Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sinh nhật, xưa và nay.

Những đám mây cứ trôi lững lờ trên bầu trời xanh thăm thẳm, như những viên kẹo bông mềm mại trắng muốt. Tia nắng nhàn nhạt đầu mùa hè soi nhè nhẹ xuống mặt đất, mang theo hơi ấm vẫn còn sót lại của mùa xuân vừa đi. Cô bé gái nằm dài trên thảm cỏ xanh mướt mềm mại, hai tay bắt ra sau đầu đưa đôi mắt ngắm nhìn khung cảnh trên cao. Tiếng chim hót âm thầm vang lên trong không gian yên tĩnh, hoà cùng tiếng xào xạc nhẹ nhàng khi các cơn gió luồn qua những tán cây rậm rạp.

"Thật yên bình..."

Cô bé gái khe khẽ thốt lên khi đôi mắt em khép lại, cánh mũi thanh cao hít vào một hơi thật sâu bầu không khí trong lành nơi đây. Sự bình an của ngọn đồi này dường như khiến em chẳng muốn rời đi, chỉ muốn mãi nằm đây và đánh một giấc ngủ ngon lành mà không phải lo gì hết.

Đế giày nhỏ khẽ đạp lên từng ngọn cỏ bên dưới, cố kèm nén hết sức có thể âm thanh phát ra để tránh làm người đang nằm đằng xa phát hiện. Mái tóc đen được buộc thấp lay động theo gió, một nụ cười thích thú nở trên khuôn mặt của cô. Từng bước từng bước chậm rãi tiến về con người kia, tiếp cận rồi từ từ cúi thấp người xuống khi mũi giày gần chạm đến đầu người kia, đưa một tay lên mắt phải kéo viền mắt xuống một chút đồng thời hít một hơi sâu và...

"HÙ!! YUUKI!"

"WAH!!?"

Đúng như dự đoán của cô, Yuuki ngay lập tức giật mình kêu lên theo phản ứng và khua tay bật dậy.

"Aiko! Chị làm trò gì vậy!?"

Aiko cười khúc khích khi thấy biểu hiện của cô em gái, cô vui vẻ ngồi xuống xoa đầu Yuuki khi cô bé đang không ngừng xoa ngực để trấn an trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài vừa rồi.

"Hù em đó! Làm gì mà mơ màng muốn ngủ đến nơi!" - Aiko thích thú khi cô vuốt nhẹ lọn tóc rũ xuống mặt em gái mình sang bên, đoạn dịu dàng nói: "Về thôi Yuuki, cha mẹ đang đợi đó."

"Vâng!"

Yuuki gật đầu cười rạng rỡ, dưới tác động của ánh mặt trời càng khiến nụ cười đó bừng sáng lấp lánh, như rằng cái ánh sáng vĩnh hằng kia cũng chỉ làm nền cho em. Đôi chân cô bé đứng dậy, xoay cổ chân vài vòng rồi nhanh chóng chạy theo bước của người chị sinh đôi phía trước. Từng sợi tóc đen ngắn của em cùng chiếc băng cài tóc màu trắng nổi bật phấp phới theo gió. Bước chân nhịp nhàng và thân thể mảnh dẻ hoạt bát cùng nụ cười tươi tắn trên gương mặt đáng yêu ấy, gần như có thể khiến bao người phải xao xuyến.

Những tựa nắng lấp lánh vẫn cứ trải dài trên ngọn đồi và theo từng bước chân của hai cô bé gái. Tiếng cười hồn nhiên vang lên xung quanh bất cứ bầu không khí nào mà chúng đi qua, hình ảnh đầy nét tuổi thơ tươi đẹp với người chị chạy phía trước sở hữu nhan sắc thanh tú xinh tươi cùng cô em hoạt bát dễ thương tràn đầy sức sống theo sau chị mình.

Có lẽ, bức tranh sống động này sẽ luôn đi vào ký ức và khắc sâu trong tâm trí bất cứ ai nhìn thấy chúng bởi sự vô tư trên những biểu hiện nơi hai cô bé ấy, làm sao lại không thể làm người nào nhớ đến bản thân năm xưa?

Cánh cổng sơn màu đá thạch trắng được đẩy ra, Aiko vui vẻ dùng tay cố định nó lại rồi chờ đến khi Yuuki bước vào, cô mới dẫn em ra sau khu vườn nhà. Căn nhà này nhỏ gọn và đơn giản vô cùng so với những ngôi nhà cùng khu. Nó chỉ là một căn nhà gỗ một tầng với bốn bức tường đều được sơn một màu trắng và mái ngói thì là màu xanh lục, nhưng bù lại nó lại có một khu vườn rất rộng. Và chính điều đó lại là thứ khiến cả hai chị em đều thích thú với nơi ở này thay vì một căn hộ chung cư ở thành phố trước kia.

Aiko rẽ phải khi đi hết bức tường nhà với Yuuki theo sau, một mùi hương thơm phưng phức ngay lập tức thoáng qua cánh mũi cả hai khi chúng vừa ló đầu ra khu vườn.

Đặt miếng thịt nướng nóng hổi vừa lấy xuống ra chiếc đĩa, người bố trẻ tuổi mỉm cười khi nhìn thấy hai cô con gái của mình, ông bưng chiếc đĩa sành với những miếng thịt nướng thơm lừng đặt lên chiếc bàn nhỏ màu trắng ngay giữa khu vườn.

"Hai đứa đã về rồi à, mau lại đây nào."

Với bản tính trẻ con, Yuuki chẳng thể ngăn bản thân thèm thuồng với món thịt nướng của bố, cô bé chạy ngang qua Aiko và đến thẳng bộ bàn ghế nơi đĩa thịt vừa được đặt lên. Tuy nhiên, Yuuki lại không với tay ăn vụng chúng vì thứ nhất em biết rõ độ nóng khi vừa lấy khỏi bếp nướng của chúng, thứ hai vì em muốn đợi mọi người cùng thưởng thức chúng chứ không phải chỉ mỗi bản thân.

"Được rồi, hai con đã về. Vậy thì bắt đầu ngay nào."

Tiếng bước chân vọng từ trong căn nhà ra khi một người mẹ với hai tay cầm một hộp bánh kem tươi ngon bước tới sau cánh cửa kính đang được kéo sẵn. Với một chút khó khăn nhưng bà vẫn đặt được hộp bánh lên chiếc bàn trắng, ngay cạnh đĩa thịt đang thu hút ánh mắt Yuuki không ngừng.

Aiko bước lại gần bên cạnh Yuuki, nhẹ nhàng ngồi xuống một trong những chiếc ghế, cô cũng vỗ nhẹ vai ấn em ngồi xuống chiếc ghế vốn đã ở ngay sau.

Người mẹ cúi xuống mở nắp chiếc hộp ra, rồi bà xé lớp giấy bọc quanh chiếc dao nhựa trong suốt đặt cạnh trước khi để nó xuống trước mặt hai cô con gái. Người bố vui vẻ cắm từng chiếc nến màu than hồng lên bề mặt bánh kem với nhiều màu sắc trang trí kia. Sau khi đã xong, cả hai vợ chồng đều đứng thẳng dậy đối diện hai cô con gái, khẽ cất tiếng hát:

Happy birthday to you...

Happy birthday to you...

Lời bài hát nhẹ nhàng quen thuộc nhưng tràn đầy sâu lắng, cả gia đình họ đều đung đưa theo từng lời hát của người bố và người mẹ. Vài chiếc lá cây cũng khẽ khàng rụng xuống, như hòa chung với nhịp hát êm đềm của họ. Trái tim mang theo sự yên bình và hạnh phúc, không cần phải lo lắng gì nữa cả, ít nhất hãy ở giây phút này.

"Chúc mừng sinh nhật các con! Aiko! Yuuki!"

Người bố sau khi kết thúc bài hát, rút từ trong túi quần chiếc bật lửa và đốt những chiếc nến kia. Ánh lửa nhẹ nhàng yếu ớt trước cơn gió, ông lấy đôi bàn tay đặt xung quanh chúng để đảm bảo ngọn lửa không tắt vội.

"Hãy cầu nguyện đi, bất cứ điều gì hai con muốn và sau đó hãy thổi nến."

Người mẹ hiền từ cười nói.

Cả hai chị em vui vẻ nhìn nhau, đồng loạt chấp đôi tay đặt trước ngực và nhắm mắt lại trước chiếc bánh kem. Không hề hẹn nhau hay tính toán gì trước nhưng điều ước hiện lên trong đầu cả hai có lẽ đều giống hệt nhau.

"Con ước... Gia đình ta sẽ luôn như vầy mãi mãi."

Nụ cười của cha, sự dịu dàng của mẹ, tiếng cười rộn ràng trong căn nhà, các trò đùa nghịch của hai chị em. Những điều nhỏ nhoi đó, lại là hạnh phúc của hai cô bé gái ấy. Bởi lẽ, chúng chỉ là những đứa trẻ đơn giản, hay thật sự vì chúng có được suy nghĩ vô cùng quý báu?

Và rồi, cả hai cùng nhau thổi nến.

Ngọn lửa tắt phụt, tưởng chừng mang theo lời ước đến tận trời cao, nhưng thật chất nó đã trở thành một làn khói sắp tan vào hư vô.

------------------------------------------------------------

"Yuuki! Yuuki!"

Tiếng gọi vang lên bên tai khiến Yuuki sực tỉnh khỏi dòng kí ức vừa quay về trong tâm trí, em ngẩng đầu lên và đập thẳng vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Asuna sát mặt mình.

"Em đang nghĩ ngợi gì mà thẩn người ra thế?"

Asuna hỏi khi cô khẽ kéo tay Yuuki đứng dậy. Yuuki khẽ cười trừ, em biết rõ như vậy thật không tốt và hoàn toàn để cho Asuna kéo mình hòa vào căn phòng khách trong ngôi nhà nhỏ cũ kỹ vừa được dọn dẹp.

Một vài dải ruy băng nhiều màu sắc đẹp đẽ được treo lên khắp trong gian phòng khách đậm chất cổ điển. Một vài bông hoa tươi thắm như được vừa mới ngắt khỏi cành chưa lâu xen lẫn vào đó. Chiếc ghế bành đen bóng dài cùng vài chiếc ghế gỗ nhỏ khác đặt ở nơi này đều đã được sự hiện diện của những người có mặt ở đây ngồi lên, ngoài trừ duy nhất chiếc ghế bành ngắn đối diện chiếc bàn trắng quen thuộc kia thì lại để trống hoàn toàn. Nó được choàng lên người một tấm khăn len màu tím sẫm của hoa Violet và vài mảnh giấy nhỏ treo hai bên tay ghế, cách trang trí cứ như tách biệt hẳn với không gian xung quanh, hệt rằng nó dành riêng cho một người đặc biệt. Không cần nói thì Yuuki cũng hoàn toàn đoán ra đó là ai và sự thiết kế cách trang trí đó là của người nào.

Asuna đẩy người Yuuki đến bên chiếc ghế đặc biệt và nhấn nhẹ vai em ngồi xuống đó. Khi đã chắc rằng cô bé yên vị, Asuna mới ra hiệu cho cô gái đang đứng bên trái chiếc ghế bành. Ngay tức thì hiểu ý, Suguha - Cô gái mái tóc đen ngắn với mái ngố được kẹp gọn sang bên cầm một hộp bánh kem từ chiếc bịch đặt cạnh mình mà để nó lên bàn rồi mở chiếc hộp lấy cái bánh kem với kích cỡ lớn ra. Đó là chiếc bánh kem tươi Tiramisu với những viên kẹo rắc hương Cookie bên trên nó. Đặc biệt hơn là dòng chữ "Happy birthday Yuuki" được viết khéo léo nơi bề mặt lớp kem của chiếc bánh. Nét chữ Socola uốn lượn tinh xảo, chắc chắn rằng nó là từ tay một người hẳn đã có kinh nghiệm trong việc này.

Suguha đẩy chiếc bánh kem đến trước mặt Yuuki. Sau đó, cô quay lại nơi đứng của mình và nhìn một lượt xung quanh phòng khách như ra hiệu. Tức thì, mọi người đồng lòng gật đầu một cái và cùng nhau vỗ tay khi nói trong tiếng cười trên gương mặt tất cả.

"CHÚC MỪNG SINH NHẬT! YUUKI!!"

Yuuki mỉm cười rạng rỡ trong hạnh phúc khi em đón nhận lời chúc và những món quà sinh nhật từ tay mọi người. Nào là một chiếc băng cài tóc từ Suguha, nào là một con gấu bông từ Keiko và Reika, nào là một chiếc áo phông tím thắt nơ trước ngực từ Alice, thậm chí có cả một cuốn Album để đựng ảnh từ Kazuto và Eugeo.

Cầm con dao nhựa trong tay, Yuuki xắn chiếc bánh kem sau khi thầm ước nguyện thành tám phần và rồi em khẽ ngắm nhìn mọi người ăn vui vẻ. Dù cho thường ngày em là người năng động và ham ăn nhưng ngay lúc này, Yuuki lại có cảm giác không muốn động đến phần bánh của mình, chỉ muốn ngắm nhìn gương mặt của những người đang tụ tập tại phòng khách này. Những nụ cười vui vẻ và vô tư như thể không có gì có thể xảy ra làm Yuuki bất giác lại nhớ đến gia đình mình năm xưa. Nơi mí mắt khẽ ươn ướt khi cuốn băng ký ức lại lần nữa quay về. Nhưng ngay vào lúc đó...

Đôi tay ấm áp vòng qua cổ Yuuki khiến em rời khỏi mộng tưởng riêng và quay sang. Asuna đang ở đó, quàng hai tay qua người Yuuki và khẽ đẩy em sát lại gần mình.

"Chị biết những ngày lễ như vậy, em sẽ cảm thấy nhớ lại gia đình mình lúc trước. Chị chưa từng trải qua việc đó nên không thể biết rõ em cảm thấy thế nào..." - Đoạn, Asuna hít sâu một hơi khi cô cúi người xuống và áp trán mính vào đôi bờ trán Yuuki: "Nhưng ngay lúc này đây, em hãy cười lên nhé? Vì tất cả mọi người đã cùng tổ chức buổi tiệc này dành riêng cho em mà."

Giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh của loài hoa khi cơn gió thổi qua, Yuuki khép mắt lại và đẩy sâu người mình trong vòng tay của Asuna. Cuốn băng ký ức kia vẫn cứ liên tục tua đi tua lại nhưng bây giờ Yuuki đã không còn muốn khóc nữa, em nở ra một nụ cười nhẹ và tựa đầu mình vào lòng Asuna.

Asuna thật sự rất ấm áp, hơi ấm này luôn làm Yuuki nhớ lại người chị gái song sinh của mình và cả hơi ấm của người mẹ năm xưa mà em thường dựa vào. Nó thật đơn giản mà nhuốm đầy hồi ức và hạnh phúc, khiến Yuuki cảm thấy an tâm vô cùng.

Đây là ngôi nhà mà năm xưa Yuuki đã từng sống cùng gia đình, tuy thời gian chưa đầy một năm nhưng nó lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm tươi đẹp với cha mẹ và người chị gái của em. Thật không ngờ rằng mọi người lại chọn địa điểm này để tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho Yuuki. Em cứ ngỡ là căn nhà đã bị bác mình phá dỡ đi từ lâu nhưng hoá ra dự án đó vẫn chưa được triển khai. Điều đó làm Yuuki cảm thấy may mắn vô cùng, vì em đã có thể cảm nhận rõ được sự ấm áp và những hình ảnh tưởng như chỉ còn trong ký ức của gia đình mình khi nhìn mọi người tất bật dọn dẹp căn phòng khách và phòng bếp và hơn hết, tại chính ngôi nhà em vô cùng yêu quý này.

"Chiếc bánh kem đó là do chính tay Andrew làm ra. Ý tưởng trang trí và thực hiện là của Keiko, Alice và Reika. Những món ăn khác ngày hôm nay là do Suguha và Ryoutarou lựa chọn. Địa điểm tổ chức là do Eugeo và Kazuto đưa ra ý kiến. Còn về dòng chữ... Chị đã phải thử rất nhiều lần đấy, Yuuki."

Asuna nhẹ nhàng nói khi cô vuốt mái tóc tím anh của Yuuki, nhẹ nhàng và nâng niu nó trong bàn tay mình.

Yuuki mỉm cười nhẹ, khẽ đưa đôi mắt màu huyết dụ nhìn về phía những người khác. Vì sao tiếng cười nói đùa nghịch nhộn nhịp như vậy, nhưng em chỉ cảm nhận được một sự bình yên đến lạ kỳ? Cảm xúc dâng trào hoà với hạnh phúc vô vàn trong lòng, Yuuki khẽ rời khỏi vòng tay Asuna, em ngồi thẳng người dậy trên chiếc ghế và cất tiếng:

"Mọi người!"

Tức thì những hoạt động của mọi người xung quanh đều được ngưng lại mà hướng sự chú ý đến cô bé trung tâm của buổi tiệc, để rồi những gì họ thấy là một nụ cười đang nở ra trên đôi môi màu hoa anh đào xinh tươi. Nụ cười đó tươi tắn và rạng rỡ vượt xa bất cứ thứ gì mà họ từng thấy, dù cho là ánh mặt trời hay vẻ đẹp của muôn vàn loài hoa đi nữa. Đẹp đẽ và tràn ngập vui tươi. Yuuki hít một hơi sâu khi em đảm bảo mọi người đều đã chú tâm, sau đó tiếp tục:

"Em cảm ơn mọi người, vì tất cả mọi thứ đã làm cho em vào ngày hôm nay và cả khoảng thời gian trước đây! Hơn tất cả thứ gì, em vô cùng hạnh phúc vì đã được sinh ra và được gặp mọi người!"

Phải, có thể trước đây em lúc nào cũng cảm thấy mặc cảm vì sự tồn tại chẳng hề mang lại điều gì cho thế giới của mình.

Rồi luôn tự khiến bản thân mạnh mẽ và tươi cười, để có thể tự cho rằng cuộc sống rất tươi đẹp và tin rằng sẽ có ngày em thoát khỏi căn bệnh quái ác đã ám lấy em từ khi chào đời.

Nhưng rồi chẳng một ai có thể mãi mãi tỏ ra như vậy, em đã từng rất muốn gục ngã nhưng lần cuối cùng em thật sự làm điều đó là khi em đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Ngay cả nếu sự tồn tại này đã bị trói buộc bởi số mệnh từ lâu, thì em vẫn đã có thể gặp được những người thực sự yêu quý em và luôn ở bên cạnh em.

Dù cho cái cơ hội vốn mỏng manh và có thể tan biến bất cứ lúc nào vào một ngày không xa thì em cũng sẽ chấp nhận, tận dụng và nâng niu quý trọng nó.

Dẫu cho những cảm xúc này không hề đến từ một thân thể thật sự, ngay cả khi nó chỉ xuất phát từ chấp niệm và linh hồn còn sót lại, em vẫn cảm nhận rất rõ ràng.

Bởi lẽ ngay bây giờ, ngay tại đây, em biết rằng mình sẽ không bao giờ bị lãng quên. Sự tồn tại của em thật sự đã mang lại một ý nghĩa nào đó lớn lao vô cùng.

Cảm ơn mọi người, vì mọi thứ...

------------------------------------------------------------

Một oneshot nho nhỏ dành tặng cho Yuuki, cô kiếm sĩ xinh đẹp tài năng nhưng lại đoản mệnh. Chúc chị một ngày sinh nhật thật ấm áp và vui vẻ. Hãy luôn tươi cười chị nhé, cả Aiko nữa~ ʕ•ٹ•ʔ

Bonus ảnh:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com