CHƯƠNG 39: GHEN
Quay qua quay lại, 3 tuần đã trôi qua, nhanh như một cái chớp mắt.
"Hey, how are you?" Cô lại trong một buổi tiệc thượng lưu khác. Hôm nay là của Balenciaga, và người đi cùng cô, chắc chắn phải là chị Nga và anh Tùng rồi. Cô vừa được một người "bạn cũ", đến hôn vào má chào hỏi. Đó là một người đàn ông lịch lãm, giám đốc sáng tạo của Gucci mà cô từng làm việc và "rung động". Lần gặp lại này anh ấy vẫn thế, vẫn là một quý ông thành công, lịch lãm, mét 88, khoẻ khoắn, rắn rỏi, khuôn mặt chữ điền, góc cạnh đặc trưng của người Châu Âu.
"Im good." Cô vui vẻ đáp lời. Suốt buổi tiệc, không biết có bao nhiêu người đàn ông thành công như vậy đến chào hỏi cô. Sau một năm, ở tuổi ngoài 30, cô vẫn xinh đẹp, sang trọng ngời ngời, nóng bỏng nhưng vẫn ngọt ngào như những cô gái chỉ vừa 20. Hôm nay, stylish đã chọn cho cô một bộ váy body, đính đá lấp lánh, với những đường cắt eo và chân ngực tinh tế, khoe trọn những đường cong đẹp nhất
Với cái layout không thể quyến rũ hơn lần này, cô gái đang vui vẻ với những ly rượu vang đắc giá kia, nào biết được, ở nhà, có người, lại suy nghĩ lung tung rồi.
Khi ở Milan là 7h tối, thì ở Việt Nam là 12h đêm, anh đang ở Envy, với ai, thì cũng biết rồi đó.
Một tuần trôi qua, lịch của cả hai chồng chéo lên nhau, lúc anh quay thì cô rảnh, lúc anh rảnh thì cô không bận make up cũng họp cũng chụp hình. 1 tuần 7 ngày, 1 ngày 24 giờ, 1 giờ 60 phút, 1 phút 60 giây. 1 tuần vậy chi là 604800 giây, 2 tuần là gấp đôi số đó, 3 tuần là gấp 3 nhưng cả hai không nhắn nổi quá 1000 dòng tin nhắn nữa là.
Vừa vào phòng, mọi người đã nhìn thấy sự không vui của anh hiện rõ lên trên mặt.
"Steven, lại đây, lại đây ngồi với Hảo nè." Hảo và mọi người ngày nào không nhìn thấy những bức ảnh có sức công phá lớn đối với trái tim bình thường thì cứng như đá, nhưng từ ngày gặp Như, lại như một que kem được đặt dưới cái nắng gắt của mùa hè, tan chảy..
"Thôi mà, đừng có buồn mà." Anh Lợi vỗ vai anh "Tính chất công việc thôi mà bé."
"Thì em có nói gì đâu, sao không uống đi." Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế. Từ ngày cô đi, anh nhận thêm lịch vô tội vạ, giấc ngủ của anh không phải trên xe thì sẽ là ở đoàn, và một ngày thì không quá 3 tiếng.
Mọi người biết anh sẽ không vui, cố gắng lắm, mới sắp xếp được một ngày với cái lịch không thể kín hơn của anh.
Nhi, cô gái của anh, vẫn ngồi cạnh, cố gắng dỗ dành anh, nhưng bù lại, là sự thờ ơ, lạnh nhạt "Em ngồi chơi đi, kệ anh."
"Chị ấy làm anh thay đổi nhiều quá." Cô nũng nịu dựa vào vai anh "Steven mà em từng biết đâu rồi?"
"Chính anh còn không biết, đừng hỏi, đừng chạm vào anh." Anh nói rồi rút tay lại, cầm ly rượu đắt tiền trước mặt, một ngụm đã cạn.
"Em né nó ra đi." Hảo kéo Nhi về phía mình "Qua đây ngồi với anh."
"Đồ tham lam, có em rồi mà còn." Song Dương quay sang nhéo vào tai Hảo.
"Nó có ăn cả thế giới một mình, cùng một lúc, vẫn còn tham." Huy nở một nụ cười khó hiểu nói.
"Cái thằng này, chết tiệt." Hảo lắc đầu "Bỏ chị hai ra khỏi đầu đi. Giờ mày ngồi đây rầu, có khi, bả đang trong vòng tay của thằng tây trắng bảnh bao nào rồi."
"Mày.." Huy trừng mắt nhìn anh.
Lần nào Hảo thấy vẻ mặt này của anh, cũng thừa biết, phong ba bão tố sắp tới rồi.
"Thôi nó giỡn á." A Tô cản Huy lại "Bớt nóng đi chú."
Ai cũng thấy anh thay đổi thật, rất nhiều là đằng khác. Từ một người không sợ trời không sợ đất, nay anh lại mang trong mình một nỗi sợ. Sợ mất cô.
Trong khi anh ở đây với những chai rượu hạng nặng đang vơi dần và nỗi nhớ mỗi lúc một tăng thì cô, lại đang vui vẻ hơn bao giờ hết giữa sàn khiêu vũ, những ngọn nến lấp lánh bên trong tòa tháp cổ kính này được dùng thay đèn, những đóa hoa tuyệt sắc nhất đang tỏa mùi hương.
"I've heard that you have a boyfriend?" Là "bạn cũ" đang ôm eo cô nhảy, nhìn sự rạch ròi của cô 2 tuần nay, mỉm cười mà tò mò.
"How do you think?" Cô choàng tay qua cổ chàng trai trước mặt, nở một nụ cười mê hoặc "Who did tell you that?"
"I am working for Dior now." Người ấy nói với cô như thế.
"So, you have seen that photo." Cô vẫn vậy, vẫn nụ cười mê hồn ấy mà nói tiếp.
"Yes, a lot of jealous." Cô có thể đã quên chuyện cũ, nhưng người đàn ông trước mặt này, có chết, cũng vẫn còn vấn vương.
"Crazy" Cô cười rồi đẩy anh ta ra, điệu nhạc cũng kết thúc.
Trước khi cô rời đi hẳn, chàng trai ấy vẫn mãi nhìn theo bóng lưng yêu kiều ấy "I will transfer there, very soon."
Cô chỉ nở một nụ cười nhạt. Với cô, cái gì cũ, là đã cũ.
Sau buổi tiệc, cô nhanh chóng về phòng, tẩy trang và lên giường, cuộn tròn thân thể ngọc ngà trong tấm đệm êm ái. Bật điện thoại lên, anh đã off từ lúc nào, chỉ có dòng tin nhắn "Anh rất nhớ em."
"Em cũng nhớ anh." Đã 3 tuần hơn phải ngủ một mình, có nhiều đêm cô trằn trọc mãi không ngủ được. Đã quen được nuông chiều rồi thì phải. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa kia chẳng phải là tháp Effie sao? Lộng lẫy, tráng lệ, người ta bảo nó là minh chứng tình yêu của thành phố Paris thơ mộng này. Cô thầm ước, phải chi anh ở đây thì hay biết mấy.
Ở Envy, anh lại say xỉn rồi. Sau gần nửa năm ở bên nhau, đây là lần đầu tiên anh say đến vậy. Cứ sờ vào sợi dây chuyền trên cổ mà nhớ về cô. Lúc nhận được tin nhắn của cô, anh đã lại nở một nụ cười hạnh phúc "Về sớm với anh đi". Nhưng lại bị dập tắt nhanh chóng "Đợi em thêm mấy tuần nữa."
Mấy hôm nay, mỗi khi về nhà, anh lại không thể kiềm được nỗi nhớ về cô, cũng vì vậy mà nếu có thể, sẽ giúp cô dọn dẹp tủ túi, giày dép,.. cũng vì thế, mà phát hiện ra chiếc hộp gỗ đã phủi bụi, tận mắt nhìn thấy những tấm ảnh ngọt ngào của cô và "bạn cũ", những chàng trai tây, thành công, khôi ngô, tỏa sáng rực rỡ trên những thảm đỏ thời trang danh tiếng thế giới, đưa cô đến những nơi sặc mùi tiền tầm cỡ. Cái mà dù giờ đây anh cũng gọi là có điều kiện, nhưng vẫn còn phải cố gắng thêm nhiều.
Chính vì vậy, mà hôm nay, anh mới chịu ra ngoài với mọi người, hy vọng, rượu sẽ giúp anh có một giấc ngủ, không suy tư, mộng mị nữa.
Nhưng mà, đời đâu như là mơ, anh Lợi, A Tô, Hảo, Uyên Thư, đang truyền nhau cái điện thoại của Hảo, vừa xem, len lén nhìn anh, rồi lắc đầu sợ hãi.
Huy nhìn lên đúng lúc, ánh mắt lo lắng của A Tô đang hướng về.
Có tật giật mình, mọi người giấu điện thoại đi.
"Gì vậy? Coi gì mà giấu." Anh linh cảm có điều gì không hay?
"Gì đâu, ba cái tào lao á mà. Uống đi." Mọi người đưa ly cụng với anh.
"Tào lao thì cho em coi với." Chẳng hiểu sao, anh lại thấy gì đó không đúng "Đưa đây."
"Có gì đâu, uống đi mình." Hảo cố tình lái anh đi hướng khác.
"Đưa." Anh say rồi, cảm xúc bản thân đã không còn kiểm soát được.
Hảo nhìn anh tức giận như thế, đành vậy, e ngại đưa điện thoại mình cho anh.
Cả căn phòng, đột nhiên im bặt, chỉ có một người, lửa giận ngút trời, trách chẳng thể đập nát những thứ đang hiện hữu trước mặt.
Anh bực tức lấy điện thoại ra, bấm vào một cái tên rất ngọt ngào.. nhưng đáp lại, là một cái ngắt máy rất nhanh.
2s sau đó, là một dòng tin nhắn lạnh tanh "the one you have called, are not available."
Anh càng cố gọi lại, thì cũng chỉ là những chiếc tút tút dài vô cảm.. và sau cuộc gọi thứ 10, là không còn tín hiệu. Anh điên tiết hết cả lên. Cái gì đây cơ chứ. Cô thật sự.. thật sự là người như vậy?
Nỗi sợ của anh.. thật sự đã đến rồi sao?
Không lẽ.. cô đang trong vòng tay, của người đàn ông lịch lãm đấy. Xương quai xanh thanh mảnh, chiếc cổ trắng ngần, đôi mắt mong manh, khuôn ngực đầy đặn, tấm lưng mềm mại trắng trẻo ấy. Anh chẳng biết mình đang nghĩ cái quái gì nữa. Cầm cả chai chivas lên mà uống cạn một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com