Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. ai thích cậu thì người đó xui xẻo

Hôn lễ của Thái Hanh và Chính Quốc được tổ chức long trọng.

Thời tiết trong ngày cưới đầy nắng trong lành, cuối thu không khí mát mẻ. Có rất nhiều nhân vật nổi bật ở thủ đô đến dự tiệc, hôn lễ này lại không có bất kỳ một tạp chí truyền thông nào đăng bài.

Đây là ý của Chính Quốc.

Sở dĩ cậu kết hôn với Thái Hanh, mục đích chính là để cho người Kim gia với người Điền gia đồng ý cho mình gia nhập giới giải trí để phát triển sự nghiệp.

Chỉ là trong lòng Chính Quốc kiêu ngạo, một lòng mong muốn dựa vào chính mình để bắt đầu từ con số 0, không muốn để cho người nhà nhúng tay quá nhiều vào sự nghiệp của mình.

Không có gì ngạc nhiên khi các trưởng bối hai nhà đều không chút nghĩ ngợi đã phản đối. Chính Quốc lấy ra hết thủ đoạn sở trường nhất của mình, cương quyết làm nũng với các trưởng bối đã luôn yêu thương cậu, thốt ra những lời cầu xin.

Hơn nữa cậu lấy chuyện kết hôn của mình với Thái Hanh để hứa hẹn, lúc này mới làm cho người Điền gia có thể thỏa hiệp.

Phản ứng đầu tiên của Thái Hanh khi biết được tin tức này chính là cười lạnh một tiếng, hay cho một Chính Quốc, kết hôn chuyện lớn như vậy cũng phải giấu giếm.

Thái Hanh anh đây lại không bằng tâm nguyện của Chính Quốc, trước hôn lễ của hai người, anh còn tự tay viết thiệp cưới, mời rất nhiều nhân vật lớn đến tham dự.

Chính Quốc nhìn thấy khách mời trong hôn lễ, trừng mắt với Thái Hanh. Hôm nay Chính Quốc trở nên tinh tế và rạng ngời hơn dưới bàn tay của nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm, ưu điểm về đôi mắt cậu cũng được bộc lộ hoàn toàn.

Chú rể Alpha Thái Hanh cũng ăn mặc rất bảnh bao. Hai người đứng cùng một chỗ hết sức đối xứng, giống như trời đất tạo thành.

Ánh mắt Chính Quốc đang trừng Thái Hanh nhưng qua cái nhìn của người bên ngoài đây rõ ràng là liếc mắt đưa tình của đôi vợ chồng trẻ, tóm lại thấy thế nào cũng xứng đôi.

Hai ông lão của hai nhà thì ở trên bàn tiệc cười đến toe toét, so với lúc hai người bọn họ kết hôn năm đó còn vui sướng hơn một chút.

Đợi đến giờ lành, người Kim gia sắp xếp MC đi lên sân khấu trong hiện trường hôn lễ, nói lên những lời dạo đầu quen thuộc.

Thái Hanh và Chính Quốc bị buộc nắm tay nhau đi lên sân khấu, trên đường Chính Quốc còn bị Thái Hanh nắm tay nhéo một cái khó hiểu. Chính Quốc cảm thấy xương cốt mình đau nhức.

Tên khốn Thái Hanh, nếu là người thì sẽ không làm những việc như vậy.

Hai người đi đến trước đài và đối mặt, MC lần lượt hỏi bọn họ có đồng ý sinh tử gắn bó hay không. Thái Hanh vô cùng lạnh lùng nói một tiếng "Tôi đồng ý", lúc nói ánh mắt rõ ràng là đang trừng Chính Quốc.

Chính Quốc hận không thể làm mặt quỷ với Thái Hanh. Nhưng Omega quyết tâm phải trở thành ảnh đế này cuối cùng vẫn nhịn xuống sự xung động. Chính Quốc nhếch miệng cười ngọt ngào, vẻ mặt vô hại nói:

"Tôi cũng đồng ý"

Lúc trao nhẫn, khách mời đều vỗ tay. Chỉ có Chính Quốc biết, Thái Hanh vừa rồi siết tay mình.

Những Alpha khác làm động tác này, Chính Quốc có lẽ sẽ cảm thấy là tán tỉnh, nhưng việc này để Thái Hanh làm với Chính Quốc, Chính Quốc chỉ cảm thấy Thái Hanh đang khiêu khích mình.

Mắt Omega gần như trợn ngược lên trời. Trước khi hai người chuẩn bị bước xuống sân khấu không chút lưu luyến, một giọng nói không rõ danh tính đột nhiên vang lên từ trong đám đông:

"Cô dâu chú rể hôn một cái!"

Chính Quốc nghe xong theo bản năng nhìn Thái Hanh, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt cau có không mấy kiên nhẫn trên mặt tên Alpha khốn kiếp này.

Sự mất mát trong lòng chuyển biến thành mong muốn trả thù theo một nghĩa khác.

Trong mắt Chính Quốc hiện lên vài phần gian xảo, Thái Hanh còn chưa kịp làm chuyện gì, Chính Quốc đã kiễng chân kề sát vào sườn mặt bị che khuất của Thái Hanh.

Tim Thái Hanh đập như sấm, đồ thối này từ khi nào nghe lời như vậy? Hôn thật hay hôn giả? Anh có nên lịch sự đáp lại một chút hay không? Chờ một chút, như vậy chẳng phải là rất mất mặt sao? Nhưng môi đồ thối này nhìn qua mềm mại, khuôn mặt cũng vậy, anh không hôn chẳng phải là thua thiệt sao?

Suy nghĩ vẩn vơ của Alpha bị cảm giác đau đớn truyền đến kéo trở về, Chính Quốc cắn một miếng trên mặt anh! Thế mà lại cắn mình!

Thái Hanh nhìn chằm chằm Chính Quốc, Omega đã qua cơn nghiện miệng và nghiện răng cười rạng rỡ với Thái Hanh, trong mắt lại mang theo cảm giác thoả mãn khi tác phẩm ác ý của mình đã thành công.

Thái Hanh lè lưỡi đẩy quai hàm của mình, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

Tiếng hừ này bị lấn át bởi tiếng vỗ tay như sấm ở bên dưới, Chính Quốc cũng lè lưỡi với Thái Hanh. Giống như đang nói "Anh có thể làm gì tôi?"

Chỉ là Chính Quốc đã xem nhẹ một sự thật rất quan trọng: Bắt nạt Chính Quốc vẫn luôn là sở thích của Thái Hanh. Sở thích này hiện tại cũng trở thành kỹ năng sở trường nhất của Thái Hanh, quen đến mức cho dù bọn họ xa cách năm năm, Thái Hanh vẫn có thể tìm cách để lấy lại.

Mọi người dưới khán đài nhìn hai người đưa mắt tán tỉnh nhau, còn chưa kịp cảm thán đôi tình nhân tình cảm thật tốt, trên sân khấu Alpha đã làm một việc khiến toàn bộ khán giả phấn khích.

Trong ánh mắt đắc ý khoe khoang của Chính Quốc, Thái Hanh vươn một tay ôm eo Chính Quốc, tay kia thì chế trụ chiếc cằm mềm mại của Chính Quốc.

Hơi thở Chính Quốc đông cứng trong chớp mắt. Cậu ngây ngốc khi bị Thái Hanh bá đạo ôm vào trong ngực, nhìn ngũ quan sâu sắc của Alpha đã khắc vào trong tâm hồn Chính Quốc càng ngày càng gần.

Cho đến khi hơi thở nóng rực của Alpha phả vào mặt Chính Quốc, cho đến khi môi Chính Quốc bị đôi môi mỏng manh của Alpha bao phủ.

Chính Quốc cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Omega trừng to mắt, còn chưa kịp đẩy Thái Hanh ra, trên miệng đã truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn khó chịu.

Tên súc sinh Thái Hanh này, cư nhiên cắn mình!

Trong khoảnh khắc khao khát chiến thắng vượt qua lý trí, Chính Quốc nhịn đau cắn lại. Hai người gặm cắn lẫn nhau nhưng những người ở dưới lại nhìn ra là kịch liệt hôn sâu, điều này làm cho nhiều người phải reo hò.

Môi bọn họ tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, không biết là môi ai bị cắn rách trước. Chính Quốc vừa đau vừa tức, cậu đưa tay vỗ vào eo Thái Hanh, đầu lưỡi cũng đẩy Thái Hanh ra ngoài, lại bị Thái Hanh ngậm lấy nhẹ nhàng cắn một cái.

Trong nháy mắt, Chính Quốc cảm thấy mình sắp bị Thái Hanh cắn chết.

Đợi đến khi Thái Hanh buông Chính Quốc ra, đôi môi xinh đẹp của Omega vốn dính chút máu đã đỏ bừng một mảnh.

Thái Hanh đè nén sự rung động cùng dục vọng điên cuồng dâng lên trong lòng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được uy hiếp:

"Lần sau còn cắn tôi, tôi sẽ cắn đứt đầu lưỡi của cậu."

"!" Ánh mắt Chính Quốc đỏ lên, tên khốn kiếp này!

Ánh mắt Thái Hanh tối sầm lại. Anh nghiêng người sang một bên, bình tĩnh chặn tầm mắt của người dưới khán đài nhìn về phía Chính Quốc:

"Cảm ơn các vị đã tới tham gia hôn lễ của tôi và Quốc Quốc, Quốc Quốc có chút thẹn thùng, tôi dẫn cậu ấy đi trước một bước, các vị ăn uống ngon miệng, chơi vui vẻ."

"..." Chính Quốc thẹn thùng hiện tại hận không thể cắn chết Thái Hanh.

Trong hôn lễ có rất nhiều người đến chào hỏi, Thái Hanh nói xong liền nắm cổ tay Chính Quốc dẫn người rời đi, hai nhân vật chính của hôn lễ thật đúng là giống như đi ngang qua sân khấu.

Bên ngoài phòng tiệc có một chiếc xe ô tô đã được chuẩn bị trước, trên xe trang trí đầy hoa hồng, Chính Quốc cho rằng hoa hồng này là ý tưởng của Thái Hanh, cậu lầm bầm một câu "Thật tầm thường", lại bị Alpha bên cạnh nghe thấy.

Thái Hanh dừng bước:

"Chính Quốc, cậu cắn tôi chảy máu rồi."

"?" Chính Quốc nghiêng đầu nhìn Thái Hanh, miệng Omega vẫn đỏ như cũ, giống như tin tức tố vị anh đào của Chính Quốc.

"Anh đang nói nhảm cái gì, rõ ràng là anh cắn tôi trước."

Thái Hanh cười hừ một tiếng, đưa tay chỉ chỉ sườn mặt mình:

"Cậu còn dám nói là tôi cắn cậu trước?"

"Đó cũng là do anh véo tôi trước, cổ tay tôi còn đau, anh buông ra!"

Thái Hanh suy nghĩ một chút, hình như thật sự là có chuyện như vậy. Nhưng bắt nạt Chính Quốc đã sớm trở thành bản năng của Thái Hanh, Chính Quốc càng không muốn Thái Hanh lại càng muốn làm.

"Không buông, cậu còn có thể cắn chết tôi được sao?" Thái Hanh nói với giọng khiêu khích, lại nhận lấy được ánh mắt như nhìn tên thần kinh của Chính Quốc.

Thái Hanh cười nhẹ một tiếng, kéo Omega lên xe hoa của hai người.

Phòng tân hôn là do ông Kim sắp xếp, nói là phòng tân hôn, nhưng ông lão lại hết sức bất công mua trên danh nghĩa của Chính Quốc.

Kim thiếu gia tuy rằng không thiếu tiền, nhưng vẫn không khỏi khinh thường cái hành vi thiên vị này của ông nội ruột. Chính Quốc tuy rằng không thiếu tiền, nhưng nhìn Thái Hanh đau khổ cậu liền vui vẻ.

Theo một nghĩa nào đó, bọn họ quả thật rất xứng đôi.

Trước cửa có một tấm thảm đỏ trải dài, hai bên thảm đỏ có đủ các loại hoa tươi và bong bóng.

Chính Quốc cố ý đi trước Thái Hanh một bước vào nhà, với tư thế của chủ nhân ngồi xuống sô pha rải đầy cánh hoa trong phòng khách. Cậu nhìn về phía Thái Hanh vào cửa sau một bước ngoắc ngoắc ngón tay:

"Tiểu Hanh, lại đây đấm lưng cho ông."

Thái Hanh nguy hiểm nhíu mày:

"Cậu chắc không, Chính Quốc?"

"..." Tuy rằng quyền sở hữu căn nhà thuộc về cậu, nhưng trong căn phòng trống rỗng này, tối nay nếu Chính Quốc thật sự bị đánh thì đúng là kêu trời không thấu gọi đất chẳng nghe. Chính Quốc vô cùng quyết đoán nhận thua:

"Vậy thì đi lấy cho tôi một ly nước, tôi mệt quá đi à, chỉ vì để có được cuộc hôn nhân nát này với anh."

Chính Quốc dường như không thay đổi. Cậu vẫn sẽ vừa mắng Thái Hanh khốn kiếp vừa oán giận làm nũng với Thái Hanh.

Đương nhiên, làm nũng này đều là Thái Hanh tự mình đoán được.

Thái Hanh tốt xấu gì cũng là thiếu gia được sủng ái nhất Kim gia, từ khi nào lại bị người khác sai vặt như vậy? Kim thiếu gia cương quyết từ chối:

"Không đi"

Chính Quốc cầm gối ôm ném lên người Thái Hanh:

"Đồ khốn."

Thái Hanh một tay cầm gối ôm, suy nghĩ một chút vẫn không ném trở về, cơ hội xử lý Chính Quốc còn rất nhiều, sau này từ từ sẽ đến.

"Rót nước cho tôi, Thái Hanh, tôi muốn uống nước. Rót nước cho tôi, Thái Hanh, tôi muốn uống nước..."

Chính Quốc lẩm bẩm không ngừng với Thái Hanh, Thái Hanh cảm thấy nếu đã có kỹ năng này thì Chính Quốc rõ ràng có thể tự mình lấy!

"Ồn ào muốn chết, Omega chính là phiền phức!" Thái Hanh vừa đứng dậy đi lấy ly vừa nói lầm bầm, Chính Quốc có thể nghe thấy.

Chính Quốc giả vờ không nghe thấy:

"Tôi muốn uống nước, Thái Hanh, rót nước cho tôi!"

Cho đến khi ly nước đầy ắp đưa tới trước mặt Chính Quốc, cuối cùng Chính Quốc mới ngậm miệng.

"Sao cậu lại đáng ghét như vậy?" Thái Hanh tức giận nói, đẩy ly nước vào trước mặt Chính Quốc.

Chính Quốc ngồi thẳng người, cầm ly uống một ngụm nước vào miệng:

"Lạnh quá, Thái Hanh, anh muốn tôi lạnh chết đấy à?"

"Lạnh chết là tốt nhất." Thái Hanh nói xong, nhận được ly nước mà Chính Quốc đưa lại:

"Không muốn, tôi sẽ bị cảm, đi pha thêm cho tôi chút nước nóng."

Thái Hanh lông mày giật giật:

"Đối với một Omega đáng ghét lại khó hầu hạ như cậu, về sau ai thích cậu thì người đó xui xẻo!"

Những lời này vang lên trong đầu anh. Vừa dứt lời, Thái Hanh liền hối hận.

Chính Quốc cũng sửng sốt, cậu hít sâu một hơi, nước cũng không uống nổi. Chính Quốc đứng dậy:

"Anh yên tâm, có rất nhiều người thích Omega như tôi, có không ít người còn muốn rót nước cho tôi kia kìa"

Thái Hanh há miệng, còn chưa nói gì. Chính Quốc dùng sức đặt ly nước trong tay lên bàn trà trước mặt, đáy cốc va chạm với mặt bàn còn phát ra một tiếng cạch.

"Giữ ly nước lạnh này mà tự mình uống đi, đồ khốn." Chính Quốc nói xong liền xoay người dậm chân lên lầu. Chỉ để lại một mình Thái Hanh nhìn chằm chằm vào ly nước lạnh.

Rót nước cho rồi còn bị mắng, rốt cuộc ai mới là tên khốn?

Kim thiếu gia từ khi nào lại phải chịu cơn tức giận này? Cũng chỉ có Chính Quốc dám đối xử với anh như vậy, nhưng lần này quả thật là Thái Hanh nói sai trước, hiện tại chỉ đơn giản là cảm thấy chán nản.

Một lúc lâu sau, Thái Hanh bưng ly nước Chính Quốc đặt trên bàn, trầm giọng nói:

"Uống thì uống."

Alpha lấy ly nước trong tay cho vào trong miệng, theo bản năng ý nghĩ đầu tiên là...hình như là có chút lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com