Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

76. Quà

Jimin không rõ Minjeong thần thần bí bí muốn làm gì, liền đi sau lưng em.

Minjeong đặt quyển sổ album ảnh dày vào trong tay Jimin. Em có thói quen ghi lại hình ảnh cuộc sống thường ngày, điều này như là định mệnh, từ ngày đầu tiên từ sau khi gặp Jimin, em vẫn luôn ghi lại từng khoảnh khắc giữa hai người, lúc vô tình lúc cố ý.

Jimin mở ra xem, bên trong đều là những bức ảnh sinh hoạt hàng ngày, bắt đầu từ năm nhất đại học, có rất nhiều bức ảnh còn được dán ngày tháng và ghi chú bên dưới:

Lần đầu tiên cùng nhau ngắm pháo hoa.

Lần đầu tiên đưa cậu ấy đi ngắm hoàng hôn.

Lần đầu tiên cùng nhau đi leo núi.

Sinh nhật đầu tiên cậu ấy đón cùng mình.

Sinh nhật đầu tiên mình đón cùng cậu ấy.

Sau khi yêu nhau, ảnh của hai người lại càng nhiều, cho dù là ảnh chụp chung, hay là ảnh một người, đều có thể cảm nhận được tình yêu của người này dành cho người kia.

Khi phố lên đèn, màn đêm lặng lẽ buông. Hai người dựa vào nhau trên sô-pha, lật giở từng bức ảnh, rất nhiều kí ức hiện lên trong đầu, hơn nữa còn mang lại cảm giác ngọt ngào độc nhất vô nhị.

Jimin đột nhiên cười lên, nhìn thấy một tấm ảnh bản thân nghịch que pháo bông trên sân thượng, ánh lửa xì xèo chiếu sáng nửa khuôn mặt, là Minjeong chụp trộm.

"Cậu cười gì thế?"

"Cười cậu nhát gan." Jimin nhớ lại cảnh tượng lúc đó, "Hôn má một cái mà đã chạy mất, còn chẳng dám nhìn tớ thêm một cái."

"Tớ... nếu như khi đó là tớ hôn cậu thì sao?"

Minjeong hỏi ngược lại cô, em tự nhận khi đó bản thân phản ứng rất bình thường, không hề nhát gan.

"Tớ sẽ hôn lại." Jimin không chút kiêng dè, cô nhìn cánh môi của Minjeong, còn nhấn mạnh, "Hôn môi."

Minjeong không có lời nào phản bác, xác thực là phong cách của Jimin.

Hôm nay Minjeong dùng rất nhiều từ "nếu như", lại hỏi: "Nếu như không ai trong chúng ta nói ra, cậu cũng không đọc được bài đăng trên diễn đàn, liệu có phải chúng ta vẫn mãi chỉ làm bạn bè bình thường thôi không?"

Cho dù chỉ là giả thiết, em cũng cảm thấy buồn bã hụt hẫng. Em muốn làm người yêu của Jimin, không muốn làm bạn bè.

"Sẽ không." Cô không biết tại sao, chỉ là rất kiên định, "Yêu thích, không giấu được."

Minjeong cười lên, cũng tán thành. Không có nếu như, hai người đã yêu nhau, hơn nữa còn kiên định ở bên nhau.

"Đây là quà năm mới à?"

"Thích không?"

Jimin đặt album ảnh sang một bên, chuyên tâm ôm lấy Minjeong, "Thích."

"Dễ dàng thỏa mãn thế à?"

Cô nghe giọng điệu của em, "Còn nữa à?"

Minjeong nghiền ngẫm một lúc, quay người lại, mặt đối mặt với Jimin, "Cậu đưa tay ra đây."

"Gì thế?"

"Cậu đưa tay ra đi."

Jimin nghe lời xòe lòng bàn tay ra trước mặt em, dáng vẻ đưa tay đòi quà.

Minjeong dùng ánh mắt chỉ chỉ, "Lòng bàn tay hướng xuống dưới."

Jimin bất lực, lật tay lại, chăm chú nhìn em, muốn xem xem rốt cuộc Minjeong muốn làm gì.

Em nắm lấy tay cô.

Jimin cúi đầu nhìn, trái tim nóng lên, chỉ thấy một chiếc nhẫn màu bạc luồn từ đầu ngón tay xuống, chầm chậm ôm chặt lấy ngón tay. Cô bừng tỉnh cười lên, trái tim cũng được ôm chặt.

Sau khi đeo nhẫn xong, em nhìn Jimin, xấu hổ cười, nghiêm túc nói, "Thích cái này không?"

Em đã chuẩn bị một cặp nhẫn từ lâu, nhưng khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, không có cơ hội hành động.

"Thích." Jimin cầm chiếc nhẫn còn lại, cũng cẩn thận đeo lên cho em.

Em si mê nhìn cô, rõ ràng chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng lại khiến nhịp tim của em đâm ngang đâm dọc.
Vì đây là Jimin.

Sau phen dậy sóng, tất cả lại trở về bình thường.

Tới học kì hai năm ba đại học, giống với mọi người, Minjeong dồn toàn bộ tinh thần cho việc học tập, thực hiện theo tuần tự đọc sách, chuẩn bị tài liệu để được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, xếp hạng chuyên ngành năm ba của em vẫn luôn đứng đầu, vấn đề tuyển thẳng không quá khó khăn.

Jimin không có dự định học nghiên cứu sinh, nên việc học hành thoải mái hơn đôi chút. Tuy nhịp bước của hai người không giống nhau, nhưng lại có thể thích ứng với tiết tấu của đối phương một cách hoàn hảo.

Mấy lần Hwang Yeji nhìn thấy hai người trong phòng vẽ, một người ở đó vẽ tranh, một người ở đó đọc sách, cậu thật sự phục sát đất, cậu từng thấy nhiều người bị ảnh hưởng tới kết quả học tập vì chuyện yêu đương, nhưng càng yêu càng thành học sinh giỏi như thế này thì là lần đầu.

Buổi chiều không có tiết, ở lì thư viện cũng là chuyện bình thường. Hai người không nhất định sẽ ngồi một chỗ, nhưng vị trí ngồi sẽ là nơi ngẩng đầu liền nhìn thấy đối phương. Ngồi quá gần, thỉnh thoảng không nhịn được sẽ làm vài hành động nhỏ, sẽ phân tâm.

Chiếc nhẫn trên tay cả hai rất có tác dụng, gần như có thể ngăn cản được đại đa số những người tới bắt chuyện, nhưng có khi vẫn gặp phải người thị lực không tốt.

Sau một hồi ghi chép, Minjeong chống cằm, vô thức nhìn về phía Jimin, trùng hợp thay nhìn thấy có nam sinh đang đứng bên cạnh, khom lưng nói gì đó với cô.

Jimin chỉ trưng ánh mắt lạnh lùng, ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, đôi môi mỏng khẽ đóng mở, nói chuyện như một chữ đáng giá nghìn vàng. Mãi tới khi lưu tâm tới Minjeong đang nhìn mình, cô lập tức nở nụ cười dịu dàng.

Minjeong bên này dùng ánh mắt tính toán với Jimin, trong đầu chỉ lướt qua hai chữ thật lớn: Còn cười.

Tiếng chuông từ xa truyền tới, tiếng chuông tan tiết cuối cùng. Em thu dọn sách vở, khẽ khàng đi tới bên Jimin, nắm lấy tay cô rồi rời đi ngay trước mặt cô.

Jimin lặng lẽ nhìn em một cái, còn tưởng em sẽ nói gì đó.

Minjeong chu môi, nhưng không nói gì hết. Không nhất thiết phải cố tình hỏi.

Mãi tới giờ cơm tối, đi qua quảng trường đồ ăn ngon trong trường học, em ngửi thấy mùi thơm, em liền kéo tay Jimin, "Muốn ăn miến nồi đất."

Cô nhớ hồi năm nhất, Minjeong cứ thấy đồ ăn ngon là ăn tới nỗi không đi nổi, "Bạn học Kim, có thể chín chắn chút không? Sắp thành đàn chị năm tư rồi đấy."

"Bạn học Yu, tớ cũng không phải đàn chị của cậu." Minjeong tìm cớ cho sự ấu trĩ của bản thân, nói có sách mách có chứng.

Tháng Năm, tháng Sáu, cho dù chưa tới hè, ăn món nấu bằng nồi đất vẫn tương đối nóng.

Em ăn xong chảy mồ hôi toàn thân, đi dưới con đường râm mát gió thổi hiu hiu mới mát hơn đôi chút.

Chậm bước tản bộ một vòng quanh trường, hai người mới quay về căn hộ nhỏ.

Khi em thay giày, giả vờ bất cẩn nói chuyện với Jimin, "Hôm nay người ta nói gì với cậu thế?"

"Ai cơ?"

Nói rõ hơn thì có phần cố tình, em chớp mắt, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, "Thì là cái cậu buổi chiều ở thư viện ấy."

Cô cười lên, chăm chú nhìn Minjeong một lúc, sau đó lại tiếp tục cười.

"Cậu ta tỏ tình với cậu à?"

Nhưng Jimin lại phản công: "Cho nên có người tỏ tình với tớ mà cậu vẫn bình tĩnh vậy à?"

"Cho nên thực sự là tỏ tình à?"

"Tớ đâu phải cậu, nào có nhiều đàn em, đàn anh... đàn chị tỏ tình như thế." Cô nói tới sáu chữ cuối cùng, còn mang theo trọng âm nhấn mạnh logic rõ ràng.

"..." Em nghe hiểu ý tứ trong lời cô, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ.

"Cậu ta nhận nhầm người."

"Nhận nhầm người... không phải chính là muốn bắt chuyện với cậu à?"

"Cậu thấy cậu ta có thể bắt chuyện được với tớ à?"

Minjeong vô cùng hài lòng với câu trả lời này, em biết, trong mắt trong tim Jimin đều chỉ có chỗ chứa cho một mình em.

Jimin nắm bắt trọng tâm, lại cười hỏi: "Có phải người khác nhìn tớ thêm một cái cũng không được đúng không?" Thực ra khi hỏi như thế, đáy lòng rất thỏa mãn.

Cười bản thân nhỏ nhen nữa!

Minjeong không nói lại, nhìn Jimin, liền trưng ra biểu cảm nhỏ ném lại một câu: "Không thèm để ý cậu nữa."

Cô nhướng mày, nhích tới gần, trêu đùa em: "Xác định không để ý tớ à?"

Em cũng nhướng mày, không chịu thua: "Ừ."

Buổi tối, ji6 tắm rửa xong ra khỏi nhà tắm, trên người chỉ có chiếc sơ mi rộng rãi lười biếng, vạt áo che tới đùi, chân trần bước trên sàn nhà, đôi chân trắng trẻo mịn màng thon thả thẳng tắp.

Đôi chân dài uyển chuyển, Minjeong quay sang nhìn một cái, ngoại trừ có chút ngưỡng mộ, phần nhiều là suy nghĩ tới phương diện khác, rất thích nhìn Jimin mặc như thế. Những lời tỏ tình trong ngôi sao nhỏ đưa cho từng đưa cho Jimin, em cũng từng viết, viết rằng thích nhìn Jimin mặc sơ mi.

Cô lên giường, cố tình dựa sát bên cạnh Minjeong.

Em không biết bản thân nghĩ nhiều hay là... cứ có cảm giác Jimin đang cố tình quyến rũ em, em bỗng nhiên hiểu ra câu nói hàm ý ẩn sau câu nói "Xác định không để ý tớ à" của Jimin.

"Tớ tắt đèn đây." Jimin duỗi tay vòng qua em, muốn tắt đèn.

Giây tiếp theo Minjeong bị cơ thể của cô nghiêng sang khẽ đè lên, Jimin nghiêng người cổ áo cũng trượt xuống, em có thể thấp thoáng nhìn thấy đường cong cùng đôi gò bông ấy.

Jimin chậm chạp không tắt đèn, giống như biến tướng thành nửa ôm nửa ấp, quấn lấy Minjeong, cô rũ mắt, bắt quả tang ánh mắt không yên phận của em.

Cô sử dụng tuyệt chiêu, dịu dàng khẽ nói: "Thật sự không để ý tớ à?"

Quả nhiên ở đây đợi mình! Hành động của Minjeong đã nhanh hơn não, em hôn lên môi Jimin, mới kiên trì chưa được nửa giây.

Jimin khẽ cắn lấy môi em, buồn cười.

"Cậu đừng cười." Minjeong không chút khí thế ra lệnh, ngay sau đó lại nhích tới hôn lấy cô.

"Ừm." Jimin nhắm mắt, môi nhiệt tình đáp lại không hề dừng.

Mới hôn mấy cái, tay của cả hai đã bắt đầu mất quy củ, trạng thái da dẻ khi vừa tắm rửa xong là thời điểm thích hợp nhất, thích hợp để ôm ấp thân mật, thích hợp để vuốt ve, thích hợp để lưu lại dấu hôn.

Em hôn lên cổ cô.

"Kim cún con."

Minjeong nghe xong, như thể có cái cớ để được nước lấn tới, em ôm lấy má Jimin, cười lên hôn lung tung, mãi tới khi chiếc lưỡi mềm mại của cô quấn lấy.

Mỗi lần, hai người đều thích hôn thật lâu. Nhớ lại còn rất ngượng ngùng, còn nhớ tháng đầu tiên hai người vừa ở chung, cơ bản mỗi lần về tới nhà đều không đợi nổi muốn hôn đối phương, cô lại thích quấn lấy Minjeong ở mọi nơi, ngay cả trên bàn học cũng đã thử.

Mà hiện tại, cả hai đã yêu nhau được một năm, cảm giác nồng nhiệt như thể chẳng giảm đi.

Nhân lúc Jimin đắm chìm, lòng bàn tay Minjeong đỡ lấy lưng cô, đè cô trong chăn. Jimin mềm nhũn nép vào em, ôm lấy cổ em, không muốn dừng nụ hôn.

Không lâu sau, cô say sưa, đầu ngón tay sờ lên tai em, đỏ ửng nóng bỏng. Cô cười cười nói thầm trong bụng, nhiều lần như thế rồi mà vẫn đỏ mặt, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy chẳng đủ tư cách nói em, đã nhiều lần như thế, cô vẫn rất mẫn cảm với em.

Nghe thấy âm thanh ngắt quãng của Jimin quẩn quanh bên tai, em có chút mất khống chế.

Cô khẽ cắn lên vai em, lại lên đỉnh thêm lần nữa.

Giày vò ba tiếng đồng hồ. Trong phòng dần dần chỉ còn lại tiếng rên khẽ của Minjeong, mỗi lần tới thời gian phía sau, em không còn sức lực, nhưng Jimin lại không buông tha.

Em mông lung nhìn Jimin, chẳng qua hôm nay em chỉ bắt nạt cô hơi nhiều một chút, quả nhiên liền bị bắt nạt lại gấp đôi.

"Jimin." Em thực sự không còn sức, hổn hển gọi tên cô.

Lúc này Jimin đã trả xong thù, "Không phải không để ý tớ à?"

Cơ thể Minjeong run rẩy, "Tớ sai rồi..."

Cô cười lên, động tác hôn lên cánh môi em vô cùng dịu dàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com