Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

II

chương này chủ yếu được kể theo góc nhìn của manbo, dùng để giới thiệu về back story của các nhân vật.

———

- "ủa tới rồi hả?"

hoàng hải đang ngồi trong quầy pha chế, tay thoăn thoắt lau sạch mấy cái ly vừa được rửa. cậu mỉm cười khi thấy bóng lưng lóc chóc của anh vũ nhảy lên từng bậc thềm, theo sau là phúc hậu với gương mặt hết sức mệt mỏi.

- "nữa hả?"

- "ờ, nó lại đánh nhau, mà lần này nặng vãi, tưởng đâu gãy mũi phải đưa lên bệnh viện luôn rồi."

phúc hậu ngao ngán ngồi lên chiếc ghế, tay đưa lên day day hai bên thái dương đau nhức. vừa mới nãy thôi anh đã phải tự tay băng bó chăm sóc cho cả đống vết thương trên mặt và người anh vũ. anh tự hỏi tại sao mình lại nhận lời cô chú mà cho thằng nhóc trời đánh này lên sài gòn ở cùng. anh vũ thật ra không phải đứa trẻ hư hỏng, thậm chí còn học khá giỏi, biết phụ việc nhà và cũng có lúc nghe lời. thế nhưng chỉ riêng việc đánh nhau này là có nói hết bao nhiêu nước bọt thì nó cũng không chịu dừng lại. còn bảo là cái gì mà chỉ đánh khi có ai đó bắt nạt anh em nó, đúng kiểu của mấy đứa con nít hỉ mũi chưa sạch.

phúc hậu đưa tay lên chống cằm, miệng vẫn không ngừng lải nhải những lời than vãn vô nghĩa với hoàng hải. anh liếc mắt nhìn lên chiếc sân khấu nho nhỏ, nơi mà anh vũ đang nhảy từ chỗ này sang chỗ khác để làm phiền công việc chuẩn bị của ban nhạc.

cũng thần kì thật, từ những cậu sinh viên mới chập chững bước vào đời, giờ đây cả đám ai cũng đã có công việc riêng ổn định. đam mê của những ngày nông nổi đó bây giờ chỉ còn là một sở thích nho nhỏ mà họ làm khi rảnh rỗi.

ngày đó của những năm tháng đại học, cả đám gồm phúc hậu, hoàng hải, nhật hoàng, danh hoàng, và văn huy đã cùng thành lập một ban nhạc. ban đầu họ hoạt động chủ yếu tại các buổi văn nghệ ở trường, rồi sau khi nhận được nhiều sự hưởng ứng trên các nền tảng mạng xã hội, họ bắt đầu đi diễn ở những quán cà phê nhỏ lẻ trong thành phố. khi đó, phúc hậu là tay ghi ta chính, danh hoàng là tay trống, văn huy chơi keyboard, hoàng hải vừa đệm ghi ta phụ vừa hát bè, còn nhật hoàng là hát chính.

đó đã từng là ước mơ chung cả đời của 5 người bọn họ, đã từng hi vọng có thể đem âm nhạc của bản thân đến thế giới, đã từng khao khát được chạm đến sự nổi tiếng. nhưng cuộc sống thì vẫn luôn khắc nghiệt như vậy, đam mê cũng không thể đổi ra thành tiền để trang trải cho những chi phí ngày một đắt đỏ. những thanh thiếu niên đầy hoài bão ngày ấy đành phải gác lại mọi thứ để đi làm những công việc bình thường, theo đúng với những ngành học mà họ lựa chọn.

sau cùng thì họ ít nhiều vẫn giữ cho band nhạc hoạt động, vẫn đi diễn đây đó như một món ăn tinh thần để tiếp sức cho những tháng ngày mệt nhọc. có điều qua thời gian, phúc hậu chìm trong công việc văn phòng tới nỗi không có thời gian để đến những buổi họp band vào cuối tuần. không chỉ có anh, hoàng hải sau đó mở một quán cà phê, cuối cùng cũng không thể bỏ dỡ công việc mà duy trì được hoạt động với ban nhạc.

vị trí ghi ta chính và đệm bị bỏ trống một thời gian, làm gián đoạn không ít hoạt động của nhóm. thế nhưng may mắn làm sao, trong một lần cả bọn sắp xếp được để đi diễn ở một quán ăn nhỏ, họ đã gặp xuân bách. bách cũng ở cùng tầm tuổi với bọn họ, lại có niềm đam mê mãnh liệt với ghi ta nên đã xin một chân vào band. sau đó một năm, phúc hậu rước thằng em họ anh vũ lên, biết nó cũng có thể đánh đàn và hát ổn, anh đã hỏi nó có muốn tham gia không. thế là từ năm người, bây giờ họ có tới bảy, và mỗi lần đi diễn cứ thay phiên nhau mà có mặt.

hôm nay là kỉ niệm năm năm thành lập nên phúc hậu cũng sắp xếp công việc để nghỉ sớm, rồi chọn luôn cả quán hoàng hải để làm nơi tổ chức tiệc ăn mừng.

- "thằng hoàng ốc dạo này sao rồi?"

phúc hậu nhỏ giọng hỏi, lấm lét quan sát nét mặt của hoàng hải. cậu thở dài, hướng mắt về phía dáng người nhỏ con đang điều chỉnh chiếc micro trên sân khấu.

- "vẫn vậy thôi, chờ thằng chó đó."

- "còn mày?"

câu trả lời bị bỏ ngỏ, chỉ còn lại tiếng va chạm của những chiếc cốc mà hoàng hải đang lặng lẽ xếp lên kệ và tiếng thở dài đầy não nề của phúc hậu.

- "hải, bỏ đi."

- "bỏ được thì em đã bỏ năm năm trước rồi."

cậu trai nhỏ tuổi hơn bật ra một tiếng cười nhỏ, nhưng nơi đáy mắt lại chẳng hiện ra nổi một ý cười.

hoàng hải thích nhật hoàng, từ bao giờ thì không ai biết, chỉ biết là đã lâu lắm rồi. thế mà cậu cứ chần chừ mãi, lời yêu nghẹn ứ nơi cổ họng, mãi chẳng dám tỏ bày. có lẽ ở một thời điểm nào đó, nhật hoàng cũng từng có cảm xúc thoáng qua với cậu. nhưng đó là cho tới khi hoàng gặp hắn, một kẻ đem đến cho anh những cảm xúc mãnh liệt hơn, một kẻ không sợ hãi phải nói lời yêu anh. anh yêu người đó điên cuồng, nhưng cũng chỉ hai năm sau đó, hoàng bị cắm cho một cái sừng dài ngoằng. phúc hậu cứ nhớ mãi cái khoảng thời gian tăm tối đó, cả nhật hoàng lẫn hoàng hải đều như phát điên. và vì một lý do gì đó, cả hai thằng ngu này vẫn cứ chờ đối phương của họ trở lại tìm mình, hay ít ra là quay lại nhìn mình lấy một cái.

có lúc thằng khốn kia quay về thật, rồi hoàng vẫn đồng ý quay lại, rồi lại yêu nhau, rồi lại ngựa quen đường cũ. cuối cùng người đau khổ nhất thì vẫn hoàng hải, chật vật trong nỗi hối hận về việc đánh mất người mình thương để rồi phải chứng kiến người ấy đau khổ vật vã.

cả đám có năm đứa thì hai đứa đau khổ vì tình, phúc hậu thì đau khổ vì không có tình. chỉ còn lại danh hoàng và văn huy là hai đứa duy nhất hạnh phúc chìm đắm trong tình yêu, đến nay cũng đã được hai năm rồi. nhìn cái cảnh bây giờ chăm sóc nhau từng chút một, có ai biết ngày trước tụi nó từng ghét nhau đến mức bem nhau sứt đầu mẻ tráng giữa sảnh trường. một thằng thì loi nhoi lắm lời, trẻ trâu chẳng kém gì anh vũ mới học cấp ba, một thằng thì cạy miệng cũng không thèm nói, đã vậy còn dễ cáu. cũng chẳng biết sao quen nhau được tới giờ...

- "ớ! anh hậuuuuu."

mãi chìm trong mớ suy nghĩ hỗn tạp, phúc hậu chẳng để ý đến cái người đang ập đến sau lưng mình. xuân bách hớn hở buông thùng đồ đang cầm trên tay, mặc kệ nó rơi xuống đất mà bổ nhào đến nơi phúc hậu đang ngồi. cậu tự nhiên kéo chiếc ghế trông bên cạnh anh ra mà ngồi vào, bắt chước anh đưa tay lên chống cằm.

- "anh tới lâu chưa?"

- "mới tới à."

- "thế ạ? hôm nay đi làm mệt không?"

phúc hậu quay sang nhìn khuôn mặt hết sức vui vẻ của xuân bách, liên tục trả lời những câu hỏi vô tri mà cậu đặt ra bằng tông giọng đều đều. trong ấn tượng của anh hai năm về trước khi gặp cậu, bách là một cậu ấm chính hiệu, trẻ con và chẳng mấy trải đời, nhưng cũng vô cùng nhiệt huyết và tài năng. vì vậy mà khi cậu ngỏ ý muốn tham gia vào ban nhạc, anh đã rất ngạc nhiên. anh lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi bắt đầu phát hiện xuân bách có một sự hứng thú đặc biệt gì đó với mình.

mỗi lần có dịp họp mặt, thằng nhóc lại bám dính lấy anh không buông. những ngày thường cũng hay nhắn tin hỏi han, dù hậu ít khi rep lại, gọi điện rủ anh đi đây đi đó, dù hầu hết là bị anh cúp ngang giữa chừng. phúc hậu không biết bách tìm thấy điều gì thú vị ở một người khô khan và cứng nhắc như anh. nhưng dù có là gì đi nữa, anh nghĩ nó cũng sẽ sớm qua thôi, bởi lẽ người như xuân bách luôn có rất nhiều sự lựa chọn khác.

- "ê dm bách ơi, mày đừng có học thằng huy nữa nói nhiều vãi."

- "ủa ai đụng gì bạn chưa?!"

giọng nói của văn huy từ trên sân khấu vọng xuống, la làng lên khi nghe thấy người khác nói xấu mình. hoàng hải nheo nheo mắt, giả vờ đưa ngót út lên lỗ tai ngoáy ngoáy rồi lắc đầu, tỏ vẻ không nghe thấy.

khách đã bắt đầu lấp đầy những chiếc bàn trống cuối cùng. trên sân khấu, ban nhạc cũng đã làm xong công tác chuẩn bị, nhật hoàng đưa tay ra hiệu cho ba đứa cùng lên sân khấu để bắt đầu buổi biểu diễn.

trước khi diễn ca khúc đầu tiên, hoàng hải đã thay cả đám phát biểu vài lời trước những vị khán giả có mặt phía dưới.

- "chào mừng mọi người đến với buổi biểu diễn của sunlight. như mọi người cũng đã biết, hôm nay là kỉ niệm năm năm thành lập của nhóm mình. tụi mình rất biết ơn vì sự có mặt của các bạn tại đây, cùng nhau chia sẻ giây phút đặc biệt này với nhóm. nhân dịp này, sunlight sẽ bắt đầu với một ca khúc hoàn toàn mới mang tên là tình yêu chậm trễ..."

cả đám cùng cúi chào, rồi hoàng hải và phúc hậu rời khỏi sân khâu nhường chỗ cho năm người còn lại. cả hai quay trở lại quầy đồ uống ban nãy, cùng lúc với những tiếng đàn đầu tiên và giọng hát của nhật hoàng cất lên.

anh thường nghĩ mình quên mất rồi

thời gian ngỡ trôi sẽ cách lòng

anh thường nghĩ cảm xúc nhất thời

mà đâu biết say một đời

.

rồi khi đã biết là người em vốn thiết tha

chẳng phải nơi này mà từ một nơi xa

lặng nghe em nói, lòng anh đau nhói

cứ trách sao không nhận ra tình yêu sớm hơn

.

thì ra là mất

tình yêu đẹp nhất ta luôn hoài nghi

dù cho ngày qua kế bên

còn thầm mong bấy lâu, còn nhìn em phía sau

để luôn được thấy nụ cười ấy

.

thì ra là thế

tình yêu chậm trễ đôi khi vài giây

thì ta sẽ lỡ mất nhau

ngày mai đến nữa thôi

tất cả mọi thứ sẽ trôi như một cơn gió

anh sớm sẽ quên được em

có lẽ sẽ có người thắc mắc vì sao lại ra mắt một bài hát buồn thế này vào ngày kỉ niệm năm năm thành lập. và cũng có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, khi bài hát ấy là do chính hoàng hải ấp ủ, sáng tác, và hoàn thiện trong suốt ba năm...

———

mood buồn hơn so với dự tính nhiều quá, hong biết mọi người thấy oke hong 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com