Chương 97:Đổi lại là bây giờ, tôi nhất định không thể mở miệng ra cắn
Soyoung còn đứng rất gần, dính vào anh thật sát.
Cô ta vốn mặc váy dạ hội hở vai, vừa thanh nhã vừa gợi cảm, cứ đeo bên cánh tay anh như vậy mà tiến vào giữa đám đông.
Rõ ràng cô ta quen rất nhiều người ở đây, mỉm cười chào hỏi bọn họ. Cô ta còn bất chợt dịu dàng nhìn anh một cái, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng khó tránh khỏi suy diễn lung tung.
Chaeyoung nhìn chăm chăm về phía này một lúc.
Bất chợt Woo Jin đang đứng bên cạnh đưa cho cô một ly Champagne, rồi nói với cô bằng giọng nói chỉ cô có thể nghe thấy: "Buổi tiệc tối nay vốn không có liên quan gì đến nhà họ Min. Nhưng vì ba tôi rất quan tâm đến mấy hạng mục mới của Tập đoàn Jeon thị USA, nên mới để tôi đến thăm dò một chút."
Giọng nói của anh ta lạnh nhạt khiến cho người ta không dễ gì nhìn ra được cảm xúc: "Nền tảng của Jeon thị là nhà họ Jeon, lại phát triển nhiều năm ở Mỹ nên quyền lực tài lực đều không thể coi thường, đặc biệt là Chủ tịch Jeon Jung Min hiện đang quản lý bên đó. Nghe nói ông ta là người bảo thủ, luôn kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình không chịu thay đổi. Mà người con dâu ông ta coi trọng, rõ ràng là người đang ở bên cạnh Jungkook."
Chaeyoung ép mình thu tầm mắt từ hướng kia lại, làm như lơ đễnh nói: "Đây là nơi hội tụ cả xã hội thượng lưu, lại lấy Jeon thị USA là chủ đề buổi tiệc, anh ấy và thư ký Kim cùng đến tham dự cũng không có gì là không đúng. Dù sao thư ký Kim này cũng là do bên đó cử tới."
"Vậy sao?" Anh ta uống một hớp Champagne, ghé tai cô cười bóng gió: "Nhiều năm rồi ông ấy chưa từng về nước. Hôm nay hiếm khi trở về một lần. Tối nay lại có nhiều người nhà họ Jeon tập trung tại đây. Thế mà con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Jeon lại không được mời, thậm chí bản thân anh ta cũng không có ý định dẫn em đến dự. Cho dù là vì ngại sự hợp tác với bên đó hay vì nguyên nhân khác, thì lựa chọn của anh ta trong sự kiện tối nay, cơ bản không phải là em."
Trong nháy mắt, bàn tay cô đang cầm chiếc ly đế cao bỗng siết chặt, ánh mắt lạnh lùng quét sang người kia.
Cô đảo mắt nhìn về hướng kia, vẫn không lên tiếng. Hơn nữa, vào lúc đám đông đi về phía bên đó, cô vẫn đứng tại chỗ không đến gần.
"Không qua sao?" Anh ta lãnh đạm nhắc nhở.
Sắc mặt cô không tốt lắm, nghe giọng cười không nặng không nhẹ bên cạnh rồi ra vẻ thoải mái nói: "Qua làm gì? Đông người quá, không thở được, đứng đây tốt lắm rồi."
Nói rồi cô hớp một ngụm rượu, dí ly rượu vào ngực Woo Jin, không thèm liếc sang nhìn mặt anh ta, tiện tay cầm lên một ly rượu khác trên chiếc bàn dài.
Cô có thể cảm nhận được, tuy trong giọng nói của anh ta có chút châm biếm, giống như hôn nhân hiện tại của cô càng không hạnh phúc thì anh ta càng thích thú. Nhưng thật ra, sự chú ý của anh ta đa phần là dừng trên mỗi một người ở đây. Người đàn ông này có nhiều bí ẩn, tâm tư lại rất kín đáo. Điều này cô biết rất rõ.
Nhiều năm trước cô đã biết rõ anh ta là người nguy hiểm đến mức nào. Anh ta ẩn mình giấu tài, có sự kiên nhẫn kinh người, lại cũng biết bày mưu tính kế.
Nhưng bây giờ cô thật sự không có lòng dạ nào để ý đến anh ta. Buổi tiệc này cô vốn không định tham gia. Nếu không phải vì nhìn thấy Jungkook thì chắc chắn cô không bao giờ đi vào.
Nhưng trái lại, cô nghi ngờ mình đến đây thật ra là một sai lầm.
Đáng ra cô không nên đến.
Rượu Cocktail vào đến miệng mang theo vị ngọt, nhưng nồng độ cồn này rõ ràng nặng hơn ly Champagne kia một chút.
Cô chỉ uống một hớp liền nhíu mày, cúi xuống nhìn chất lỏng sặc sỡ trong ly. Những khối băng bỏ thêm vào ly vẫn còn chưa tan, rất lạnh, nhưng nó lại có thể khiến cho tâm tình đang nóng ran bốc cháy của cô dịu đi rất nhiều.
Cô uống liên tiếp ba bốn ly, quả nhiên nhìn thấy không ít người nhà họ Jeon ở đây.
Cô không biết nhiều về Tập đoàn Jeon thị USA, nhưng biết nhiều người nhà họ Jeon. Cô cố hết sức đứng núp trong góc tối để không bị phát hiện. Khoảng cách này vừa xa lại vừa bị đám đông chắn trước mặt, có lúc cô còn không nhìn thấy hình bóng của anh ở đằng kia.
Cô quay lại nhìn về phía cửa chính khách sạn. Có vài người quen biết nhà họ Jeon đang nói chuyện ở đó, còn có cả bảo vệ. Bây giờ cô rời đi thì chỉ làm người ta chú ý hơn.
"Min Woo Jin." Không biết vì cô uống rượu hay vì tửu lượng không tốt lắm mà đôi mắt đã hơi ửng đỏ. Tuy không quá rõ ràng nhưng người bên cạnh vẫn có thể nhìn ra được.
Anh ta rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Cô nhìn anh ta, cười lạnh châm chọc nói: "Tuy rằng anh không ở nhà họ Min nhiều năm như vậy, nhưng cũng vì sự trở về nhà họ Min mà chuẩn bị từ lâu đúng không? Nhẫn nhục chịu đựng mọi gian truân, thật sự chỉ có anh mới làm được, ha ha."
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ thấy khóe môi lạnh lùng bỗng nhiên mím lại. Anh ta nhìn vào đôi mắt phiếm hồng của cô.
"Tham vọng của anh cũng không nhỏ, dòm ngó cả tài sản của Jeon thị USA và Jeon thị. Chẳng lẽ anh không sợ bản thân ăn miếng quá lớn mà bị cắn trả sao?" Mắt cô lạnh lùng liếc anh ta, ý châm biếm trong mắt càng rõ.
Nét nhạo báng trong ánh mắt anh ta từ từ hiện rõ đến không thể nào rõ ràng hơn được nữa: "Còn gì có thể hơn được tình yêu bị phản bội? Đến cả nỗi đau này tôi còn chịu đựng được, thì còn gì đáng sợ hơn được nữa?"
Nét mặt cô không thay đổi, đôi mắt càng lạnh lùng hơn.
Trong đầu cô dường như hiện lên hình ảnh nhiều năm trước. Người thiếu niên trẻ tuổi bị nhà họ Min chặn ngoài cửa, sau khi theo mẹ gả vào nhà họ Park, vì cô Cả nhà họ Park là cô mà anh ta bị trục xuất ra khỏi cửa. Đến cuối cùng, lúc anh ta quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy sự âm u.
Cô lạnh lùng mím môi rồi lại cầm ly rượu lên, tùy tiện dựa lưng vào chiếc giá phía sau, lạnh giọng nói: "Đó là tình yêu anh tự ngộ nhận, không liên quan gì đến tôi."
Anh ta chỉ khẽ mím môi. Nhìn cô như vậy, anh ta vươn tay ra lướt nhẹ gương mặt hơi nóng bừng vì ngà ngà say của cô. Lập tức cô có cảm giác ghê tởm, lạnh mắt nhìn anh ta: "Anh làm gì đó?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy em, em còn là cô Cả nhà họ Park cao cao tại thượng không ai sánh kịp. Em như một nàng công chúa coi thường chúng sinh đi qua buổi tiệc trong ánh hào quang lộng lẫy. Rồi sau đó em trốn ba vào góc phòng uống trộm rượu ngon, cuối cùng uống say như chết ngủ trong góc, mặt đỏ như quả táo. Tôi cõng em ra ngoài, lại bị em cắn một cái."
Chaeyoung lơ đễnh dời ly rượu ra khỏi khóe miệng, nhạt nhẽo nói: "Nếu là bây giờ, tôi tuyệt đối không mở miệng cắn được. Dù sao thì anh cũng bẩn quá rồi."
Ánh mắt cô sắc bén lạnh lùng, lời nói ra không chút nể tình.
Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Tuy rằng độ cồn của rượu mời trong buổi tiệc này cũng không được xem là cao, nhưng quả thực tửu lượng của cô không tốt, lại thêm tâm tình hơi bị xao động, còn uống mấy loại rượu liền cùng lúc nên cảm giác đau đầu lúc ban ngày lại trở lại.
Cô đặt chiếc ly trong tay xuống, hờ hững nói: "Tôi vào phòng vệ sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com