nói chữ "nhà" một cách nhẹ tênh không hề có cảm xúc gì, lấy ra tấm thiệp màu trắng đưa tới trước mặt khiến cậu bừng tỉnh, trố mắt ra nhìn chằm chằm.
- Vãi, hai người kết hôn nhanh vậy?
Hắn thật muốn bịt chặt mồm người trước mặt lại, rõ ràng không nhìn thấy gì đã miệng nhanh hơn não.
- SMorning kỉ niệm 10 năm thành lập, 5 năm xác nhập với trụ sở chính, đây là thiệp mời.
Chẳng biết vì sao nhưng hắn cảm thấy rất khó chịu khi Tuấn Huy nghĩ rằng đây là thiệp cưới nên phải nhanh chóng giải thích. Cậu chắc chắn lại cắm cọc ở văn phòng rồi, gương mặt phờ phạc, đôi mắt trũng sâu, đôi môi nứt nẻ khiến hắn không cần hỏi cũng nhận ra được, đôi con ngươi tự động di chuyển theo từng chuyển động của người kia.
- Xong việc chưa, mình đưa bạn về nhà!
- Mình đợi Viễn xong việc đã, cậu ấy cầm chìa khóa.
- Bạn... được rồi mình đợi bạn ở đây.
Chưa kịp nghe người kia nói xong cậu đã đóng chặt cửa, thực sự là lạnh chết cậu rồi. Cầm trên tay tấm thiệp mời mà cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn. Trước khi xác nhập thành một nhánh nhỏ của SMorning, cậu không hề biết đến sự tồn tại của tòa soạn này, cậu đã từng hỏi Wonwoo vài lần nhưng không nhận được câu trả lời nào. Chỉ được nghe kể lại rằng, trước đó, Tổng biên tập đã để lại món nợ khổng lồ cho tòa soạn trước khi bỏ trốn, nhân viên không chịu được áp lực cũng thi nhau từ chức. Lúc đó, tòa soạn của hắn không có tiếng tăm, không nhận được sự chú ý, đều là tay viết nghiệp dư nên tiền nhuận bút không cao, không thể đủ chi trả cho món nợ khổng lồ. Vậy mà một tay Jeon Wonwoo đã vực dậy đống hoang tàn ấy thành một đế chế vững mạnh như ngày nay, giờ đây SMorning là tòa soạn đứng đầu về tổng doanh thu mỗi năm, mỗi bài báo đều có lượng người truy cập cao ngất, đến giờ vẫn không ai có thể đánh bại được. Còn hắn được ca ngợi là người nổi tiếng trong những người nổi tiếng, người ngoài kia có thể không biết cái tên này, nhưng chỉ cần bước vào giới giải trí thì chẳng ai là không biết Jeon Wonwoo cả, có hàng ngàn người nổi tiếng sẵn sàng cúi đầu trước người này để được nâng đỡ, được chú ý. Nhưng cũng là người khiến bọn họ mất tất cả chỉ sau một đêm nếu họ dám quay lưng. Hắn có thể khiến một người tận hưởng cảm giác "một bước lên tiên", cũng có thể dùng chính đôi tay ấy dìm người ấy xuống tận cùng của sự tuyệt vọng. Sau cái ngày lễ kí kết xác nhập với Smorning, mọi người rần rần tìm mọi thông tin về người đàn ông đã một tay gây dựng tòa soạn này, các bài báo về Jeon Wonwoo xuất hiện trên khắp mặt báo, trở thành chủ đề thịnh hành nhất trong ngày hôm ấy. Tuấn Huy lúc ấy nằm trong lòng người đàn ông được săn đón nhất thời điểm ấy, vừa đọc từng bài báo vừa tận hưởng cảm giác ấm áp người kia mang lại.
- Mình mà đem chuyện thân thế của bạn ra trao đổi thì bạn nghĩ người ta trả cho mình bao nhiêu?
- Người ta trả bao nhiêu thì mình trả gấp đôi.
- Thì mình lại tìm người ra giá cao hơn bạn
- Vậy mình trao trái tim này cho bạn để trả giá.
Phải chăng lúc ấy cậu không chút xấu hổ nào mà đồng ý thì bây giờ đã không phải mệt tim như thế này rồi.
___
Cậu bất lực lay Triết Viễn đang lăn lộn trên sofa để tìm chỗ chui lủi, người kia rên ư ử mấy cái cũng chịu mở mắt. Cậu nắm cổ tay người đang mắt nhắm mắt mở để không va phải cái gì rồi lăn đùng ra đất. Nhìn bộ dạng này của cậu ấy chắc mẹ Văn sẽ đánh cậu chết mất vì dám để con trai bà thành ra như vậy. Cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện đang hướng về phía mình khi hai người vừa bước ra khỏi cửa, Jeon Wonwoo này là cứng đầu muốn vào nơi cậu ở hả?
- Cũng gần đây thôi, không cần phải đi xe đâu, bạn thực sự muốn đến hả?
Nhận được cái gật đầu chắc nịch từ người kia, cậu bắt đầu dẫn đường. Khó khăn lắm mới nhịn được cảm giác vứt cậu bạn thân trên đường để đưa về nhà, đặt người kia trên giường, cởi bớt đồ đồ để ngủ được thoải mái, dém chăn lại cẩn thận mới an tâm ra ngoài. Yeol với Eul vẫn say ngủ trong ổ của 2 đứa, đồ ăn cũng hết từ bao giờ. Triết Viễn mới chuyển đến đây chưa được bao lâu, vì công việc chất đống nên nhà cửa cũng chưa tân trang được mấy, căn nhà vẫn y nguyên như ngày đầu chuyển đến. Sau khi đảm bảo lượng thức ăn vừa đủ để 2 đứa nhóc sau khi tỉnh dậy có thể ăn luôn, cậu mới chú ý đến vị khách cũng đang ở đây.
- Bạn muốn uống gì không? Chỉ có nước lọc với cà phê thôi.
- Bạn chuyển đến ở chung với cậu ta hả?
Không nhận câu trả lời mong muốn cũng không khiến cậu bận tâm, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn.
- Tạm thời là thế, bao giờ công việc đỡ hơn mình lại về Incheon, kể cả mình muốn chuyển đến đây chắc Viễn cũng không có ý kiến gì.
Tuấn Huy nhận ra dạo gần đây người này kiệm lời hẳn, điềm tĩnh với chững chạc hơn hẳn, khiến cậu hơi lạ lẫm. Chẳng nghẽ người nào sắp kết hôn đều như vậy hả?
- Bạn hỏi xong chưa? Giờ mình rất cần đi ngủ.
Trai đẹp thì bổ mắt đấy, nhưng cũng không cứu được tình trạng thiếu ngủ trầm trọng này đâu. Giờ chỉ cần đặt chân xuống giường là cậu có thể lăn ra ngủ ngay, không quan tâm trời đất gì nữa. Người trước mặt vẫn im lặng, không chịu di chuyển, cậu không chống đỡ nổi bản thân nữa mà gục đầu, nhắm mắt. Nhưng sau đó là một loạt âm thanh nối tiếp nhau: tiếng ghế gỗ lê trên mặt sàn, tiếng bước chân từng nhịp, tiếng hít thở đều đều ngay bên tai. Sau đó không còn âm thanh nào nữa. Cậu cảm nhận được hơi thở của người kia ngay bên cạnh mình, sau đó là một bờ môi ướt át chạm vào đôi môi khô khốc của mình, trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì thì Wonwoo giữ lấy gáy cậu, làm cho nụ hôn sâu hơn. Cậu hốt hoảng muốn đẩy người kia ra, nhưng chút sức lực yếu ớt đấy không là gì so với hắn. Đôi môi kia mơn trớn trên đầu môi cậu, làm ướt đẫm vùng đất cằn cỗi, nứt nẻ. Một dòng điện loa tỏa đến tứ chi, xuyên qua cả não và lồng ngực, đầu óc cậu tê rần. Khi hai đôi môi dứt ra, hơi thở nóng rẫy của người trước mặt vờn lấy đầu môi cậu, tâm trí cậu giờ đây trống rỗng.
Wonwoo nhìn phản ứng của người trước mặt, có vẻ vẫn chưa thoát ra khỏi hành động đột ngột này của hắn. Nhìn đôi má và vành tai cậu dần ửng đỏ, đôi mắt đảo tứ phía trông như một con mèo hoảng loạn khiến hắn không thể không nở nụ cười. Không biết từ bao giờ, những cái ôm, những cái nắm tay không còn là đủ nữa, hoặc vì đã quá lâu không được chạm vào người kia khiến hắn không thể kiềm chế được khao khát được thân mật với cậu. Dù tiếc nuối vì không thể tiếp tục nụ hôn dang dở nhưng cũng không thể để mèo con hoảng loạn được, vả lại cậu cũng rất cần được nghỉ ngơi, nên chỉ kịp đặt một nụ hôn nữa lướt qua trên khóe môi.
- Đi ngủ thôi...
___
Chúc mừng năm mới nhaaaaaa!
Chúc mí bạn gặp thiệt nhiều may mắn và tiếp tục gắn bó với Seventeen ha!
Nay có bạn cmt bảo tui ra 1000 chap. rosannryy chắc có 40 chap thôi á, tui viết xong là tui đăng hết một lượt cho mí bạn luôn ha.
Happy new year!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com