12. Love Hurts
Cảm giác đó lại đến...
Wonyoung nằm ười ra bàn học, đờ đẫn nhìn kim đồng hồ kêu tích tắc. Bên trong nhỏ lúc này có một cái lỗ, nó trống rỗng, nó khó chịu, nhỏ muốn lấp đầy cái lỗ đó nhưng không biết làm thế nào, nhỏ đã thử đủ mọi cách nhưng cái khoảng trống đấy không thể chạm đến được, nó khó chịu hơn cảm giác bụng kêu òn ọt, dai dẳng hơn cơn đau té cầu thang, nó không làm nhỏ khóc, không làm nhỏ đau, nhưng nó làm nhỏ bất lực, nó gặm nhấm nhỏ từ từ như một loài kí sinh trùng, nó lớn dần đến khi nhỏ không thể làm ngơ được nữa.
Khó chịu quá.
Những điều khó chịu cứ chất đầy lồng ngực, những sự thật Wonyoung không muốn đối diện ập vào nhỏ như một cơn bão. Những điều nhỏ vốn tin vào hoàn toàn mâu thuẫn với thực tại. Gia đình hạnh phúc trong ký ức nhỏ chỉ còn tồn lại như một giấc mơ, người cha mẫu mực không chung thuỷ, người mẹ nhỏ hằng ngưỡng mộ chẳng quan tâm đến gia đình. Ngay từ đầu giữa họ không có tình yêu thật sự. Nhỏ không muốn tin vào sự thật nhưng sự tồn tại của đứa con gái tên Lee Hyunseo trong chính căn nhà này như tát vào mặt nhỏ, gợi lên sự tức giận mà nhỏ kìm nén sâu trong mình.
Wonyoung che giấu cảm xúc thật nhiều đến nỗi bọn học sinh trong trường nói nhỏ giả tạo. Nhỏ vốn ghét những lời đó nhưng lúc này không thể phủ nhận, bản thân nhỏ luôn nở những nụ cười gắng gượng, tỏ ra là mình ổn, không nói những lời bi quan hay hành động ti tiện nhưng thế giới bên trong Wonyoung như đống đổ nát.
Những ngày gần đây Wonyoung ráng giữ cho bản thân bận rộn hết sức có thể để quên đi cái cảm giác trống rỗng trong lòng. Nhỏ dành hết thời gian ở trường, sau giờ học lại có gia sư, chiều chiều tham gia hoạt động ngoại khoá, tối đến đi hẹn hò. Ai cũng nghĩ nhỏ sống sung sướng qua cái vẻ ngoài mà nhỏ thể hiện, nhỏ muốn mọi người nghĩ vậy.
Wonyoung thích học, tuy bỏ lỡ cả hai tuần kiến thức nhưng việc học bù không khiến nhỏ mệt mỏi, lúc tập trung nhỏ không thể nghĩ về điều tiêu cực. Thế nhưng cứ một phút không bận rộn thôi cũng đủ cho những suy nghĩ bi quan hùa đến.
Ký ức đứt quãng, cảm giác không thuộc về, cảm giác sợ bỏ lỡ và cảm giác bản thân đã quên ai đó rất quan trọng nhưng cho dù có cố cỡ nào Wonyoung cũng không nhớ được. Cảm giác khó chịu khi cố tìm về một giấc mơ, ráng hình dung ra một khuôn mặt hay một giọng nói nhưng không có gì cả.
Những ký ức vỡ vụn xuất hiện chớp nhoáng qua những cơn đau đầu làm Wonyoung mất ngủ nhưng vẫn không thấy gì ngoài những vệt mờ ảo. Nhỏ có cảm giác mình có một người đặc biệt trong tim, nhỏ đã từng yêu, từng ghét, từng nhớ, từng giận, từng đau khổ, từng hạnh phúc. Wonyoung không biết liệu cảm giác đó là thật hay chỉ là tưởng tượng. Nếu nó là thật, có phải người đó đã rời xa nhỏ sau tai nạn và tất cả mọi người đang lừa dối nhỏ? Còn nếu là không, chắc là do khát vọng được lấp đầy lỗ hổng trong mình đã tạo ra ảo giác?
Wonyoung bắt đầu nhắn tin qua lại với mấy tên elite trong trường, chỉ hi vọng ai đó sẽ giúp xua đi cái cảm giác đó. Càng cố chữa càng tệ, càng hẹn hò lại càng thấy cô đơn. Wonyoung muốn khóc thật to cho cảm giác này trôi đi nhưng có làm thế nào nước mắt cũng không rơi, mặt nhỏ lạnh tanh, từ lúc nào nhỏ đã là đứa con gái không còn nước mắt, nhỏ chịu không nổi cái cảm giác này mất.
- Chà, mấy cấu trúc tiếng Anh này có vẻ không phải là vấn đề với em nhỉ. Làm tốt lắm!
Cậu trai với vẻ mặt thư sinh mỉm cười nhìn Wonyoung sau khi chấm xong bài test thử của nhỏ. Cậu có bờ vai rộng, khuôn mặt ưa nhìn và chiều cao nổi bật, sơ mi trắng quần tây đen chỉnh tề, kính gọng đen gợi vẻ tri thức.
- Làm tốt có được thưởng không? Chaemin-oppa?
Wonyoung ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt cậu, thấy cậu có vẻ hồi hộp nhỏ lại nháy mắt câu dẫn, miệng nở nụ cười mê hoặc.
Chaemin hoàn toàn bị nhỏ đánh gục, không cậu con trai nào có thể chống lại khuôn mặt xinh đẹp đến hớp hồn của Jang Wonyoung, đừng nói chi là cái nháy mắt của nhỏ. Cậu cúi đầu xuống, mặt sát lại gần nhỏ như thể đang bị hút vào, Wonyoung với đôi mắt mở hững hờ, nắm lấy tay cậu kéo lại thật gần rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nhỏ tự tách mình ra nhưng Chaemin lại kéo nhỏ vào, không muốn dừng lại.
Chaemin đã từng được nhiều nữ sinh cấp 3 xinh đẹp theo đuổi, cậu vẫn luôn tử tế mặc dù không có chút cảm xúc nào lãng mạn dành cho họ, trong mắt cậu họ chỉ là những nữ sinh thích trêu ghẹo giảng viên. Jang Wonyoung ban đầu cũng có vẻ là kiểu con gái nhà giàu thích chọc người như thế, thậm chí còn đỏng đảnh hơn nhưng cô nàng tiểu thư kia gấp 10 lần. Nhưng Chaemin không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn kèm cặp cho Wonyoung, cậu đã lún sâu vào cái hố này từ lúc nào. Wonyoung có gì đó rất thu hút, rất khác biệt, khiến cậu có cố gắng cỡ nào cũng không kiềm chế được.
"HEY GIR..."
Giọng nói quen thuộc vang lên. Tiếng hộp đồ rớt bộp xuống sàn khiến cả hai tách nhau ra.
Đứng ở cửa là An Yujin, trên người mặc hoodie và quần nỉ xám, tóc búi cao, đôi mắt luôn sáng bừng lúc này đục lại như cục than đen.
Yujin cúi xuống nhặt lại đồ vừa đánh rơi, may là không có gì bị đổ, mặt đanh lại không chút cảm xúc. Trong phòng chỉ có tiếng bịch nhựa kêu loạc xoạc.
Cậu trai cũng vội vã thu xếp đồ đạc.
- Về cẩn thận, oppa. - Wonyoung tiễn cậu ra cửa phòng.
- Ưm... ừm. Cảm ơn em. Hẹn em tuần sau... - Chaemin ấp úng, vô tình chạm ánh mắt hừng hực như lửa của Yujin ở kế bên.
- Chaemin-oppa, gia sư mới của em. Hôm nọ em có nói với unnie ấy. Anh ấy là sinh viên Princeton. - Wonyoung quay sang nhìn Yujin.
- Em là Yujin. - Yujin cố tỏ vẻ thân thiện mà răng nghiến lại ken két.
- À... thì ra em là Yujin. Mẹ Wonyoung có dặn anh nếu em cần anh có thể làm gia sư cho em.
- Đúng rồi. Chắc mẹ em có nói với unnie rồi nhỉ. - Wonyoung đặt tay lên eo Yujin làm chị gái hơi giật mình, nhưng Yujin lại thích.
- Ừm. Mẹ em còn tặng chị một con ngựa vì đã chăm sóc em. Chị đặt nó tên Eugene. - Yujin tự hào khoe, nghênh mặt lên nhìn Chaemin như muốn cạnh khoé, trông hơi buồn cười vì rõ ràng Yujin thấp hơn anh chàng gia sư cả một cái đầu.
Chaemin cười gượng gạo chào cả hai rồi về.
Mắt Yujin nheo thành hình viên đạn, liếc theo Chaemin đến khi cậu ta khuất khỏi tầm nhìn. Cậu gia sư có thể cảm nhận rõ luồng sát khí rần rần từ cô gái kia nhưng Wonyoung không có vẻ để ý gì. Nhỏ quay ra cười, kéo tay Yujin trèo lên nệm.
Wonyoung bắt đầu chuyện tán gẫu hàng ngày, nói xấu vài con nhỏ trong hội elite dùng hàng nhái, chê bai vài tên elite thích "ga dẻ", rồi nhỏ lại khoe mấy màu son nhỏ ưng ý, nói về mấy bộ phim nhỏ thấy hay... không biết bao nhiêu chủ đề nhưng nhỏ không hề nhắc gì về Chaemin.
- Em thích Chaemin-nim?
Yujin cố lắm mới nhịn được đến lúc này. Bứt rứt tay chân mãi chẳng thể chịu nổi. Thật khó để tỏ ra là mình không quan tâm.
Bực mình lắm chứ.
Đau lắm chứ.
Wonyoung, hai tay cầm cái cánh gà cắn ngọt ngào.
- Ừm. - Nhỏ gật đầu, - Unnie thấy anh ấy thế nào?
Chừng đó cũng đủ làm cả thế giới của Yujin như sụp đổ, như gáo nước lạnh giữa trời đông. Vốn dĩ mọi thứ đã đủ tồi tệ rồi, nhưng nó vẫn còn có thể tệ hơn. Yujin cần được trao một giải diễn viên xuất sắc nhất cho vẻ mặt dửng dưng của mình lúc này.
- Cao?
Wonyoung phì cười.
- So với mấy gã thích thể hiện ở trường mình, anh ấy trưởng thành hơn hẳn. Và anh ấy hôn giỏi.
Yujin cắn môi, cố giữ cho cảm xúc nóng như dung nham bên không tràn ra ngoài.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy thôi Yujin đã tức đến đỏ mặt rồi. Lúc đó Yujin chỉ muốn nhào đến túm cái cổ áo sơ-mi của Chaemin, đạp anh ta lăn xuống cầu thang xoắn nhà Wonyoung, đá đít anh ta cho bõ tức, may cho anh ta là Yujin vẫn còn biết kiềm chế. Yujin ghét tất cả những gã nào chạm vào Wonyoung, chẳng có ai xứng đáng được chạm môi với Wonyoung cả, đáng lẽ người đó phải là Yujin! Yujin mới phải!
Yujin bị trôi khỏi thực tại, không hề nhận ra mình cứ nhìn chằm chằm vào môi nhỏ đối diện. Không biết bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo từ lúc nào. Yujin bị Wonyoung đập vào đùi một phát mới tỉnh lại.
- À... ờ... xin lỗi. - Yujin lắc lắc đầu, cảm xúc hỗn loạn, hai gò má đỏ au.
/////
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com