Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

/Chương 69/ Die With A Smile - Lady Gaga, Bruno Mars

Đó là một đêm đông nước Mỹ. Rosé đã ngồi đó, đến rạng sáng, đến khi bình minh ló rạng. Cô không khóc được nữa. Gương mặt cô trắng bệch. Môi khô nứt. Và cả người run rẩy trong sương lạnh ban mai. Dạ dày quặn đau. Nhưng Rosé vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Trong đầu cô là 1 mảng trắng xoá. Cô không nghĩ về những chuyện đã qua, không nghĩ về những điều sắp tới. Cô chỉ thấy mình cô đơn đến cùng cực, và nhớ một người đến cùng cực.

Cho đến lúc, đột nhiên gió thổi đến, khiến những chiếc lá rụng trong vườn lao xao như reo gọi. Rosé đứng bật dậy khỏi ghế. Chân cô gần như tê dại, cô cố gắng loạng choạng đi vào nhà.

Lục tung tất cả, không đủ tỉnh táo, Rosé cuối cùng cũng thấy điện thoại của mình, nằm trơ trọi trên bàn bếp. Rosé không mở danh bạ, mà ấn trực tiếp 1 dãy số.

Những tiếng tút vang lên. Lâu như một đời, lâu như một kiếp, lâu như quãng thời gian mà người ta có thể bỏ lỡ nhau.

Rosé ngồi thụp trên sàn nhà, chờ đợi.

Cho đến trước khi tiếng tút cuối cùng, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói. Gần gũi đến thế mà cũng xa lạ đến thế.

- Chaeyoung.

Phải, hẳn là cậu nhớ số điện thoại của cô, dù đã không còn lưu trong danh bạ.

- Jungkook.

Cô rõ ràng nghe mình gọi tên cậu thành tiếng, nhưng lại như nghe tên cậu từ 1 nơi xa vọng lại. Đối phương không đáp lời, có lẽ là chờ đợi Rosé.

Rosé nhìn bàn tay mình ghì chặt gấu áo. Cô cố gắng lấy lại nhịp thở đều đặn trong khi ở nơi lồng ngực trái, tim cô đập nhanh đến độ mồ hôi lạnh vã ra.

- Jungkook, tớ...

Chất giọng ngọt ngào của Rosé giờ khàn đặc. Cô đã cả 1 đêm ngồi ngoài trời lạnh, giữa gió và sương. Đầu cô đau như búa bổ, chân vẫn tê dại, và tim đập nhanh đến mức thổn thức trong lồng ngực. Mắt cô hẳn cũng đã đỏ hoe lên vì 1 đêm không ngủ. Rosé hít vào thật sâu, thở ra thật chậm. Đầu dây bên kia vẫn im lặng, cô thậm chí không nghe được những tiếng thở khe khẽ của Jungkook. Cậu vẫn chờ đợi. Chờ đợi điều gì đó. Từ cô.

Rosé chống 1 tay xuống nền nhà. Giữa căn phòng khách, chỉ 1 mình. Rosé lấy mọi can đảm, lấy mọi sức lực còn xót lại của bản thân. Cô vẫn nắm chặt điện thoại trong tay. Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

- Jungkook, tớ xin lỗi...Xin lỗi vì tất cả những điều...

- Cậu không có lỗi. Tại sao lại tự trách mình như vậy?

Jungkook có thể đợi cô nói trước, nhưng lại không để cô nói hết câu.

- Jungkook...Cậu có nhớ câu cuối cùng tớ nói với cậu đêm Tokyo không?

- Vậy cậu có nhớ lời tớ nói cuối cùng với cậu ở sông Hàn ngày đó không?

- Cậu...chúc tớ hạnh phúc.

- Phải. Vậy thì tại sao, hôm nay, lúc này, ngay bây giờ, cậu lại gọi cho tớ? Hơn 3 năm qua, chưa bao giờ...chưa bao giờ, chưa 1 lần mà. Chúng ta đã kết thúc rồi, Chaeyoung. Lời chia tay cậu nói qua điện thoại, lời chia tay chúng ta nói vào đêm đó ở sông Hàn. Hai lần nói lời chia tay cho 1 cuộc tình. Cậu...Chaeyoung, xin cậu, đừng làm tớ bối rối, thêm nữa. Tớ đang ổn, rất ổn!

- Cậu không ổn. Chưa bao giờ ổn. Không hề ổn.

Rosé gào lên với điện thoại trong tay. Bên kia, Jungkook dường như đang sửng sốt, tiếng thở của cậu trở nên nặng nề, mà rõ ràng.

- Park Chaeyoung, lần cuối cùng cậu gọi điện cho tớ, là vào đêm đó. Giờ thì cậu muốn gì? Và đừng nói lời xin lỗi, cậu không có lỗi. Không 1 chút nào.

Rosé thấy cả sự bất lực trong giọng nói của Jungkook. Trái tim cô đau thắt lại. Cả 1 đêm thức trắng, cô chả suy nghĩ được điều gì, mọi thứ trống rỗng. Rồi khi cơn gió ấy thổi đến, lao xao cả 1 khu vườn, Rosé như bừng tỉnh, mất cả kiểm soát, theo bản năng tìm đến điện thoại rồi gọi cho Jungkook. Cô lại sai nữa rồi sao? Rosé nghĩ. Nghĩ mà như dày vò chính mình. Cô tiếp tục tự nhủ. Không thể lùi bước.

- Tớ...trong đầu tớ bây giờ rất lộn xộn. Jungkook, xin cậu hãy dành thời gian lắng nghe những điều tớ nói... Chỉ 1 chút thôi...

Jungkook im lặng, thay cho sự đồng ý. Rosé hít vào 1 hơi thật sâu. Cô rất mệt, vô cùng mệt, cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng cô phải gắng gượng. Lắng nghe và làm theo những điều mà trái tim mình muốn.

- Hôm nay, không, là hôm qua, tớ đã gặp Namjoon oppa. Cho 1 lần hợp tác bất ngờ. Bọn tớ đã nói chuyện cùng nhau. Không nhiều, nhưng đủ, để tớ hiểu ra nhiều điều, hiểu ra 1 phần những thứ cậu đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Jungkook. Tớ nói trước, tớ không phải đang thương hại cậu. Là tớ thương cậu. Bởi vì...bởi vì, tớ...đã, đang và luôn yêu cậu. Yêu đến nỗi, khi biết những điều cậu đã phải trải qua, thì tất cả thống khổ mà tớ cũng chịu đựng trong từng ấy năm, chả là gì cả. Tớ chỉ có thể tự trách mình vì đẩy 2 đứa vào hoàn cảnh ấy. Jungkook, tớ luôn mong cậu có thể sống tốt, là thực sự sống tốt, và mỗi ngày tiến về phía trước. Nhưng nếu sau sự hào nhoáng trên sân khấu, trước ánh đèn, là 1 trái tim chưa thể chữa lành những tổn thương, cậu...bảo tớ làm sao yên tâm, làm sao...

Ngoài trời, bình minh đã đến. Phá tan lớp sương mù, những ánh nắng đầu tiên trong ngày rải xuống vạn vật. Rosé dựa người vào lưng ghế sofa. Nghe giọng mình thổn thức.

- Jungkook, tớ cũng đã tìm đủ cách. Để quên cậu. Để cứu rỗi chính mình. Nhưng chỉ có 2 lựa chọn. Đầu tiên, tớ đã từng nghĩ đến việc từ bỏ tất cả, là thật sự để lại mọi thứ và rời đi, sinh sống như 1 kẻ trốn chạy thế giới ở 1 nơi nào đó suốt đời. Bên cạnh đó, là lựa chọn khác, lựa chọn mà chúng ta thường sẽ làm, đó là sống vì công việc. Mỗi giây hít thở đều làm việc, làm việc. Và hẳn cậu đã thấy, tớ thành công xây dựng 1 sự nghiệp không có điều gì nuối tiếc, nhưng thất bại trong việc phải quên cậu...Jungkook, tớ còn nghĩ, nếu Vinci không thể giúp cậu, không thể khiến cậu mở lòng, và tiến thêm 1 bước nữa. Vậy sẽ còn những người khác mà? Biết đâu 1 ngày nào đó, thực sự sẽ có 1 người như vậy. Chiến thắng tớ, chiến thắng cả cậu. Cho cậu yêu và được yêu. Không còn quá khứ, chỉ hiện tại và tương lai...

- Không có người như vậy.

Jungkook cắt lời cô. Rosé thật muốn bật cười.

- Phải, không có người như vậy...Đối với tớ, cũng thế. Không có 1 ai, có thể thay thế cậu trong lòng tớ. Không có 1 ai đến và chữa lành được những tổn thương quá lớn, lớn đến mức, chủ nhân của nó đã chấp nhận sống cùng nó cả đời. Và từ trước đến nay, quả thực, tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quay lại, dù trong lòng tớ tình cảm dành cho cậu còn lớn đến thế nào. Vì tớ luôn nghĩ đến kết cục chẳng thế nào đổi khác nếu chúng ta cứ cố chấp. Và cậu đã luôn nhắc nhở tớ rằng phải tiến về phía trước. Nên tớ đã mong, cậu tìm được 1 hạnh phúc khác, còn tớ...thế nào cũng được. Mỗi ngày đều đau lòng, nhưng nếu vô tình nhìn thấy cậu, gặp lại cậu, nghe ai đó nhắc đến cậu, vậy thì hôm ấy, sẽ đau lòng hơn 1 chút. Tớ chấp nhận. Chấp nhận tất cả, chỉ cần sau này cậu hạnh phúc. Có 1 mối tình trọn vẹn, có 1 kết cục tốt đẹp. Nhưng nghe những lời Namjoon oppa nói, tớ mới nhận ra, tớ lại sai rồi. Tớ đã yếu đuối, và hèn mọn trước tình yêu của chúng mình...Jungkook, cậu...nếu cậu còn tình cảm với tớ, nếu cậu...muốn. Có thể cho tớ 1 cơ hội, cho tớ 1 lần nữa được ở bên cậu không?

Nước mắt đã rơi ướt đẫm trên gò má tái nhợt đi của Rosé. Cô cố kìm nén những tiếng nấc nghẹn, nhưng rồi thất bại. Tiếng khóc nức nở vỡ oà ra. Giọng Rosé nghẹn ngào.

- Trong lòng cậu...còn có tớ không?

- Tất cả những điều đã qua mà cậu biết...chưa đủ chứng mình điều gì sao, Chaeyoung? Vậy để tớ nói cho cậu nghe. Trong lòng tớ chưa 1 phút giây nào, không có cậu. Tình yêu tớ dành cho cậu, dù cho tớ dùng cách nào, cũng không vơi bớt. Sau từng ấy thời gian, sau từng ấy thương tổn. Tớ nhớ cậu cả khi tỉnh, khi mơ, khi say, khi vui vẻ, khi buồn bã. Tớ lừa dối bản thân, lừa dối mọi người, nhưng tớ biết tớ luôn thất bại. Vì không một ai, không một ai nhìn vào mắt tớ mà không nhận ra tớ vẫn luôn yêu cậu đến nhường nào. Chỉ là quả thật, tớ...tớ ám ảnh về hạnh phúc của cậu, về một tương lai trọn vẹn dành cho cậu, nơi mà không có tớ. Hẳn mọi chuyện sẽ là hiện thực. Rốt cuộc...Chaeyoung à, chúng ta giống nhau thật đấy. Là những kẻ ngốc. Trong chuyện tình yêu của chính mình. Ha...Thật muốn cười quá...

Rosé ngửa đầu ra sau, nước mắt còn nhoè nhoẹt trên mi dài, vậy mà cô cũng muốn bật cười thật lớn. Hai kẻ ngốc gặp nhau và yêu nhau. Hoá ra là như thế này. Câu chuyện bi kịch dường như trong 1 phút giây khi tỏ lời, ngỏ lòng lần nữa, lại đột nhiên trở nên ngọt ngào đến vậy. Là "bittersweet", là hoa nở ngày đông, là cảm giác của đánh mất nhau và tìm lại nhau. Rosé nghe ở đầu máy bên kia, tiếng Jungkook vừa khóc vừa cười. Đứa trẻ nhỏ dường như đã dành lại được viên kẹo ngọt ngào và quý báu nhất của đời mình.

- Park Chaeyoung, tớ yêu cậu nhiều đến vậy. Tớ phải làm sao đây?

Đêm mùa thu ở sông Hàn, năm ấy. Hai người từ câu nói này mà bên nhau. Trải qua bao mùa xuân, hạ, thu, đông. Hạnh phúc có, khổ đau có. Hơn ba năm bên nhau, thì hơn ba năm chia xa. Nhưng người có tình cuối cùng cũng về bên nhau. Về bên nhau vào một ngày mùa đông. Để chuẩn bị cho thật nhiều, thật nhiều cho bốn mùa sắp tới. Mà không còn sợ hãi một điều gì nữa.

- Jeon Jungkook, tớ yêu cậu nhiều đến vậy. Tớ phải làm sao đây?

Nước mắt đã khô rồi. Chỉ có tiếng cười. Truyền đến qua không gian, qua thời gian. Như ôm lấy nhau. Dịu dàng. Như một giấc mơ, mang tình yêu hoá thành vĩnh hằng. Họ đã mất rất nhiều thời gian, mất rất nhiều thứ, cuối cùng, học được rằng, chỉ cần nói ra, chỉ cần dũng cảm, thứ thuộc về mình mãi mãi thuộc về mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com