Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Taginger - Stockholm - p1




"Với một câu nói hết sức quen thuộc"

"Mọi ngừi còn nhớ tôi không 🙂?"

***

"Không anh chứ ai"

"Đố em tìm được ai giống anh thứ hai..."

Cậu đắm mình trong âm nhạc qua hai chiếc tai nghe, cơ thể không ngừng lắc lư theo nhịp điệu, miệng mấp máy, hát vu vơ yêu đời.

Gừng hôm nay trong rất vui, bởi cậu sắp sửa về khoe với mẹ hôm nay mình được 10 điểm toán. Đúng hơn là cậu được 9, nhưng sau một hồi battle rap với giáo viên bộ môn và thắng đậm thì cậu là đứa duy nhất của lớp được full điểm tròn.

Với những ai từng trải sự đời, lớp 12 kiếm một con 10 đã là khó rồi, vậy mà cậu lại kiếm được, chẳng phải rất tự hào sao.

Chưa bao giờ cậu thấy iu đời như lúc này, phấn khích đến nỗi chỉ muốn chạy về ngay. Nhưng không, đã là 18 rồi, phải là một con người khiêm tốn, phải tém tém hết lại, nên cậu chỉ còn cách giải toả mọi thứ qua giai điệu.

Nhưng cậu nào biết rằng, quyết định vừa rồi của mình đã dẫn đến một tương lai, hay chính xác là...

Tình yêu đầu đời của cậu....

***

Con đường từ trường tới nhà cậu không xa lắm, nhưng phải băng qua rất nhiều con hẻm.

Là một thanh niên đẹp trai được thừa hưởng một trí nhớ tốt, cậu tin vào đôi chân của cậu sẽ thay cậu tìm đường về nhà, cậu chỉ việc tập trung vào điện thoại, buông bỏ cảnh giác.

Cho đến khi tới con hẻm cuối cùng, mặt trời cũng vừa lặn, còn thoáng một vài vệt đỏ rực phía chân trời.

Gừng nãy giờ vẫn chuyên tâm vào chiếc iphone yêu quý, cho đến khi-

Cậu bỗng rùng rình, sát khí từ ai bùng khắp sống lưng, ngày một gần hơn.

Tính quay người lại nhưng không thành, tay trái kẻ sau lưng câu chặt cổ cậu, tay phải cầm chiếc khăn tay trắng tươm ép chặt vào cánh mũi.

Một phần cậu đã lường trước điều này, cố gắng nín thở, nhưng lực cánh tay kẻ phía sau quá khoẻ, cậu thở mạnh thông qua chiếc khăn, đầu óc bắt đầu mụ mị, cảnh con hẻm tối tăm dần mập mờ, chỉ còn lấp loé vài tia sáng nhỏ trước khi đôi mắt xinh đẹp kia nhắm hẳn.

***

"Urghh..."

Cậu lờ mờ tỉnh dậy, cố gắng tách hai mí mắt nặng trĩu, đầu đau như búa bổ. Lần đầu tiên cậu tập tành uống rượu, dù có quá liều đi nữa cũng không đau và nhức đầu như thế này.

Đập vào mắt cậu đầu tiên là một căn phòng kín, hay đúng hơn là khá giống phòng trọ nhưng không có cửa sổ. Phòng hơi nhỏ nhưng khá tiện nghi, có cả bếp, kệ sách, một đống hộp cacton ở một góc phòng và một vài thứ linh tinh khác.

Cậu tò mò quay đầu nhận thức xung quanh, khẽ cự mình, bỗng một cơn đau nhói phía cổ tay và mắt cá chân. Chợt nhận ra mình đã bị trói lại, hai tay còn bị trói ngược ra phía sau, kiểu này có mà chạy đằng giời.

Trong khi đang cố gắng tìm cách thoát nhưng không thành, cánh cửa phòng từ từ hé mở, một người đàn ông bước vào. Người này dáng vóc cao to, mặc hoodie đen, quần đen, nón kết, khẩu trang... full combo bóng tối toàn diện. Hình như phía trên cổ còn quấn một dải băng y tế trắng. Trên tay đang cầm một hộp cơm, lọ mọ cởi giày ở cửa.

Gừng lúc này trong tình thế khủng hoảng, ấy vậy còn sợ hơn, khi người đó đang tiến về phía cậu.

Gã móc trong túi quần một thanh kim loại gì đó, bấm một cái "Tách!", lưỡi dao nhỏ lập tức bật ra. Cậu bây giờ hoảng đến nỗi miệng còn không dám há rộng mà lớn tiếng, chỉ biết nhắm chặt mắt, lầm bầm lời di chúc trong cổ họng.

Xoẹt!

Lập tức hai sợi thừng rơi ra, rớt xuống đất, nhanh đến nỗi cậu còn chưa mở mắt kịp. Chả liên quan gì nhưng phải nói quá nguy hiểm!

Gã ngồi xuống bên cạnh cậu, vẫn giữ khoảng cách nhất định, tay âm thầm đẩy hộp cơm qua. Cậu ngơ nhác nhìn hộp cơm, rồi nhìn gã, trong lòng tự nhiên thấy khó hiểu, đang cố chắc rằng mình đang bị bắt cóc hay tưởng trẻ lạc mà đem về nuôi.

Cậu không chần chừ lâu mà cầm hộp cơm lên, dù gì qua cơn mê bụng cũng đã rỗng tuếch hết rồi, độc điếc sợ đách gì nữa.

Cậu vừa ăn vừa liếc sang người bên cạnh, gã ngồi dựa lưng vào tường, tay bấm điện thoại lia lịa. Mũ áo hoodie gã đã che hết khuôn mặt, nên nhìn từ góc nghiêng cậu không thấy gì hết.

Bấc quá, cậu buộc miệng hỏi

"A-anh... là ai?"

Chả biết đã nghe hay chưa, gã chẳng thèm đếm xỉa, vẫn tiếp tục bấm lướt trên màn hình. Cậu kiên nhẫn hỏi vào vấn đề.

"...anh là bắt cóc tôi sao?"

Lần này tay gã dừng lại, nhưng vẫn chăm chăm vào màn hình, không có ý định xoay qua đối mặt.

"Sao anh lại mua cơm cho tôi, rốt cuộc anh đến từ đâu?"

Gã bắt đầu bấm bấm trên màn hình như đang viết gì đó, sau đó điện thoại ngang để cậu có thể nhìn thấy

"Im lặng hoặc chết"

Cậu tự động nín miệng, tay xúc cơm cho vào miệng đều đều, tò mò thì tò mò, tính mạng vẫn hơn hết. Hồi nãy tưởng đã kề lưỡi tử thần, may ra thoát được, dại gì nghịch ngu thêm lần nữa.

Chợt, điện thoại gã bỗng đổ chuông, không do dự bắt máy. Cậu vểnh tai lên hết cỡ nhưng chả thu được gì hữu ích. Lạ một chỗ, cuộc điện thoại gần 15', nhưng gã lại không hề nói tiếng nào, chỉ khẽ gật đầu rồi "ừm", "ừm", đó là mấy tiếng duy nhất cậu nghe được, còn lại thì vô phương.

Kết thúc nói chuyện, gã đứng dậy, cho điện thoại lại vào túi, cậu cũng đã ăn xong hộp cơm. Gã đi tới góc phòng lục lọi gì đó trong mấy hộp cacton xếp chất đống, lôi ra một chiếc mền.

Gã chầm chậm quay về phía cậu, đặt cái mền kế bên, sau đó rót một cốc nước đặt sát.

Cậu nhìn hành động của gã, vẫn không dám ý kiến ý cò. Gã sửa soạn xong cho cậu, ra ngoài cửa mang lại giầy rồi đi ra ngoài, không quên khoá trái cửa.

Giờ mới dám thở phào, cậu thầm nghĩ, cứ thấp tha thấp thỏm, cuối cùng lại chẳng làm gì, còn đãi ngộ tốt thế kia, hẳn đây là quyền đặc biệt của trẻ em khi bị bắt cóc chăng?

Mà thôi, cậu lần nữa chả quan tâm, giờ thật sự rất mệt, đúng là căng da bụng trùng da mắt. Cậu xúc miệng qua loa bằng nước, tự trải mền lăn ra sàn, vô tư chìm vào giấc ngủ, giờ không còn tâm trạng để nghĩ ngợi nữa rồi...

End p1

***

Notes:

Sau một thời gian lặn thì tôi lại trồi lên, hết ý tưởng thì lại lặn xuống, nói chung thì tôi vẫn là quay lại nè.

Mọi người giờ chắc không còn nhớ tôi nữa rồi, mà thôi sao cũng được, cũng là là lỗi tôi mà.

Xong series này mấy cô có gợi ý gì tôi sẽ tham khảo rồi viết nhé, chỉ bị thiếu ý tưởng thôi.

Một ngày tốt lành ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com