Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vol 1 - Chap 1: Hạm Đội Viễn Chinh (Part 3)

"Ư..." Bừng tỉnh sau cơn xung chấn, Kuze mở mắt ra.

Lúc đầu, cậu đã nhầm tưởng mình vừa ngã sấp mặt. Vì nó như có thứ gì đó đang che khuất tầm nhìn của cậu. Cậu cứ ngỡ "thứ gì đó" chỉ là boong tàu. Nhưng không, cậu đã lầm.

Cậu có thể nhận thấy cảm giác lạnh cóng từ mặt sàn trên lưng cậu. Giống như cậu vừa ngã, vừa ngửa mặt nhìn trời vậy. Những gì đang cản trở thị giác của cậu như một làn sương mù bao quanh.

"Ây da..."

Hm, cái cảm giác quỷ tha ma bắt này là sao nhỉ? Cậu cố gượng phần trên nặng trịch rồi quan sát tình hình xung quanh.

Cậu nhớ rằng thứ bóng tối bí ẩn ấy xuất hiện từ khu trục hạm lớp Aegis "Ibuki".

Lúc đó, mình đã, à phải, mình được bảo kiểm tra tình hình ở boong trên. Đúng rồi, đó là lúc trước khi mình bị bóng tối nuốt chửng.

Họ lo lắng rằng những phương tiện đã buộc cố định sẽ bị lỏng ra, vậy nên cậu mới tới và kiểm tra. Cậu chịu trách nhiệm quản lý những phương tiện đó, nhưng trời cũng tối rồi, nên cậu chỉ mới kiểm tra một nửa trong số đó trước khi chạy u ra ngoài. Cậu cũng chỉ nhớ được nhiêu đấy. Phải chăng cậu vẫn còn đang mơ? Màn sương bao quanh chỉ là ảo huyền, là tất cả cậu có thể nghĩ ra khi đối mặt với thử thách này.

Tồi tệ hơn là, không có ai ở đó cả. Đuôi tàu cũng ở gần đây, và cậu nhận ra được lợi ích từ việc di chuyển của tàu. Tiếng động cơ cậu cũng nghe thấy được. Nên hiện giờ, đây không phải là một con tàu ma nào đó, mà là một con tàu thực sự. Vì một vài lý do, quan niệm này giúp cậu được an tâm phần nào.

"Thế... Cái quần què gì đây?"

Phải chăng cậu đang mắc chứng ảo giác, tất cả đều bởi bản thân cậu. Dù sao thì, cậu vẫn phải xác nhận cấp dưới của cậu có an toàn không.

Việc cậu có thể đứng dậy trong khi mắt nhắm mắt mở giữa màn sương dày đặc thế này vốn đã phi thường rồi, kèm theo bóng tối đang dần phai đi cũng là một dấu hiệu tốt, nhưng xung quanh thì không có điều gì gọi là bình thường cả.

Bằng cách nào đó, cậu cũng đứng vững trên đôi chân. Khắp cơ thể cậu không cảm nhận được vết thương nào. Cơn buốt nhẹ cũng dần vơi đi, và giờ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

Sớm thôi, mọi thứ sẽ ổn mà, phải không. Kuze vội vã tiếp cận nắp cửa sập của tàu.

Do ri me... In te ri mo ada pa re do ri me... 

Giai điệu bài hát ru vang đến tai cậu. Như thể nó đang kìm hãm đôi chân cậu. Cậu đứng lặng và hướng về phía phát ra giọng hát.

Giọng hát có lẽ phát ra từ bãi đá ngầm, cách khoảng 200 mét từ mạn phải.

"Cái gì? Một bài hát sao?" Là ai hát vậy? Chẳng phải ta đang ở giữa Thái Bình Dương sao? 

Trong tay cậu là một cái ống nhòm thuận tiện cho việc khảo sát boong tàu. Thế giới bên ngoài ống kính bắt đầu phản chiếu vào nhãn quang của cậu.

Ameno ameno la ti re... la ti re... 

Con tàu vẫn chạy, đập vào mắt cậu là cảnh tượng rạn đá ngầm thoắt ẩn thoắt hiện giữa đại dương mênh mông.

"Vãi cả l...!"

Trên bãi đá ngầm đó, cậu ấy thấy rất nhiều bóng người. Lúc đầu, cậu tưởng đó chỉ là hải cẩu hay gì đó thôi, thực tế không phải vậy ———

Kuze bất động trong khi mắt cứ dán vào bãi đá ngầm đang dần khuất về sau như buổi tiễn đưa cậu và hạm đội tại bến cảng trước đó.

"Thiếu úy Kuze! Cậu đây rồi!"

Từ đằng sau, giọng nói của một nữ nhân bất ngờ vang lên. Xoay người lại, cậu ta thấy một cô gái trẻ. Về tuổi tác, cô trông như ở nửa cuối 20, ngoài ra, cô đang mặc một bộ đồng phục rằn ri của Lực lượng Phòng vệ Mặt đất giống Kuze.

"Đại đội trưởng Itai?!"

Trong khi nhìn vào hình dáng của cô gái đang nói chuyện với cậu, cậu vô tình thốt lên cái tên đó. Itai Kaori của Lực lượng Phòng vệ Mặt đất hạng nhất. Còn Kuze thì lại là người thuộc Đại đội mà cô ấy chỉ huy.

Cô ấy đã là một nữ sĩ quan Lực lượng Phòng vệ trong khi Kuze còn đang theo học tại Học viện Quốc phòng và là đàn chị của cậu. Hồi còn ở học viện, cô ta là một đàn chị đáng sợ.

Gạc chuyện đó sang một bên, được gặp người khác thật là tốt quá. Với lại là người mà cậu quen nữa. Ngay khi nhận ra, Kuze mau chóng chạy đến trước mặt cô như một tia chớp. Trong khi chạy, cậu hấp tấp đến độ chân này vấp chân kia rồi chụp ếch.

"Báo cáo."

"Có chuyện gì, nói...?"

Cô cau mày trước biểu cảm đau đớn của Kuze. Cơn gió biển nhẹ nhàng lướt qua khiến mái tóc ngang vai cô khẽ lay động. Bầu không khí trở nên khó xử, nhưng dường như vẻ ngoài thanh lịch và vóc dáng hoàn hảo của cô không màng đến điều đó.

"Ch-ch-ch-chuyện là, ngoài mạn phải tàu, có một nhóm người cá."

Tuyệt vọng giải thích, cậu chỉ tay về phía nhóm nhân ngư.

Cô sẽ cố nhìn theo hướng chỉ tay để xem xem thứ mà cậu đang đề cập đến nếu không có đám sương mù dày đặc cản trở tầm nhìn kia. Nhận ra điều đó, cậu cũng lặng thinh. Đó là cho đến khi cô đàn chị đặt tay lên vai cậu và làm vẻ mặt thông cảm như muốn nói "Cậu không cần phải lo đâu!". 

"Thôi nào bình tĩnh, Thiếu uý Kuze. Cậu có đau ở đâu không đó?"

"Hơ!?"

"Vậy là cậu vẫn chưa tỉnh hẳn à. Mà thôi không sao, để tôi vác cậu lên phòng y tế. Cậu tự lết đi được không?"

"T-tôi không có nhìn nhầm mà!"

"Ừ, cậu không nhầm! Hãy kể tôi nghe toàn bộ sự việc khi ta cùng tới đó đi."

Nếu trong hoàn cảnh bình thường, sự tử tế hiếm hoi này sẽ làm cho Kuze cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng trong trường hợp này, có lẽ cậu đã hơi quá bộc trực.

"Xin chờ chút đã! Tôi nói thật mà!" 

"Rồi rồi, tôi hiểu. Nào nào, trở vào khoang trong thôi."

Cô chưa bao giờ thắng trận tay đôi nào cho tới bây giờ. Cô nắm tay cậu thật chặt và từ từ lôi cậu theo cô vào trong.

Tiếng kêu ca của Kuze trở nên nhỏ dần. Không lâu sau đó, bóng dáng cặp nam nữ biến mất khỏi boong tàu và một lần nữa, sự tĩnh lặng lạ thường thống trị cả một đại dương sâu thẳm.

Vệt nước dài hình chữ V trắng xoá nối theo đuôi con tàu, là đám bọt khí tạo ra bởi chân vịt dần lan rộng ra rồi hòa vào mặt biển.

Những tiếng đập nước có thể được nghe thấy đâu đó bên cạnh hai mạn tàu; một âm thanh mong manh, nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn nó vẫn ở đó. Đó là âm thanh của một số cô gái trẻ phát ra từ biển, để lộ những gương mặt của họ. Thứ âm thanh tinh xảo hơn bất kì âm thanh nào, đến mức không ai nhận ra.

Họ cứ tiến lên phía trước một cách vô mục đích vào đuôi tàu. Có 3 cô gái trông như những con búp bê triển lãm nghệ thuật hơi nghiêng nghiêng cái đầu. Với vẻ mặt lo lắng, họ quay lại phía đại dương mênh mông.

*End of Chapter 1*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com