Chương 11
Tiếng xe ngựa lộc cộc, bên trong lại lắc lư không yên, Camilla có chút không quen mà choáng váng một hồi. Andrew nhận thấy sắc mặt nàng không tốt, đưa tới một bình nước ấm.
Andrew: Tiểu thư, đoạn đường này có hơi xấu. Tiểu thư chịu khó một chút.
Camilla: Không sao.
Andrew: Một tiểu thư như nàng vậy mà lại bị say xe sao?
Camilla: Ta không thích xe ngựa.
Andrew tay cầm dây cương, hơi thẫn thờ một lúc, sau đó lại cười cười hỏi nàng.
Andrew: Chẳng phải tất cả thiếu nữ luôn thích một cỗ xe đẹp đẽ và chàng hoàng tử uy nghi giống như trong truyện cổ tích sao?
Camilla uống vào một ngụm nước, đôi mắt xanh nhàn nhạt nhìn ngắm cảnh sắc qua khung cửa sổ nhỏ.
Camilla: Ngài không biết rằng trong truyện mọi thứ đều biến mất khi phép màu hết hiệu nghiệm sao? Làm gì có thứ nào sẽ tồn tại mãi mãi chứ!
Biểu cảm trên khuôn mặt Andrew thoáng chốc đã thay đổi, anh có chút hứng thú với câu trả lời của Camilla. Sau đó lại quay về với một bộ mặt nghiêm túc hàng ngày. Camilla đột nhiên lại cảm thấy không đúng, suy đi tính lại bản thân chẳng có điều gì tốt đẹp, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt và lợi ích khi một vị vua cao thượng muốn có. Không lí gì mà người đó lại muốn cưới nàng về.
Camilla: Andrew! Ngài chắc là vua xứ Edinburgh muốn cưới ta chứ?
Andrew: Tại sao tiểu thư lại hỏi điều này?
Camilla: Bởi vì cưới ta về sẽ không có lợi cho ngài ấy. Ngài sẽ không bắt cóc ta rồi bán nội tạng chứ?
Andrew bật cười vì câu hỏi ngớ ngẩn của Camilla, sau đó lại nghĩ về một lời nói dối đẹp đẽ nào đó. Nhưng đối với một người sống thực tế như Camilla, dù lời nói dối có hoa mỹ đến mấy thì e rằng khó mà khiến nàng tin cậy.
Andrew: Thần tin chắc rằng ngài ấy sẽ phạt thần thật nặng.
Camilla như hiểu ý Andrew, thở dài ngắm nhìn những đám mây trắng phớ trôi nổi trên trời. Thời tiết hôm nay rất đẹp, rất phù hợp với một lễ cưới ngoài trời. Chỉ tiếc nàng không có vinh dự nhận được những thứ như trong cổ tích ấy.
Camilla: Thực ra ngài không cần phải nói dối như vậy.
Andrew: Tiểu thư, tuy thần không chắc về vị trí hoàng hậu của người. Nhưng một khi tiểu thư thành người của xứ Edinburgh, thần không muốn người phải chịu uất ức.
Camilla: Ta đã sớm quen rồi.
Andrew nhận thấy giọng nói yếu ớt của nàng, lại cảm giác rung động trong lòng. Nàng không khóc lóc kể lể như những cô gái khác, cũng chẳng thấy đó là một chuyện lớn lao. Camilla nhỏ bé là vậy, nhưng lại mạnh mẽ hơn anh tưởng tượng. Andrew không phải là chưa tìm hiểu qua danh phận của Camilla, những tiếng đồn thổi xấu xí và những lời miệt thị tàn độc của người dân xứ Battenberg đối với nàng khác xa so với con người mà anh tiếp xúc. Giống như một người khác hoàn toàn vậy.
Andrew: Ban nãy tại sao tiểu thư không để ý đến Athanasia?
Camilla: Chúng ta vốn không thân thiết.
Camilla chỉ là lười quan tâm tới nàng ta, dù sao thì tiếng xấu của nàng cũng nhiều đến vậy rồi, thêm một chút cũng không sao. Hơn hết, từ nay về sau có lẽ nàng cũng sẽ chẳng đặt chân lại đất xứ Battenberg thêm một lần nào nữa. Camilla lại nghĩ về xứ Edinburgh xa xôi, nàng khá tò mò về vùng đất này. Không có quyển sách nào nói rõ ràng về sự hiện diện của Edinburgh, cũng chưa từng có ai nhắc đến tên của vị vua xứ này. Đó là một vùng đất huyền bí và quyền lực, rộng lớn khiến những nước lân cận khiếp sợ. Lời đồn đại về những sự kiện bí ẩn gần vùng đất đó khiến người ta luôn sợ hãi mà không dám tiếp cận. Con người mất tích khi đặt chân vào Edinburgh, tìm thấy rất nhiều bộ xương khô gần đó, hay thậm chí có người nhìn thấy những con quái vật khổng lồ. Camilla thật chẳng dám tin tưởng về những lời đồn không thiết thực đó và cũng cảm thấy con người thực dễ bị lừa gạt và dắt mũi bởi những kẻ bịa đặt tự dựng lên một câu chuyện không có thực.
Camilla: Ngài Andrew này, xứ Edinburgh là nơi như thế nào vậy?
Andrew: Người thấy tò mò về đất nước của chúng thần sao?
Camilla: Vì đó là nơi ta sẽ sống đến cuối đời. Chẳng phải vậy sao?
Andrew để ý đến câu trả lời của Camilla. Thật chẳng khó đoán khi nàng nói rằng đó là chuyện cả đời, có thể nàng cũng chẳng còn nơi nào để đi nếu rời khỏi xứ Edinburgh. Gia đình kia không còn là gia đình của nàng nữa, cũng chẳng ai trong số họ có vẻ chào đón nàng. Andrew nghe tin rằng vị hôn phu cũ của nàng cũng nhẫn tâm phá bỏ hôn ước mà chạy theo em gái nàng, thì chắc chắn chẳng có tốt đẹp gì, mặc dù hắn là hoàng tử và sắp đăng quang thành vua một nước. Andrew lại nhìn con đường dài không thấy điểm kết thúc phía trước mặt, xung quanh từ bao giờ đã bao phủ bởi rừng rậm.
Andrew: Tiểu thư Camilla, người tin trên đời này có quỷ chứ?
Camilla nghe tiếng hót lảnh lót của đàn chim chao lượn trên trời, mỉm cười nhàn nhạt trả lời Andrew.
Camilla: Thế gian rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Andrew: Vậy sao?
Camilla cảm giác cơ thể bồng bềnh kì lạ, giống như trôi nổi trên mặt nước, lại nhẹ nhàng tựa như những sợi lông vũ. Cỗ xe bất ngờ bay lượn trên không trung, chẳng mấy chốc cao ngang với đàn chim ban nãy, khiến chúng sợ hãi mà tách ra tán loạn. Những cơn gió thổi trực tiếp và mạnh mẽ, tóc Camilla bay lượn loạn xạ. Camilla từ ngạc nhiên, sau đó lại thích thú, đưa tay đón lấy những làn gió, cảm nhận sự lơ lửng và mát mẻ thấm dần vào da tay. Hai chú ngựa trắng cất cánh bay thẳng lên trời xanh, vẫy vẫy cái đuôi dài thích thú. Andrew từ bên ngoài trở vào trong cỗ xe, thấy Camilla không một chút lo lắng thì thở phào nhẹ nhõm. Anh còn nghĩ sẽ phải ngồi giải thích, dỗ dành nếu nàng phát khiếp và đòi về nhà. Mái tóc hơi ngà ngà xám bay đến đẹp đẽ, cả nụ cười ưu tư hồn nhiên khiến Andrew bất giác quên đi một Camilla thận trọng và khiêm tốn vài phút trước. Camilla nhận thấy bản thân đang bị nhìn chằm chằm, liền thu tay và trở về với biểu cảm thờ ơ của mình, nghiêm túc nhìn Andrew trước mắt.
Andrew: Tiểu thư có thể hiểu Edinburgh là vương quốc của quỷ và quái vật, mà đức vua chính là quỷ vương đứng đầu tất cả.
Camilla: Ra là vậy.
Andrew: Vậy, người không có gì thắc mắc sao?
Camilla: Ngài cũng là quỷ sao?
Andrew: Phải!
Camilla: Liệu, nơi đó con người như ta tới sẽ không sao chứ?
Andrew: Nếu dưới sự bảo hộ của quỷ vương thì người sẽ không sao!
Camilla: Vậy là sẽ có chuyện rồi!
Camilla chống cằm, suy nghĩ một lúc lại nói.
Camilla: Mong là sẽ không bị chà đạp đến chết!
Andrew: Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu!
Andrew trầm tư nhìn nàng, Camilla vẫn luôn suy nghĩ thực tế, thực tế đến mức tiêu cực. Nàng chẳng hề sợ hãi đó là vương quốc của các loài quỷ, nhưng lại sợ hãi bản thân sẽ làm ảnh hưởng tới trật tự của vương quốc. Từ trước tới nay thực sự không có trường hợp nào vào được tận nơi của quỷ vương, nhưng cũng không phải là không có con người xuất hiện ở vương quốc này. Tuy nhiên họ có vẻ không được chào đón lắm. Loài quỷ luôn có ác cảm, chúng ghét bỏ lòng tham và sự tàn nhẫn của con người. Andrew cũng hơi lo lắng về việc bản thân tự ý đưa nàng tới nơi nguy hiểm như vậy mặc cho quỷ vương ra sức ghét bỏ ý tưởng này. Andrew cho rằng Camilla rất thú vị, cũng rất thông minh, hiểu lý lẽ, nói ít làm nhiều, tính cách cũng một phần giống hắn, người như nàng chẳng phải rất phù hợp với vị trí nữ hầu cận của quỷ vương sao? Dạo gần đây công việc của vương quốc rất nhiều, mà Andrew lại một mình đảm nhận nhiều trọng trách, lo liệu về những lễ nghi cúng bái, sau đó lại phải quan tâm tới từng bữa cơm giấc ngủ của quỷ vương. Anh thực sắp muốn nổ tung cái đầu, nên muốn giảm bớt áp lực của bản thân cách tốt nhất là tìm được người phù hợp chăm sóc quỷ vương. Anh biết là quỷ vương sẽ không chịu tin bất cứ ai, nhưng có lẽ khi gặp Camilla sẽ khác.
Camilla: Vậy, quỷ vương lại là người thế nào?
Andrew: Ngài ấy không giống như vẻ bề ngoài!
Camilla lại nghĩ tới những quỷ vương trong phim mà nàng từng xem qua khi còn ở thế giới bên kia. Là người có uy quyền, có sức mạnh, với vẻ bề ngoài hung dữ, giết người không chớp mắt, nhưng lại luôn ngọt ngào với nữ chính. Nhưng thật đáng tiếc, nàng cũng chẳng phải nữ chính, nên không lý nào một quỷ vương tôn quý như thế có thể đối xử tốt với nàng. Camilla dày vò một mảng váy đến nhăn nhúm, muốn hỏi gì đó rồi lại thôi.
Andrew: Có gì thắc mắc sao?
Camilla: Vậy....ta phải làm gì khi gặp ngài ấy? Liệu ngài ấy sẽ không vừa mắt mà giết chết ta chứ?
Andrew: Tiểu thư, nàng đừng có suốt ngày nghĩ về chuyện chết chóc có được không? Sao không nghĩ đến những thứ tốt đẹp hơn? Quỷ vương không đáng sợ như nàng nghĩ, cũng sẽ không tùy tiện giết người.
Camilla: Vậy thì yên tâm rồi.
Bầu trời xanh đến vậy, cảm giác bồng bềnh trôi giống như những đám mây, lại có gió nhẹ nhàng thổi khiến Camilla dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
"Mày chết đi"
"Mày đáng bị như vậy"
"Con điếm chết tiệt!"
Lại là cơn ác mộng dai dẳng đó, Camilla giật mình tỉnh giấc, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Andrew: Tiểu thư không sao chứ?
Andrew đưa tới một chiếc khăn tay, nãy giờ anh đã cố đánh thức nàng khi thấy sự thống khổ và dằn vặt trong lúc ngủ.
Andrew: Người lại mơ thấy ác mộng sao?
Camilla: Không sao!
Camilla lau vội mồ hôi trên trán, lại cười nhàn nhạt nhìn Andrew. Nàng đã sớm quen với việc trải qua mọi khó khăn trên đời một mình, hiện tại lại có người quan tâm nàng như vậy, thật sự thấy vừa cảm động lại vừa ngượng ngùng. Camilla nâng niu chiếc khăn trên tay, sau đó lại đưa tới cho Andrew.
Camilla: Cảm ơn ngài!
Andrew nhận lấy khăn tay, cảm thấy biểu cảm của Camilla đã ôn hòa trở lại mới yên tâm. Cỗ xe ngựa bay lượn trên trời, rất nhanh đã tới xứ Edinburgh, xứ sở của các loài quỷ.
____________________
[25/6/2020]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com