39 • Lạc trong rừng
Ở trong căn phòng tối, Park Chaeyoung cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Xung quanh cô dường như chỉ tồn tại duy nhất thứ ánh sáng mờ ảo mà ánh trăng ban phát xuống khu rừng. Cơn đau đầu vận hành hạ Chaeyoung, khiến cô đau đớn quản quại. Chốc chốc, Park Chaeyoung lại nghe thấy âm thanh thân thương của Jungkook đang mải miết gọi tên cô, dường như anh đang vô cùng bất an và lo lăng.
Nghĩ đến Jungkook, Chaeyoung lại lấy hết sức mình đập tay vào cửa và thều thào gọi tên anh. Bất chợt, trong bóng tối tĩnh lặng và không gian tưởng chừng như chật hẹp đến mức không thể nào thở nổi, Park Chaeyoung loáng thoáng nghe thấy tiếng chân dồn dập và âm thanh quen thuộc của Jungkook.
- Chaeyoung, em có ở đó không? Trả lời anh đi, Chaeyoung!
Giọng nói của Jungkook vô cùng rõ ràng, Park Chaeyoung đoán là anh đã xuất hiện ở nơi này. Cô cố gảng nhịn đau, mở to mắt mình rồi gượng đứng dậy. Bàn tay nhỏ bé không ngừng đập vào cửa. Thế nhưng, tiếng gọi của Jungkook lại trở nên nhỏ dần, nhỏ dần... Park Chaeyoung ngã xuống đất, ý thức của cô trở nên mơ hồ.
Jungkook đứng ngoài nhà vệ sinh bị bỏ hoang đã lâu, nhưng không tìm thấy tung tích Park Chaeyoung. Anh đã đến gõ cửa từng phòng một, trong khi hệ thống đèn điện lại gặp trục trặc. Jungkook đứng trong bóng tối đen kịt, thở dài thườn thượt, buông chiếc đèn pin đã dần dần tắt.
Khi Jungkook vừa rời khỏi nhà vệ sinh trong sự chán nản, đột nhiên, ở đâu đó trong không khí, tiếng nói khe khẽ như có như không lại lọt đến tai anh. Bằng giác quan nhạy bén của chính mình, anh cảm thấy anh đang đến rất gần Park Chaeyoung.
- Chäc chản cô ấy đang ở đây, chú à, chú giúp cháu tìm kiếm thử ạ! - Jungkook không giữ được bình tĩnh, níu tay người bảo vệ.
Người bảo vệ thấy anh quá gấp gáp và lo lắng, đành tặc lười rọi đèn pin vào trong, men theo ánh sáng lờ mờ của nó mà tìm đến căn phòng ở cuối cùng.
- Kỳ lạ thật! Căn Phòng ở phía cuối không phải vẫn luôn mở cửa hay sao? - Người bảo vệ khu du lịch sinh thái lên tiếng. Nghe xong, Jungkook cảm thấy hy vọng tràn trê, anh cuống quít chạy đến căn phòng tối om nằm ở cuối hành lang, đồng thời lúc này người bảo vệ cũng đã sửa xong công tắc đèn. Đèn vụt sáng, đánh thức Park Chaeyoung đang trong cơn mơ màng. Cô biết rằng có người đã đến cứu mình, liên dùng hết sức lực đập tay vào cửa.
Nhận thấy tín hiệu phát ra từ căn phòng ở cuối hành lang, Jungkook hoảng hốt gào lên:
- Chaeyoung, có phải là em đó không? Là anh, Jungkook đây!
Park Chaeyoung sung sướng đến trào nước mắt, cô tủi thân khóc òa lên, thêu thào đáp lời anh:
- Anh Jungkook, cứu... cứu em với...
Nghe âm thanh nhỏ xíu yếu ớt của con cáo nhỏ cùng tiếng khóc thút thít của cô, Jungkook thấy tim mình đau đến thắt lại, hốc mắt anh cay xè, đỏ lừ. Anh vội vã rút thanh sắt đang chèn ngang trước cửa cánh cửa phòng nọ. Cánh cửa đang đóng im ỉm bỗng bật ra, cơ thể nhỏ nhắn và mềm nhữn của Park Chaeyoung đổ xuống trên người Jungkook.
Jungkook hạnh phúc vỡ òa, ôm lấy cô, nước mắt lúc này không kìm được mà rơi xuống gò má. Anh xoa xoa bờ vai cô, nhỏ giọng thầm thì:
- Chaeyoung, anh đến rồi! Tất cả là lỗi tại anh, tại anh hết. Anh hứa sẽ chăm sóc cho em, thế mà...
Park Chaeyoung vẫn chưa ngất xỉu hẳn, bàn tay thon gầy của cô đặt lên má Jungkook, khẽ lau đi giọt nước mắt nóng hổi. Cô vùi mặt mình vào lồng ngực ấm áp của anh, giọng nói đứt quãng:
- Em... không sao...
Nói rồi, hai mắt Chaeyoung từ từ nhắm lại. Bàn tay đang đặt trên má Jungkook bỗng rơi xuống trước ngực anh.
- Chú ơi, gọi xe cứu thương giúp cháu đi ạ!
Anh hoảng hốt gào lên, anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, gấp gáp nói:
- Chaeyoung, đừng làm anh sợ... Anh xin lỗi, vì đã không chăm sóc và bảo vệ tốt cho em... Em tỉnh lại đi, anh hứa sau này không để em một mình nữa.
Ngay lúc này, bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập đưa lại bên tai Jungkook.Taehyung và Jennie cũng vừa đến. Thấy Chaeyoung mặt mày xanh mét nằm trong lòng Jungkook, Jennie vừa mừng lại vừa sợ, vội vã rút điện thoại gọi xe cứu thương.
Ngồi trên xe cứu thương, năm lấy hai bàn tay Park Chaeyoung, Jungkook mới bình tâm trở lại. Chuyện ban nãy quá mức đáng sợ, khiến anh không ngừng nghĩ đến tình huống xấu nhất. Park Chaeyoung bị kẹt lại trong nhà vệ sinh bỏ hoang suốt ba tiếng đồng hồ. chắc chăn cô đã hoảng sợ biết mấy! Không gian xung quanh tối om, phòng chật kín mít, hôi hám bẩn thỉu, Park Chaeyoung lại đang không khỏe, lúc nãy, cô còn phải chịu đựng cơn đau đầu đến mức bất tỉnh. Nghĩ đến đây, tim Jungkook thắt lại, vô cùng đau đớn và xót xa.
Anh nhớ lại tình trạng lúc ấy, khi anh xong vào nhà vệ sinh bỏ hoang để cứu Park Chaeyoung, cánh cửa lẽ ra phải luôn mở lại bị một cây sắt chắn ngang. Điều này chứng tỏ có người cố ý bỏ mặc Park Chaeyoung ở trong căn phòng đó. Nói đúng hơn, là có kẻ cố tình nhốt cô lại. Tối nay, đi cùng Park Chaeyoung là ba sinh viên trong Ban chấp hành Đoàn trường. Cả ba người bọn họ đều nói rằng điện thoại của Park Chaeyoung bị mất, cô muốn đi vệ sinh, nhưng đi rồi lại không hề trở lại. Jungkook nghĩ ngợi, không biết đây có phải chỉ là sự trùng hợp hay không. Sau khi đến bệnh viện thành phố Ð, Park Chaeyoung được kiểm tra một lượt. Sau khi nhận định tình trạng của cô không có gì nguy hiểm, bác sĩ liền kê đơn thuốc và để cô nằm nghỉ trong phòng bệnh. Lúc này,Taehyung mới hỏi Jungkook:
- Chuyện tối nay cụ thể là như thế nào?
Jungkook ngồi xuống ghế, kể lại đầu đuôi câu chuyện choTaehyung. Nghe xong,Taehyung nghiến răng ken két, giận dữ nói:
- Rõ ràng có người muốn hãm hại Park Chaeyoung, ít nhất là đã cố tình nhốt con bé ở lại trong rừng một mình.
Jungkook gật gù, hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ củaTaehyung.
- Tao sẽ điều tra rõ ràng việc này! - Jungkook siết chặt tay, gản giọng nói - Muốn hãm hại Chaeyoung à? Chuyện lần này không xong với tao đâu!
Tuấn Phong và Jennie đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của Jungkook, đặc biệt là Jennie. Cô chưa bao giờ thấy anh nổi nóng với bất kỳ ai và chưa bao giờ chứng kiến sự phẫn nộ của anh. Điều này chứng tỏ, ở trong lòng Jungkook, Park Chaeyoung có một địa vị không ai thay thế được.
Mê man suốt một đêm, đến sáng hôm sau, Park Chaeyoung cũng mở mắt tỉnh dậy. Bên cạnh cô, Jungkook đang dựa đầu vào tường, thiu thiu ngủ. Nhìn thấy anh, cô vừa mừng lại vừa tủi, nghĩ lại chuyện ảnh đêm qua, cô lại lạnh ngắt cả người.
Jungkook ngủ không sâu, nên khi Park Chaeyoung vừa trở mình, anh đã choàng tỉnh, lăng xăng rót nước cho cô.
- Em thấy trong người thế nào? - Jungkook ân cần hỏi han.
- Em ổn ạ! - Park Chaeyoung nhoẻn miệng cười rồi đáp - Ngủ một giấc lại thấy khỏe ngay ấy mà.
Jungkook thở phào một hơi, đưa cốc đến miệng cô rồi ngồi nhìn con cáo nhỏ ngoan ngoãn uống nước.
- Em còn nhớ đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? - Jungkook chậm rãi hỏi.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, đột nhiên Park Chaeyoung lại nhớ đến câu nói cuối cùng mà cô nghe thấy tự miệng Jungkook. Hai gò má cô bỗng đỏ rần lên, tim đập thình thịch, ấp a ấp úng nói:
- Anh... anh đã nói những gì, anh... anh không nhớ sao mà còn phải hỏi lại em?
Jungkook ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lúc đó anh lo lắng đến mức mất đi bình tĩnh, nên đã buột miệng nói ra lời trong lòng mình. Cứ tưởng con cáo nhỏ không thể nào nghe thấy, ai ngờ...
- Ý anh là... ừm... những chuyện xảy ra trước đó...
Park Chaeyoung thất vọng, chu miệng ra phụng phịu, rồi nằm xuống:
- Em chả nhớ gì cả! Em mệt rồi, em muốn ngủ!
Jungkook ngơ ngác, mãi một lúc sau mới hiểu ra. Anh bật cười thành tiếng, bàn tay ấm áp xoa xoa đầu con cáo nhỏ.
- Ngoan, nghe anh nói đã, anh thích...
- Chaeyoung, mày sao rồi? Tỉnh chưa?
Jennie ở đâu chạy xộc vào, đổi lại một tiếng la ó của cô y tá lớn tuổi. Park Chaeyoung và Jungkook liếc mắt nhìn nhau, mặt từ đỏ chuyển sang đen như đít nồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com