04
"Đức Duy- bỏ ra đi"
"Hmm...nếu tôi nói không thì sao?"
"...đừng mà- xin cậu đấy...bỏ ra đi"
Giọng anh yếu ớt cầu xin hắn, nghe có vẻ uất ức vô cùng. Điều này thành công làm hắn hài lòng, thế rồi hắn thả anh ra và quay về bàn ăn.
Đúng lúc này thì bà chủ về đến nơi, anh thấy vậy chạy ra chào hỏi bà.
"Mừng bà chủ về nhà ạ"
"Ừm"
"Bà chủ có cần gì không ạ?"
"Đức Duy về rồi phải không? À bác không cần gì đâu, giờ bác đi nghỉ ngơi đã"
"Vâng ạ"
Quang Anh cười tươi một cái với bà, bà Hà liền nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt anh.
"Hửm? Quang Anh khóc sao? Có chuyện gì đấy?"
"Dạ...?"
"Mắt con đỏ hết lên rồi này"
Bà Hà nhẹ nhàng đưa tay lên miết lấy mí mắt anh, điều đó làm anh cứ như có thứ gì nghẹn lại không thốt nên lời. Đức Duy đang đi lên phòng làm việc thì vô tình nghe được, thấy anh không trả lời nên tiện mồm nói giúp.
"Lúc nãy Quang Anh cắt hành tây nấu bữa tối nên đỏ lên đấy mẹ"
"Thật vậy sao?"
Quang Anh mím môi, gật đầu.
"Vâng ạ..."
"Ôi trời, lần sau cẩn thận hơn nhé"
Bà Hà xoa xoa hai chiếc má bánh bao mềm mịn của anh rồi dặn dò, điều này làm anh cảm thấy ấm lòng.
--
"Một lát lên phòng riêng gặp tôi"
Anh đứng trước cửa phòng hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng đắn đo. Hắn sẽ lại làm gì nữa đây? Liệu anh có may mắn thoát được như hai lần trước hay không?
Thôi được rồi, chỉ cần đừng gần cửa ra vào là được chứ gì.
Hít một hơi thật sâu, Quang Anh cầm lấy tay nắm cửa.
*Cạch*
"Xin chào?"
Căn phòng sáng đèn dội vào mắt Quang Anh một màu vàng chói, điều này làm anh có cảm giác an tâm hơn phần nào. Ít ra thì anh vẫn còn thấy được mọi vật xung quanh để có thể tìm cách chống trả.
Căn phòng rộng lớn được trang hoàng một cách tối giản với những nội thất đắt tiền. Anh chớp chớp mắt vài cái lấy lại tầm nhìn, quan sát xung quanh tìm kiếm hắn.
Từ sau lưng, một dáng người dần dần tiến đến. Hắn áp sát lưng anh, ôm chặt anh vào lòng, rúc vào chiếc cổ trắng nõn tìm kiếm mùi hương thân quen.
Anh cảm nhận được phía sau là một thân thể săn chắc, từng đường nét cơ thể hắn lộ ra tiếp xúc với da thịt anh qua lớp áo cotton. Hắn không mặc áo?
Hắn không mặc áo?!
"Này-? Cậu chủ...bỏ tôi ra"
"Thỏ đáng yêu đừng có xù lông nữa"
"Bỏ ra!"
"Thôi được rồi"
Đức Duy nghe thấy anh có vẻ giận dữ thì buông anh ra.
"Gọi tôi đến đây có chuyện gì?"
"Anh là người hầu của tôi mà, phải có chuyện mới được gọi đến sao?"
"...nhưng đã khuya rồi thưa cậu chủ"
"Ha- được rồi, chờ tôi một lát"
Đức Duy xoay lưng, đi về phía phòng thay đồ. Quang Anh chăm chú quan sát từng hành động của hắn. Hắn mặc một chiếc quần thể thao dài màu xám lông chuột, không mặc áo.
"Thật sự là không mặc áo à...?"
Nghĩ đến hình ảnh lúc nãy, anh thực sự chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống trốn đi cho rồi. Quang Anh ôm lấy khuôn mặt đang đỏ lự của mình, lắc đầu liên tục như muốn chối bỏ.
Trong lúc anh còn đang xấu hổ, Đức Duy đi ra với một bộ đồ trên tay. Hắn đưa nó về phía anh, tỏ ý muốn anh nhận lấy.
"Cái này là...?"
"Đồng phục của người hầu, từ nay anh phải mặc nó"
Quang Anh nhận lấy, trong lòng có chút hoang mang.
"Người hầu cũng có đồng phục ạ?"
"Ừm, đấy là luật lệ của nhà này, vì anh là người hầu của tôi"
"...nếu không còn gì thì tôi về đây"
"Ừm"
--
Quang Anh bật chiếc đèn ngủ nhỏ đặt trên cái tủ cạnh đầu giường, mở bọc nilong mỏng đang bao lấy bộ "đồng phục".
"Hể?"
Cảm xúc của anh từ hoang mang đến hoảng loạn khi bộ đồ được lấy ra khỏi bọc.
"Cái này là maid mà?!"
Hoàng Đức Duy điên rồi, đúng là điên rồi. Tên lưu manh biến thái, anh hận hắn đến tận xương tủy!!!
"Cái tên lưu manh này!"
Quang Anh đang suy nghĩ đến việc sẽ vứt luôn bộ đồ này ở xó nào đó rồi đi hỏi bà chủ cho ra lẽ, không thể nào mặc cái bộ đồ này rồi làm việc được đâu. Anh thề đấy, có điên mới làm thế!
"Luật lệ cái quái gì cơ chứ, rõ là tên đấy giở trò!"
--
Hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ,
Là ngày tệ nhất của Quang Anh.
Bà chủ đã ra ngoài từ sớm, bác quản gia vẫn chưa về, hai cô giúp việc hôm nay cũng xin nghỉ không rõ lí do.
Và tên lưu manh kia thì đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa chờ anh pha cà phê cho hắn.
Ừ, ý là anh phải ở nhà với hắn ấy, chỉ duy nhất hắn thôi ấy.
Ừ, ý là anh phải tuân thủ theo luật của hắn ấy.
Ừ, ý là anh đang mặc maid ấy.
Điên hết rồi.
"Cà phê của cậu chủ đây ạ"
Quang Anh bê một ly cà phê và ít bánh ngọt ra cho hắn ngồi xử lí công việc. Tiện anh đang loay hoay, tay hắn luồn vào váy anh sờ soạn cặp đùi trắng mịn.
Thế là anh cũng tiện tay làm đổ ít cà phê lên cổ tay hắn.
"Ah-"
"Ơ cậu chủ có sao không? Tôi sơ cứu cho cậu chủ nhé?"
"Ừm..."
Quang Anh quay lưng vào trong lấy chuẩn bị đồ sơ cứu, khúc khích cười. Điều này đương nhiên không khiến hắn tức giận, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu bởi nụ cười ấy. Hắn khẽ nhếch mày, khuôn miệng cong lên một đường hoàn hảo.
Thỏ con đáng yêu ghê.
Anh quay ra với thau nước trên tay, ngồi xuống sofa.
Anh cho tay hắn vào thau nước mát, hắn rít lên một tiếng giả vờ đau đớn vô cùng.
"Ah...nhẹ một chút"
Và đúng như hắn dự đoán, mọi sự hả hê lúc nãy của anh điều đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lo lắng và hối lỗi.
"Đau- đau lắm sao? Tôi xin lỗi cậu chủ!"
Thấy anh cặm cụi nâng niu bàn tay mình, hắn liền bày ra vẻ mặt đắc thắng. Đúng là đáng yêu mà.
"Bây giờ nếu anh gọi tên tôi thì nó sẽ không còn đau nữa"
"Hả? Thật sao...?"
"A- ui"
"Ơ Duy ơi cho anh xin lỗi, để anh nhẹ tay lại"
Chết tiệt, nứng điên lên ấy.
"Được rồi, hết đau rồi"
--
"Duy ơi..."
Quang Anh nhỏ giọng, gọi tên hắn từ sau lưng.
"Hửm? Chuyện gì sao?"
"Mặc cái này...khó chịu lắm"
Anh đứng cúi mặt, hai tay đan vào nhau.
"Thay cái khác có được không? Nhé Duy...Duy ơi..."
Làm ơn đấy, anh đừng có gọi tên hắn nữa được không? Hắn sắp đè anh ra đến nơi rồi đây này.
"...được rồi, anh không cần mặc nữa"
"Oa, anh cảm ơn Duy nhiều!"
Anh tiến đến ôm hắn một cái, sau đó vui vẻ đi lên phòng thay đồ. Vậy ra hắn cũng không xấu tính lắm, có lẽ anh suy nghĩ nhiều quá rồi.
Đức Duy ngồi trên sofa vuốt mặt, khẽ liếc nhìn xuống đũng quần đã căng cứng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com