SA
Author: Tinhvặn
Proof- reader: Stunami
Email: [email protected]
Rate: M
Genre: romance, yaoi
Warning: có một số từ ngữ sẽ gây khó chịu. Nếu bạn nhạy cảm với thể loại sad, xin đừng xem. Khuyến khích trẻ em và người đầu óc trong sáng, đừng xem.
Status: shortfic, complete
Summary: Giữa hai người không cùng huyết thống sống chung một nhà, có không tình thân ruột thịt? Hay như người ta thường nói: lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy?
A/N: quà sinh nhật tặng Aki_chan darling. Chúc chàng luôn vui vẻ và mạnh khỏe. Tết nhớ lì xì nghen.
Honeysuckle: hoa Kim Ngân
HONEYSUCKLE Darling
Chapter 1: Cha. Con. Giả Kim Ngân.
Ký ức của tôi được bắt đầu bằng xúc giác, không phải thị giác. Lạnh của tuyết. Vòng tay sưởi ấm thân thể bé bỏng. Từ ngày ấy, tôi tự hứa với lòng mình, phải cao lớn thật nhanh, để có thể bảo vệ chủ nhân vòng tay kia. Để không lần nữa mất đi...
..........
Nhật Bản năm 2056.
Trải qua trận đại thế chiến lần thứ 4, cuộc sống người dân bắt đầu phục hồi như cũ. Nhà cửa được xây dựng lại, sinh hoạt dần trở lại bình thường, không lo bữa đói bữa no, hay sinh mạng đếm từng giây phút. Nhưng nỗi đau mất đi người thân vẫn chưa phai mờ trong tâm trí người dân nơi đây.
..........
Tokyo. Mùa xuân.
- Aki! Aki!! Aki!!!
- Uhm....
Nắng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ đáp xuống tấm drap nệm trắng tinh. Một khuôn mặt ngái ngủ ló đầu khỏi gối bông bởi cái lay vai mạnh. Một nụ hôn phớt lên gò má rám nắng của chàng trai.
- Mau đánh răng rồi xuống nhà ăn sáng!
- Cha này, đừng làm chuyện đó với ai ngoài con nhé?
- Hửm?
Người đàn ông đeo kính cận đi ra tới cửa chợt quay đầu lại. Chàng trai đã rời khỏi giường, dáng người cao đụng cả mức ngưỡng cửa trên, mà chiều dài của cánh cửa đã là 1m73. Mắt nhắm mắt mở, chàng trai cau mày nói:
- Nụ hôn chào buổi sáng.
- A, cha biết rồi. Sao mỗi sáng con cứ nhắc hoài một câu này?
- Bởi vì đầu óc cha chỉ để tâm đến việc sáng tác, lơ lơ lửng lửng. Còn nhớ mấy lần được người lạ đưa về nhà không?
- Phải ha, cha thật may mắn vì đã gặp những người tốt bụng.
Chàng trai lắc đầu ngán ngẩm, chẳng muốn dập tắt nụ cười thơ ngây trên khuôn mặt cũng trẻ trung không kém. Chàng trai ngáp dài, bước vào phòng tắm, bắt đầu công cuộc đánh răng, rửa mặt. Ba phút sau, trong gương hiện ra một khuôn mặt điển trai hoàn toàn tỉnh táo.
Fujiwara Aki- đã có kinh nghiệm làm người mẫu tạp chí thời trang. Aki cởi bỏ cái áo thun bó sát, để lộ cơ bắp nở nang do luyện tập nhiều. Tất nhiên hắn không rảnh đi tập võ, hay chơi trò đá banh. Luyện tập của hắn là đánh nhau vài trận để rèn gân cốt, gần đây hắn thường xuyên phải tập quá sức. Hắn uể oải bước ra khỏi phòng tắm, đi đến mở cửa tủ lấy một bộ đồng phục nam sinh, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường mới của hắn. Năm nào hắn cũng phải chuyển trường ít nhất hai lần, và lần này đã là lần thứ ba. Đó là lý do tại sao đã gần tới hè mà hắn lại đến trường mới.
Hắn bước xuống cầu thang với đôi mắt vốn chỉ có một mí nay càng nhắm tít lại, lần mò ngồi vào chỗ quen thuộc trong bàn ăn, chậm rãi nhai lát bánh mì và miếng trứng ốp- la. Bên tai hắn nghe loáng thoáng một giọng nói khẩn trương:
- Thật không cần cha đưa tới trường? Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi học...
- Đã là nam sinh cấp ba chứ có phải trẻ con tiểu học đâu mà cần đưa rước. Take này, tại anh cưng chiều nên thằng bé mới hư!
Giọng bực bội của người phụ nữ vang lên, không cần nhìn hắn cũng biết đó là ai do đã nghe nhiều lần, quá quen thuộc. Ngoạm một miếng bánh thật to, nuốt xong hết rồi hắn mới làu bàu:
- Dì Kumiko lại tới ăn ké à?
Lập tức trán Aki bị búng một cú đau điếng, hắn nhăn mặt đưa tay xoa trán, ngẩng đầu lên để nhìn thấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đang chau mày giận dữ:
- Tại vô tình đến nhằm lúc cả nhà ăn sáng, và cũng vì Take nấu ngon quá. Đã bảo không phải gọi 'dì' mà là 'chị', dặn bao nhiêu lần sao không nhớ?
- Rõ ràng lớn tuổi hơn cha...- Hắn lầm bầm bất mãn.
- Nhóc thật không biết nghe lời người lớn, xem ra Kumiko này phải ra tay dạy dỗ.
Kumiko nở nụ cười ác quỷ, Aki đâu có vừa gì, hắn cật lực chống trả đòn tấn công móng vuốt. Hiranuma Takenao chỉ còn biết ngồi bàng quan lắc đầu cười trừ, sáng nào không khí bàn ăn cũng sôi động nhộn nhịp như vậy. Anh hài lòng nhìn Aki đang mặc bộ đồng phục cấp 3. Mới hôm nào hắn còn chưa dám đi ra ngoài đường đông đúc xe cộ, nay đã cao lớn hơn cả anh. Bỗng chốc Takenao thở dài, cảm thấy mình thật già đi ít nhiều. Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, chắc không lâu nữa anh sẽ có cháu bồng, nghĩ đến đây lòng anh có chút nặng trĩu. Đợi đến lúc ngước đầu lên, mắt anh nhìn thấy cái đồng hồ để trên kệ tủ kim ngắn đã chỉ số 8, vội la lớn:
- Aki! Mau ăn sáng lẹ lên, con trễ học rồi kìa!
Nghe tiếng la, trận chiến đang đến hồi kịch liệt liền ngừng ngay. Hắn đứng lên chỉnh lại cổ áo, vớ lấy cặp sách để ở ghế bên cạnh, không quên buông một câu trả đũa:
- Dì Kumiko đừng giận nữa, kẻo lại có thêm nếp nhăn thì ống chề (ế chồng) cho coi.
- Thằng nhóc kia, có giỏi thì đứng lại đó!!!
Kumiko gầm lên làm căn nhà nhỏ rung rinh, nhưng hắn đã nhanh chân chạy trước, bỏ lại tràng cười đắc chí phía sau. Takenao bước ra theo mở cửa cổng, vẫn còn kỳ kèo:
- Hay để cha lái xe đưa con đi nhé?
- Không cần, đi bộ vài phút là tới ngay thôi.
Aki mỉm cười hiền hòa, khác hẳn bộ dạng ngang ngược khi nãy với Kumiko. Trên đời này, hắn chỉ nghe lời mỗi mình Takenao. Cô từng bảo hắn giống như dã thú bị anh thuần dưỡng. Lúc nghe như vậy hắn chẳng hề phản bác, tự thấy câu nói ấy cũng không sai.
Hắn cúi người hôn lên môi Takenao thay lời chào tạm biệt. Đây là thói quen của nhà Hiranuma, luôn chào hỏi nhau bằng nụ hôn, thường chỉ hôn ở má hay trán, nhưng không hiểu sao hắn cứ nhất quyết hôn trên môi anh. Vì không sửa được nên anh đành để mặc hắn làm sao thì làm, tất nhiên với điều kiện xung quanh không có ai. Người ngoài nhìn thấy hai người đàn ông hôn nhau, không hiểu lầm mới là chuyện lạ. Takenao đóng cửa sắt lại, bước vào nhà trong, ngao ngán nhìn Kumiko đang hăng say rủa xả kẻ vắng mặt. Cô giơ tay vuốt mái tóc nâu ngang vai lúc nãy bị hắn làm rối, ngước lên thấy anh thong thả ngồi xuống ghế trước mặt, cô hậm hực nói:
- Thật là thằng nhóc khiến người ta không ưa được. Suốt ngày lầm lì, câu nào nói ra là như có gai vậy, lại chẳng biết nhường nhịn phái nữ!
Nghe người ta chê con mình, có cha mẹ nào không vội bào chữa? Thế nên anh liền lên tiếng:
- Không phải đâu, Aki rất ngoan và nghe lời.
Kumiko nhếch mép buông giọng mỉa mai:
- Tại vì người nói là anh thôi, Take. Cái tên nhóc đó chỉ nghe mỗi mình anh, chứ có để lọt tai lời người khác nói đâu.
- Bởi vì tôi là cha của Aki mà.
Anh tự hào đáp. Kumiko với lấy ly nước cam trên bàn, uống cạn một hơi, đặt mạnh xuống mặt bàn như vừa nốc một ly bia, lớn tiếng nói:
- Đồ khờ, việc chẳng đơn giản như thế đâu. Tôi dám lấy vị trí tổng biên tập báo Tsubasa ra đánh cá, thằng nhóc đó không hề xem anh là cha!
- Hả? Vậy không lẽ nó xem tôi như bạn cùng lứa? Làm sao đây, tôi có nên đi chỉnh hình cho khuôn mặt già thêm không?
Takenao lo lắng hỏi, tay sờ khắp mặt. Anh luôn gặp rắc rối với khuôn mặt này, mỗi lần đi quán rượu hay mua thuốc hút, đều phải trình giấy chứng minh anh đã đủ tuổi trưởng thành. Kumiko nắm chặt tay đến mức nổi vồng gân xanh, cốc đầu anh một cái rõ đau, cất giọng sang sảng:
- Đừng có giả bộ ngốc với tôi! Anh hẳn phải thấy thằng nhóc đó có tình cảm khác lạ với anh ngoài tình thân!!!
- Ha ha ha, trò đùa vui thật...- Takenao cười miễn cưỡng.
- Có nam sinh mười bảy tuổi khỏe mạnh nào lại suốt ngày ru rú trong nhà với ông bố già không? Bạn học bằng tuổi nó đã cặp kè, làm cha rồi. Còn nữa, hai người chẳng phải biểu hiện thân mật quá đáng sao? Người ngoài nhìn vào mà không nghĩ hai người như vợ chồng son, tôi làm osin không lương suốt đời cho anh!
Kumiko đập bàn nói chắc nịch. Tổng biên tập báo Tsubasa, đã một lời thốt ra là chắc chắn, như thép dù có biến dạng thế nào vẫn là thép. Anh không cười nữa, khuôn mặt rắn đanh sa sầm lại:
- Cô Kumiko, nếu còn nói đùa nữa tôi e không đủ tập trung để giao bài viết đúng hạn.
Hai người, một đứng một ngồi nhìn nhau thật lâu. Cuối cùng cô thở hắt ra, ngồi phịch xuống, giơ hai tay lên ngang đầu biểu thị đã chịu thua:
- Thôi được, tôi đầu hàng. Tôi không dám chọc giận nhà văn Takenao để mà chẳng có truyện mới xuất bản.
- Có muốn dùng thêm nước không?
Takenao nở nụ cười, khuôn mặt khiến người ta thấy lòng thanh thản đã quay trở lại, không như cái vẻ u ám lúc nãy, khiến người ta thấy nghẹt thở, không dám trái ý. Cô buông một câu nói thầm thì khi anh quay lưng đi về phía nhà bếp:
- Thật ra anh đang trốn tránh cái gì hả, Take? Hai người đâu phải là không thể? Dù anh có dối được tất cả mọi người cũng không lừa được chính mình...
Mắt anh đượm buồn. Trốn tránh ư? Có chứ...
Lời dối trá rồi sẽ quay ngược lại mình. Muốn làm người yêu hạnh phúc nhưng rốt cuộc, lại chính mình làm tổn thương người ta.
(trích tiểu thuyết: Song of love của nhà văn Takenao, xuất bản năm 2053)
........
Trường trung học Akimoto không có nhiều học sinh theo học, nhưng đa số học sinh thuộc thành phần bất hảo. Bảy nam sinh đi ngang bên cạnh Aki đến cổng trường, tên nào tên nấy không nhuộm tóc thì xỏ khoen, trông không giống loại ham học mà giống côn đồ thiếu niên hơn. Các học sinh đi gần đó vội tránh sang hai bên nhường đường. Một tên trong bọn cao giọng nói:
- Đi đâu tao thật không dám nói cái tên trường quê mùa này ra, cái gì mà Akimoto? (true Autumn)
- Sao người ta không đổi lại cái tên nào nghe oai hơn nhỉ?
Tên to mồm há miệng định nói tiếp thì lập tức ngã đập mặt xuống nền đất. Nguyên là gã bị Aki giơ chân ra ngáng đường, cả đám lập tức hùng hổ bao vây hắn. Một tên nhỏ thó, mắt xếch hình tam giác kênh mặt hỏi:
- Mày muốn gì? Dám quậy ở đây hả? Có biết tụi tao là ai không?
- Tao cóc cần biết. Đang ngứa tay muốn tìm bao cát để dợt đây!
Hắn bẻ khớp tay, liếc cả đám bằng nửa con mắt như nhìn lũ kiến, khiến chúng sôi máu chỉ muốn xông vào ẩu đả. Một tên mặt rổ trong bọn trông như quân sư liếc nhìn bảng tên đính trên ngực áo hắn, rồi thì thầm vào tai tên tóc nhuộm vàng hoe, xỏ đầy khoen hai bên lỗ tai có dáng vẻ đại ca. Tên tóc vàng nhếch mép nhìn hắn, cười khẩy:
- Yo! Đây chẳng phải con trai ông nhà văn nổi tiếng Takenao sao?
- Đấy là ai vậy đại ca? Sao em chưa từng nghe tên?
Tên mập nói chen vào, lập tức tên có dáng cao lêu khêu nhất trong bọn tiếp lời:
- Mày suốt ngày lo cua gái có đọc sách đâu mà biết. Ông ta là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết tình cảm ba xu về lũ 'biến thái'!
- Hả? Vậy có phải ổng cũng thuộc thứ 'bệnh hoạn' đó?
Một tên mặt xương xẩu trông giống khỉ nhảy dựng lên, làm điệu bộ kinh tởm. Tên tóc dài đứng bên cạnh trấn an:
- Chắc không đâu. Nếu không sao lấy vợ rồi sinh con?
- Thì nhận con nuôi. Nhưng chắc thằng này cũng ẻo lả như thế thôi!
- Tụi bây mau tránh xa kẻo nó tấn công là mất đời trai!!!
- Của tao hôm qua bị nàng 'mi nhon' lấy rồi, còn đâu nữa mà mất!
Nói rồi cả đám cùng ôm bụng cười rộ. Trời trong xanh mà sao mây đen tụ lại một nơi. Đằng xa vùng chiến sự, có hai người, một nam một nữ mặc đồng phục trường Akimoto đã chặn tất cả học sinh lại, rủ tìm chỗ nấp nhằm tránh tên bay đạn lạc. Cậu nam sinh bốn mắt giải thích:
- Lúc còn học trung học, Fujiwara Aki đã nổi tiếng trong giới côn đồ ở Kyoto, được gọi là tiểu Ma Vương. Bởi thân hình nhỏ bé mà đã hạ đo ván kẻ lớn hơn gấp năm lần. Cậu ta không hiếu chiến, chỉ đánh nhau khi có tên nào chán sống tới khiêu khích. Nhất là có ai phạm vào ba điều cấm kỵ, liền đánh đến khi đối phương thừa sống thiếu chết mới ngừng!
- Ba điều cấm gì?- Một học sinh thắc mắc.
- Một là nói về cha cậu ấy. Hai là nghề nghiệp của ông. Ba là hai từ: con nuôi. Nghe đồn lúc học cấp 2, có lần cậu ta đánh cho cả đám hơn chục người phải ăn Tết trong bệnh viện. Không ngờ cậu ta đã dọn tới Tokyo này.
Cô nữ sinh ngồi kế bên kể bằng giọng run run, sợ sệt. Tất cả học sinh trường Akimoto nghe xong đều không khỏi rùng mình, lại thêm bên tai nghe tiếng kêu la thảm thiết làm bằng chứng từ xa truyền lại.
..............
- Xin lỗi, tôi là cha của Fujiwara Aki!
Takenao vừa nghe điện thoại từ nhà trường liền tới ngay. Vì không tìm được chìa khóa xe hơi mà anh lại cần phải đi gấp, nên đã chạy bộ đến. Anh đứng trước bàn giáo viên thở gấp, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Thầy giám thị mặt nghiêm nghị ngồi sau bàn làm việc. Aki thì một chân gác lên ghế, một chân thả xuống đất, điệu bộ trông rất thư thả, thoải mái. Thầy giám thị liếc ánh mắt sắt bén nhìn khắp lượt người Takenao, cau mày hỏi:
- Ông là cha của trò Fujiwara Aki?
- Vâng, tôi là Hiranuma Takenao!
- Họ Hiranuma?
- À vâng, tôi là cha nuôi của Aki.- Anh vội giải thích.
- Ông Hiranuma, tôi đề nghị ông nên xem lại cách dạy dỗ của mình. Trò Fujiwara mới ngày đầu vào học, đã gây sự đánh lộn ngay trước cổng trường, khiến ba em học sinh phải nhập viện. May mà bốn em còn lại chưa bị nặng đến nỗi nhập viện, nhưng cũng phải nghỉ học vài ngày đợi vết thương bớt sưng.
- Đã nhẹ tay lắm rồi.
Hắn bình thản nói, chợt im miệng khi thấy cái trừng mắt của Takenao. Bình thường anh là người hiền lành, nhưng khi nổi giận thì đến hắn cũng phải run sợ. Thế nên hắn chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, chẳng dám hó hé gì thêm. Anh cúi gập người nói:
- Thật xin lỗi, về nhà tôi sẽ la rầy Aki. Xin thầy hãy bỏ qua cho lần này!
- Nói thật, tôi làm giáo viên ở trường này mấy chục năm, chưa bao giờ gặp trường hợp học sinh vừa vào học đã gây nên chuyện lớn thế này. Các phụ huynh đưa đơn kiến nghị đòi tôi đuổi trò Fujiwara.
- Thành thật xin lỗi!- Đầu Takenao càng cúi thấp hơn.
- Ông Hiranuma là người giám hộ, nên nghiêm khắc dạy dỗ hơn. Tôi nghe nói ông là nhà văn chuyên viết thể loại nhảm nhí? Tôi không phải có ý chỉ trích gì, chỉ muốn góp ý, tốt nhất đừng nên để tư tưởng trò ấy bị công việc của ông tiêm nhiễm thói hư tật xấu...
- Tôi biết rồi...
- Đi thôi, không cần nghe lời nói nhảm!
- Aki? Khoan đã, Aki...!
Hắn đứng bật dậy lôi tay anh đi một mạch ra khỏi cổng trường, không thèm nhìn lấy một lần ông thầy giám thị đang sạm mặt vì tức. Thấy anh phải cúi đầu nhận lỗi trước người khác hắn rất bực, nhưng là bực chính bản thân mình. Đã dặn lòng qua chỗ ở mới không được gây sự đem phiền phức đến cho anh, thế mà hôm nay hắn lại không kiềm chế được đã đánh nhau. Hắn còn muốn gây chuyện bao nhiêu lần để anh phải cúi đầu xin lỗi đây?
Người hắn tỏa ra sát khí khiến người đi đường phải né sang bên tránh. Hắn đang muốn tự trừng phạt mình, nên dộng đầu vô tường hay tìm đứa nào bất lương để tẩm quất? Không được, hắn vừa tự nhủ không được đánh nhau mà. Chợt giọng anh vang lên đánh thức hắn khỏi dòng suy nghĩ:
- Đau quá...
Tay hắn đang siết chặt cổ tay anh, hắn vội buông ra, một lằn đỏ đã hằn lên cổ tay. Anh xoa chỗ tay đau, nhìn hắn hỏi:
- Tại sao con đánh lộn?
- Không tại sao cả.- Hắn nói, tránh không nhìn vào đôi mắt đang nheo lại nghi ngờ.
- Cha không nghĩ con là người vô cớ gây sự.
- ...
Takenao thở dài, rầu rầu nói:
- Con không nói cha cũng thừa biết, nguyên nhân là tại cha. Cái nghề nghiệp của cha khiến con luôn phải chuyển trường không thể kết bạn, khiến con phải xấu hổ với bạn bè...
- Không! Con không cần lũ vô dụng đó làm bạn. Con luôn tự hào về cha! Thật đấy!
Hắn nắm chặt vai anh, khẩn trương la lên. Anh mỉm cười thật hiền, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn con.
Nụ cười của anh, với hắn còn quý báu hơn tất cả châu ngọc trên đời này. Nụ cười đã sưởi ấm trái tim đóng băng của hắn, và sẽ tiếp tục như thế mãi mãi. Hai bàn tay đan vào nhau, thong thả bước từng bước chậm rãi trên con đường thưa vắng người. Vài cánh hoa vàng, trắng từ nhà ai theo gió bay đến vai áo anh. Takenao cầm lấy cánh hoa trắng tinh, quay sang nói với hắn:
- Hương thơm thật, là hoa Kim Ngân thì phải?
- Không ngờ hoa giả Kim Ngân lại thơm đến vậy.- Hắn vừa nói vừa nhặt cánh hoa vàng vương trên tóc anh.
- Giả Kim Ngân? Chẳng lẽ đây không phải hoa thật?
- Tất nhiên là không, cha quên bây giờ mới tháng 4 à? Phải đợi đến tháng 5, tháng 6 hoa mới nở. Đây là giống hoa nhân tạo, nở quanh năm lại không cần phải chăm sóc, nên rất được ưa chuộng. Không như cái cây vô dụng ở nhà mình, suốt ngày chăm bón, tưới nước mà đến giờ còn chưa nở hoa. Nhưng nghĩ lại chúng ta dọn nhà suốt, chắc nó lạ chỗ, không chừng chết rồi cũng nên.
- Chắc không đâu? Cha đã cẩn thận khi di dời, lại hỏi nhiều chuyên gia trồng hoa, có thể nó chỉ nở chậm một chút thôi. Tại cha bận hoàn thành cuốn tiểu thuyết nên chẳng có thời gian chăm sóc hoa.
- Con hiểu mà.
Hắn thở dài nhìn Takenao thè lưỡi hối lỗi, nhìn hai người họ lúc này, thật không biết ai là kẻ lớn tuổi hơn. Lúc nào cũng vậy, hành động của anh luôn có chút gì đó thơ ngây, trẻ nít. Nên vô hình chung hắn coi anh như bạn cùng lứa hoặc nhỏ hơn, chẳng phải do hắn muốn vậy mà tất cả chỉ tại anh thôi- đó là điều hắn tự bào chữa cho cái tay đang không ngừng xoa đầu anh.
Bầu trời xanh biếc, hương hoa thơm ngát khiến lòng người phấn khởi. Tự nhiên anh muốn cất bước chạy, để cơn gió nâng mình lên cao. Anh quay sang nhìn hắn với ánh mắt tinh nghịch. Hắn cảnh giác hỏi:
- Gì đấy?
- Aki này, có muốn chạy thi xem ai về nhà trước không?
- Ai thua người đó phải tưới cây một tháng!
- Mười ngày thôi.
Takenao cau mày kỳ kèo, giơ hai tay mười ngón lên. Hắn phì cười nắm lấy đôi tay anh:
- Ừ thì mười ngày.
End chapter 1- by TV 1/12/2008
Chapter 2: Không thể che giấu
7:00 a.m
Aki đứng trước tấm gương lớn, chỉnh sửa lại cổ áo đồng phục cho ngay ngắn. Tay cầm quai cặp sách, hắn nhẹ mở cửa đi sang phòng bên cạnh. Khẽ khàng đặt tay lên trán người nằm trên giường, thầm thở phào, may quá, đã bớt sốt.
- Aki...?
- Nằm im!
Takenao mệt mỏi mở mắt ra, gượng ngồi dậy, nhưng bị đôi tay hắn ấn xuống giường. Hắn chỉnh lại tấm chăn đã bị xô lệch, đắp lên tận cằm của anh, miệng lầm bầm ca thán:
- Đã nói bao nhiêu lần là không nên làm việc quá sức. Trễ hạn nộp bài vài tuần có sao đâu chứ, thức khuya liên tục cả tháng trời, không bệnh mới là chuyện lạ. Bây giờ con phải đi học, nhưng sẽ cố về sớm. Con đã gọi điện nhờ dì Kumiko đến chăm sóc cha.
- Cha ở nhà một mình cũng được mà!
- Không được!!!
Hắn nói giọng ra lệnh, rồi đứng dậy bước ra cửa, đến khi trở vào trên tay bưng khay cháo nóng bốc khói. Thổi nguội rồi đút từng muỗng cháo mớm cho anh ăn, tận mắt thấy anh uống hết mấy viên thuốc, thiếp ngủ, xong hắn yên tâm rời khỏi nhà đi tới trường.
Trong giờ học hắn không sao tập trung vào bài vở, tâm trí bận nghĩ xem buổi chiều nên nấu món gì cho anh. Là bệnh nhân đương nhiên chỉ dùng được mỗi món cháo, nhưng cháo cũng có nhiều loại. Cháo cá? Hay cháo thịt bằm? Hoặc cháo hành? Cháo trứng? Cuối cùng hắn quyết định chọn món cháo thịt.
Chuông tan học vừa reo, hắn liền xách cặp phóng ngay ra cửa. Nhưng đến cổng trường buộc phải dừng lại, bởi một đám nam sinh mặt mũi dữ tợn đang đứng chắn lối. Hắn thở dài, sớm không tới, muộn không đến, lại chọn ngay lúc hắn bận nhất, xem ra có muốn nương tay cũng chẳng được. Tên tóc vàng thủ lĩnh đứng kênh trước mặt hắn, dõng dạc hét lớn:
- Fujiwara Aki!!!
- Lại muốn ăn cơm bệnh viện nữa sao? Tất cả cùng xông lên đi.
Hắn uể oải nói, quăng cái cặp ra xa, co hai nắm tay chuẩn bị nghênh chiến. Đột nhiên cả đám quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu la lớn:
- Đại ca, xin hãy nhận bọn này làm đệ tử!
- Hả?
- Nói thật, học sinh trường Akimoto chúng ta thường bị tụi trường khác coi thường. Chúng em mấy lần vùng lên nhưng không được, cứ chờ mãi một vị cứu tinh xuất hiện dẫn dắt đến con đường vinh quang. Và hôm nay người đó đã xuất hiện, chính là đại ca đây, Fujiwara Aki!
Thì ra họ tới không phải để đánh nhau. Hắn không nói gì, lặng lẽ cúi người xuống nhặt cặp lên, phủi bụi rồi lẳng cặp lên vai cất bước đi qua cổng trường. Cả đám gào lên trong tuyệt vọng:
- Đại ca!!!
- Tôi không thích đánh nhau. Nhưng nếu có gặp rắc rối, giúp được tôi sẽ tận sức.
Hắn không quay lại mà cứ thế tiến bước trên con đường phía trước. Không hay biết sau lưng những cặp mắt ngưỡng mộ đang long lanh nhìn hắn. Con trai kỳ lạ thế đấy, có đánh nhau một trận thì mới trở thành bạn.
..............
Nụ cười đông cứng trên mặt Aki khi hắn mở cửa bước vào nhà, bởi đã nhìn thấy kẻ hắn không muốn gặp nhất.
- Aki, con về rồi à?
- Chào nhóc, không gặp một thời gian, trổ giò cao quá nhỉ!
Tachibana Inoue, giám đốc nhà xuất bản Chiako uy tín nhất nước. Cũng là kẻ đứng số một ở vị trí ghét nhất trong lòng Aki. Hắn ghét gã từ bộ dạng lắm tiền nhiều của, đến vẻ đạo mạo xem kẻ khác dưới cơ mình. Trong các tội danh, đáng chết nhất là gã dám thân thiết với Takenao, không chỉ bởi tính chất công việc mà còn do gã là bạn thân thời đại học với anh. Mà gã cũng chẳng thèm giả bộ tỏ ra thích thú gì Aki, gã đứng lên bắt tay hắn, ngầm vận sức:
- Cậu khỏe chứ? Nghe Kumiko nói cậu vẫn còn bám áo Take như trẻ mẫu giáo hả?
- Không dám để giám đốc bận tâm, lúc này ông vẫn chưa có ai ghé mắt đến à? Tội thật, có cần tôi giới thiệu cho vài người mặt mũi coi được không? Kẻo về già cô đơn không ai chăm sóc.
Hắn cũng không vừa gì, đốp chát lại ngay. Hai kẻ gườm nhau như kẻ thù truyền kiếp ngàn năm gặp lại.
- Đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống uống nước!
Takenao tươi cười bưng khay nước ra, vì còn yếu sức nên đi không vững, loạng choạng suýt ngã. Gã nhanh tay hơn hắn do đứng gần anh, đã mau lẹ vòng tay ôm lấy eo anh:
- Cẩn thận chứ, cậu đang bệnh mà.
- A, cám ơn Inoue.
Hắn thấy gai mắt, gạt phắt tay gã ra, kéo anh vào lòng mình, trừng mắt nhìn gã thách thức. Inoue cười khẩy. Gã yêu Takenao kể từ lần đầu gặp trong ngày khai giảng, nhưng đã hơn chục năm trôi qua, anh đối với gã chỉ xem như bạn thân. Gã cũng sớm hiểu rõ không thể xen vào giữa anh và hắn, tuy biết là thế nhưng gã vẫn không sao ngăn được hành động chọc tức hắn, vì vậy gã đã cười. Là cười hắn, hay mỉa mai chính gã còn lưu lại một chút cố chấp chưa chịu từ bỏ?
- Chóng khỏe lại nhé, Take. Tôi còn bận việc, xin phép về trước.
- Chào cậu. Khi khác nhớ đến chơi!
-Đi luôn cho rồi, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại. - Hắn lầm bầm, cố ý để cho gã nghe thấy.
- Nhóc, cẩn thận đừng siết chặt quá kẻo làm hại chú chim nhỏ đang nắm giữ. - Inoue liếc nhìn Takaneo trong vòng tay hắn.
- Rắc muối!!!
Hắn gầm lên trong tiếng cười vang của Inoue. Nói là làm, hắn xông vào bếp lấy ngay hũ muối, rải xuống sân vườn, thường muốn xua đuổi u linh, uế khí người ta hay rắc muối. Lòng hắn sục sôi lửa hờn ghen nhìn chiếc xe khuất dạng. Đóng mạnh cánh cửa muốn sút bản lề, hắn hậm hực đi vào phòng khách, nặng nề thả người xuống ghế, hỏi cộc lốc người ngồi trước mặt:
- Tại sao gã Inoue đó đến đây?
- Do Kumiko bận việc đột xuất nên nhờ Inoue. Mà con không nên nói về người lớn tuổi hơn bằng cái giọng thiếu kính trọng như vậy.
- Với cái gã đó thì chẳng cần lịch sự.
- Aki! Hèn gì Kumiko bảo con hỗn hào. Inoue rộng lượng không trách, nhưng con lớn rồi nên biết suy nghĩ. Đừng ăn nói thiếu tôn kính như vậy nữa, kẻo người ta cười chê!
Cơn tức của hắn càng dâng cao khi nghe anh cứ bênh vực gã, lại còn gọi tên thân mật. Hắn không thể quên những lần anh bên cạnh gã, lúc đó không khí như có kết giới, một kết giới của người lớn, của riêng hai người. Và hắn không thuộc về thế giới ấy, không thể xâm nhập vào. Hắn bóp chặt tay mình, các khớp xương kêu răng rắc, gằn giọng nói:
- Sao cha lại mất cảnh giác để gã Inoue đó vào nhà trong lúc không có ai? Không nhớ lần trước suýt bị tấn công à? Nếu con không về kịp...!
- Đã bảo lúc đó do say rượu nên cậu ta mất kiểm soát, đừng có lôi chuyện này ra nói mãi. Inoue không phải người xấu!
Anh bực bội đứng lên khỏi ghế, muốn chấm dứt cuộc nói chuyện. Sống với nhau đã lâu, anh thừa biết lúc này hắn đang tức giận, có nói gì cũng là châm thêm dầu vào lửa. Vả lại đầu anh đang nhức như búa bổ, chỉ muốn uống thuốc rồi nằm nghỉ ngơi. Nhưng hắn đã chộp lấy cổ tay anh, đầu vẫn cúi thấp, cất giọng trầm đục đầy nguy hiểm.
- Say? Nếu say mà được làm bất cứ chuyện gì, vậy thì Aki này cũng đang say!
- Con đang nói cái gì thế?
Takenao cảm nhận cơn đau khi lưng đột ngột bị đập mạnh vào bức tường lạnh, hắn dùng một tay giữ chặt đôi tay anh. Nhìn đôi mắt ngầu đỏ của hắn, tự dưng anh thấy sợ sệt, cái sợ của thỏ con dưới móng vuốt mãnh thú:
- A...Aki à?
Hắn cúi thấp đầu, liếm ướt bờ môi khô nứt vì bệnh, cái lưỡi từ vành môi len lỏi vào trong. Tay Takenao đã bị giữ chặt, lúc bình thường sức anh đã không bằng hắn, nay lại bị bệnh, lẽ đương nhiên có cố vùng vẫy cũng không thể thoát. Lúc cái lưỡi nhớp nháp của hắn chạm vào môi, người anh khẽ run lên, nhịp tim đập nhanh hơn, thân nhiệt tăng lên. Đến khi hắn vờn chán chê đôi môi chịu buông anh ra, anh phải thở dốc vì ngộp thở, gò má ửng hồng, mắt mở to kinh hoàng nhìn hắn. Hắn thì thầm từng tiếng chậm rãi nhưng rõ ràng bên tai anh:
- Tôi yêu anh, Take.
Takenao tưởng như tim mình đã ngừng đập vào giây phút đó. Cái giây phút nghe thấy ba chữ chân thành thốt ra từ người mà anh không bao giờ muốn nghe. Anh cố gắng phi thường trấn giữ bộ mặt bình tĩnh, không cả một cái chớp mắt. Bàn tay sờ lên trán hắn vừa ổn định vừa ấm áp. Nhưng giọng nói phát ra lại không ngừng run rẩy:
- Aki? Con đang nói bậy gì vậy? Là do cha sốt nghe lầm hay con bị lây bệnh từ cha?
Hắn nắm lấy bàn tay đang sờ trán mình, tay hắn nóng như lửa, nóng còn hơn cả người bệnh là anh. Cả người anh bị thiêu đốt bởi ánh nhìn của hắn.
- Cả hai ta đều tỉnh táo. Take, anh hãy nhớ kỹ, trên đời này không có bất cứ ai yêu anh bằng tôi!
Hắn hôn lên cổ anh, dần di chuyển xuống ngực, môi hắn nóng bỏng, xuyên qua lớp da nung cháy trái tim anh, đóng dấu hằn lên đó cái tên Fujiwara Aki. Từng dấu hôn đỏ là ấn ký anh thuộc về hắn, hắn thích thú với công việc đó, đôi môi tham lam chiếm lấy khuôn ngực trắng hồng. Hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai hắn. Bây giờ hắn đang say, say trong men tình. Bàn tay chạm vào vùng bụng, dần di chuyển xuống dưới, đột ngột hắn bị một cú lên gối bất ngờ, không kịp phản ứng nên đã té nhào. Takenao tay nắm chặt ngực áo, hai chân gần như sắp khuỵu xuống, cú lên gối đó anh gần như đã dùng toàn bộ sức lực. Anh đang cố trừng mắt tỏ vẻ hung dữ nhìn hắn, nhưng đôi mắt mọng đỏ và gò má ửng hồng lại gây ra hiệu quả ngược. Người bình thường nhìn anh hiện giờ còn không kiềm nổi tà tâm huống gì là hắn, kẻ đang điên lên vì tình?
- Từ khi nào con trở nên hỗn hào như vậy hả, Aki? Hãy xưng hô cho đàng hoàng với bậc trưởng bối, và hành động đúng đắn!
- Im đi! Đừng xưng cha con với tôi nữa!
- Aki à, con hãy bình tĩnh lại đi...
- Đã nói không được gọi như thế!
Hắn từ từ đứng dậy, đôi mắt ngầu đỏ. Takenao cảm thấy sợ hãi, trước mặt anh bây giờ không còn là đứa con trai ngoan hiền, kẻ đang đến gần anh chỉ là dã thú khát máu con mồi. Anh vùng bỏ chạy. Nhưng được vài bước đôi chân vô lực đã vấp ngã, bàn tay hắn nhanh như cắt chìa ra, giữ cho mặt anh không đập xuống sàn, trong một chớp mắt anh bị lật người lại, lưng chạm vào sàn nhà lạnh buốt. Aki ngồi lên trên người anh, mắt hắn tràn ngập tia nhìn tham lam nhục dục. Bàn tay hắn chậm rãi nắm lấy cổ áo anh, giật nhẹ, tiếng cúc áo đứt rơi liên tiếp trên sàn gạch nghe trống rỗng trong căn phòng im ắng. Anh thở gấp, vẫn cố gào lên:
- Điên rồi sao!? Cha là cha của con mà!!!
- Cha, con? Cái thứ danh phận đó chỉ tồn tại trên đống giấy lộn, chúng ta vốn chẳng có chút huyết thống!
- Dù là không, nhưng sống chung bao nhiêu năm chẳng phải tình cảm sẽ sâu đậm không thua gì ruột thịt?- Anh cố vớt vát, mong làm hắn phân tâm.
- Tôi chưa bao giờ xem anh như cha hay người thân. Chưa bao giờ...ngay từ lúc bắt đầu...
- Con hãy tỉnh táo lại đi! Cha không phải phụ nữ mà là đàn ông! Cha không có ngực cũng không có cơ thể mảnh mai, con hãy nhìn cho kỹ! Cha còn là một ông già, hơn nữa...!
- Những chuyện này tôi đã biết rồi, cũng đã nghĩ qua rất nhiều lần. Vậy nên, Take à, không cần nói thêm.
Vừa nói hắn càng cúi người thấp hơn, hai làn hơi thở như đã hòa quyện vào nhau. Takenao vẫn cố dùng chút sức lực yếu ớt, hai tay chặn ngực hắn, giữ cho hắn không tiến sát gần:
- Ngừng ngay lúc này, Aki! Cha không muốn mất đi mối quan hệ đang có...làm ơn...
Lời van xin của anh khiến hắn khựng người lại. Nhưng anh không thể thừa cơ bỏ chạy, bởi đã bị đôi mắt của hắn giam cầm. Trong đôi mắt tràn ngập sự đau khổ, nỗi tuyệt vọng, và tập hợp tất cả những gì được gọi là bi thương. Hắn không hề khóc, nhưng sao anh như đang nghe tiếng khóc than của hắn? Anh muốn giang tay ôm lấy hắn, vỗ về như lúc còn thơ bé hắn hay gặp ác mộng, hoàn toàn quên mất tình trạng nguy hiểm của chính mình. Tay hắn miết nhẹ theo đường cong vành môi anh, thì thầm chất giọng khàn đục chứ không trong trẻo như thường ngày:
- Chắc anh không biết? Tôi khao khát anh, từ lâu lắm rồi. Nghĩ về anh, ngực tôi cháy bỏng. Tôi đã cố vùng vẫy, cố thoát khỏi mối tình tuyệt vọng này, nhưng không thể, không làm được. Thứ khiến cảm xúc tôi thăng hoa, không phải cơ thể của phụ nữ mà chính là ảo tưởng về anh.
Mặt Takenao nóng ran khi nghe hắn nói về những chuyện đó. Đã hơn ba mươi tuổi nhưng anh chưa hề có kinh nghiệm tình ái, bình thường chỉ tự mình giải quyết, vì cuộc sống bận rộn nên anh không có tâm trí để ý chuyện gì khác ngoài văn chương. Trong lúc anh bối rối thì quần áo trên người đã lần lượt bị quăng ra góc phòng. Hai cơ thể trần trụi như thuở con người còn hoang sơ.
Ở gần bên tôi...đừng đi...
Tiếng thở dồn dập và gấp gáp. Không có âm thanh nào khác bởi miệng đã bị chặn bởi những ngón tay thuôn dài. Ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới căn phòng tối tăm, không thể soi tỏ bóng tối tội lỗi.
Yêu là tội lỗi, phải không?
- Nhìn này, ba ngón tay đã vào rồi, và dường như nó còn muốn đòi thứ lớn hơn. Hửm? Sắp lên rồi sao? Đã ướt cả rồi này, anh thật thiếu kiềm chế, giống như một phụ nữ...
- Đừng nói nữa....Làm ơn đừng nói...!
- Không thích nghe sao? Hay...thích hành động hơn?
- Ah...!!!
Xin chỉ nhìn mỗi mình tôi.
Hãy ôm tôi, và tôi...sẽ không để em đi...
Nửa phần cơ thể bên dưới của anh như bị xé thành ngàn mảnh vụn bởi vật lạ xâm nhập. Một vật vừa cứng vừa ấm nóng, như bàn tay hắn đang không ngừng vuốt ve cơ thể nóng bỏng. Anh thét lên đau đớn, oằn người run rẩy:
- A...Aki...đa...đau...! Đau...!
- Đừng lo, một chút nữa là hết ngay thôi, rồi anh sẽ thích cảm giác này, sớm thôi.
- Không...! Lấy nó ra đi...Lấy r...a....
- Tôi thì không nghĩ vậy đâu. Cơ thể anh thành thật hơn anh nhiều. Thấy không? Nó đang siết chặt tôi hơn.
- Đau...ngừng đi...A!!!
- Take à, Take, hãy nhìn này, anh lại lên nữa rồi và dường như còn muốn thêm một hiệp, nhìn đi, tay tôi bị ướt hết rồi này. Nhìn đi!
- Không...không....
- Thôi nào, nói ra đi. Nói là anh muốn tôi!
Vòng tay hắn siết chặt cơ thể mong manh, cùng lúc những cú thúc sâu hơn và mạnh hơn. Cổ họng anh khô rát, nóng bức như đang ở trên sa mạc, mũi bị nghẹt lại, chỉ có thể thở bằng miệng. Cũng từ đôi môi khô ran phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng đầy khoái lạc. Giọt mồ hôi từ hai thân thể hòa cùng những thứ nước khác từ miệng, và thứ nước trắng đục đọng trên sàn.
Không ai ngăn tôi được nữa,
không cả chính tôi!
End chapter 2- by TV 2/12/2008
Chapter 3: Sayonara (tạm biệt)
Hắn lau sạch những vệt nước dính trên da anh. Làm thật nhẹ nhàng, dù biết anh đã quá mệt để có thể thức giấc. Hắn bế anh lên đưa về phòng ngủ, đặt trên giường nệm êm ái. Khác với hành động điên cuồng muốn xé anh ra khi nãy, bây giờ hắn ôm anh vào lòng nâng niu như vật báu. Chỉnh lại máy điều hòa nhiệt độ cho căn phòng ấm lên, hắn ngồi xuống cạnh giường, từ tốn kéo chăn đắp cho anh. Cơ thể vẫn trần trụi của anh đầy vết xước, vết răng, dấu đỏ, bầm tím. Giọt nước chảy từ khóe mắt hắn rơi lên khuôn mặt anh, hắn giật mình hốt hoảng, vội nhẹ nhàng lau đi thứ đọng trên sống mũi anh, không muốn để anh thức giấc. Nước cứ trào ra từ khóe mắt rồi kết thúc là rơi vào tay hắn, từng giọt, từng giọt. Trong lúc mất đi lý trí, tự tay hắn đã hủy hoại bảo vật yêu quí nhất thế gian. Tự tay hắn đã đẩy anh rời xa, phá hủy mối quan hệ tốn bảy năm thời gian gầy dựng. Cho đến tận lúc này, hắn không hề hối hận việc mình đã làm, chỉ thấy đau đớn khi phải ra đi, rời khỏi con người tưởng như hắn suốt đời không xa cách. Hắn nhìn thật kỹ từng đường nét khuôn mặt người mình yêu, môi hắn run run chạm vào môi anh. Nhẹ quá, như nụ hôn trộm của gió dành cho cánh hoa mong manh. Nụ hôn ướt nước.
- Sayonara. Take...
Đó là câu nói cuối cùng Takenao thoáng nghe trong cơn mơ màng. Đợi đến khi anh tỉnh lại, đã không còn thấy Aki đâu nữa. Hành lý cũng biến mất, căn nhà trống rỗng, cứ như hắn chưa hề tồn tại trong cõi đời này, bên anh. Anh hoảng loạn nhờ tất cả những người quen biết tìm kiếm hắn, nhờ cả cảnh sát, thám tử. Chính bản thân anh cũng điên cuồng tìm hắn khắp thành phố, trong từng con hẻm nhỏ ra đến đại lộ. Nhưng một tuần sắp trôi qua vẫn bặt tin, lòng anh bồn chồn lo lắng. Lúc trước càng bất an, càng khẩn trương anh càng viết được thêm nhiều câu truyện, nhưng bây giờ đầu óc anh trống rỗng, ngơ ngẩn cầm cây bút mà không viết ra nổi chữ nào.
Tiếng cửa mở làm anh giật mình ngước lên, vẻ mặt thất vọng khi thấy người đứng trước mặt là Kumiko, đôi mắt đen còn lấp lánh chút tia hy vọng:
- Có tin gì không?
Cái lắc đầu của cô đã dập tắt tia sáng trong đôi mắt ấy. Anh lại quay về trạng thái thẫn thờ. Cô thở dài ngồi xuống cạnh anh, an ủi:
- Yên tâm đi, chắc thằng nhóc đó ở nhà người quen hay bạn bè gì đó thôi. Aki là đứa trưởng thành trước tuổi, sẽ biết việc gì nên làm việc gì không.
- Aki đâu còn người thân, càng không có bạn! Nó chỉ có tôi thôi! Mỗi mình tôi...!
Takenao thở dốc nói, cái điều anh thốt ra vừa khiến anh đau lòng, vừa làm dấy lên niềm khoái trá ác độc. Cảm giác vui sướng vì biết mình là người duy nhất đối với hắn, cảm giác không thể chối bỏ. Aki chỉ có một mình anh, nhưng giờ đây chính anh đã đẩy hắn vào tình thế không còn ai nương tựa. Sự day dứt tội lỗi lấn át khoái cảm kỳ lạ lẽ ra không nên có. Trong lúc anh gục đầu buồn bã, Kumiko chợt nhìn thấy chấm tím, đỏ nhạt trên gáy anh. Bằng linh cảm phụ nữ, cô bật người dậy, lao tới chụp lấy áo anh, mở bung cúc áo ra để nhìn rõ hơn. Màu đỏ đã nhạt nhưng chưa biến mất, vết răng cắn còn in dấu trên khuôn ngực
- Cô làm gì vậy, Kumiko?
Takenao khó chịu hất tay cô ra, gài nút áo lại. Mắt cô mở to như không muốn tin điều vừa nhìn thấy, hỏi dồn dập:
- Là ai làm chuyện này? Có phải do Aki không? Phải thằng nhóc đó làm không?
Bàn tay cô bấu lấy cánh tay anh lắc mạnh. Takenao lẩn tránh ánh mắt cô, không đáp lời. Mà vốn chẳng cần câu trả lời cho sự thật đã quá hiển nhiên. Cô ngồi phịch xuống ghế, tay run run rút một điếu thuốc ra khỏi bao thuốc lá, bật lửa từ hộp quẹt đốt điếu thuốc rồi lại dập tắt ngay. Cứ làm như thế đến lần thứ sáu thì tay cô đã ổn định trở lại, không còn run:
- Lẽ ra tôi nên sớm biết, phải có nguyên nhân thì thằng nhóc đó mới tự dưng mất tích. Nếu không dù trời có sập xuống chưa chắc nó chịu rời xa anh.
- Tất cả đều do lỗi của tôi. Nếu không phải tại tôi quá yêu thương nó. Nếu không phải tại tôi để nó sống trong môi trường khác với xã hội, tiếp xúc với công việc của tôi quá nhiều. Nếu không phải tại tôi chậm phát hiện ra tình cảm của nó, thì đã không xảy ra những chuyện này. Là lỗi của tôi, tôi có lỗi với nhà Fujiwara...!
Kumiko nâng cằm anh lên, lần đầu tiên cô dùng khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt khắc nghiệt nhìn xoáy sâu vào mắt anh:
- Hãy nói thật đi, anh có đúng là xem Aki như con trai của mình? Không một chút khao khát hay ý nghĩ khác lạ nào?
- Kumiko! Cô muốn tôi trả lời thế nào đây? Nói là tôi yêu Aki, muốn lên giường với nó? Rồi sống hạnh phúc trong ngôi nhà này? Mặc kệ luân thường đạo lý? Mặc kệ ánh nhìn của mọi người? Nhà Fujiwara không những là người ân cứu mạng, mà còn giúp tôi thoát khỏi cuộc sống vấy máu, không chìm ngập trong vũng bùn tội ác. Họ đã tin tưởng giao con trai cho tôi chăm sóc, giờ đây tôi lại phụ lòng tin, phá hủy tương lai tươi sáng của Aki, để nó phải sống bên lề xã hội? Cô muốn tôi làm như vậy ư?! Đừng quên tôi không phải người bình thường! Tôi là nhà văn Takenao! Cô đã quên lý do tại sao chúng tôi luôn phải chuyển nhà???
Takenao gào lớn đến khản cổ rồi kiệt sức gục đầu xuống mặt bàn, ngón tay bấu chặt vào thớ gỗ tạo ra vết hằn. Anh đâu phải gỗ đá, sao có thể không biết yêu? Đã bao nhiêu lần anh hỏi lòng mình, muốn tiến mà chẳng được, quay lui lại không xong, đau khổ không tìm ra lối thoát. Duy chỉ có một điều anh hiểu rõ, dù anh có yêu tất cả mọi người trên thế giới này, thì Aki chính là một ngoại lệ. Anh không thể yêu hắn, không được và cũng không cho phép bản thân mình. Kumiko khẽ chạm vào tay anh, giọng buồn buồn nói:
- Xin lỗi.
- Không, là tôi nói xin lỗi mới đúng. Xin lỗi đã to tiếng với cô.
- Đừng áy náy, tôi biết hiện giờ anh đang rối trí. Tôi đi tìm tung tích của Aki tiếp.
Có tiếng đóng cửa, tiếng động cơ xe nhỏ dần. Anh không ngẩng đầu lên, cứ nhắm mắt gục đầu như thế, không ngủ cũng chẳng thức, lơ mơ giữa những khoảng trắng.
Sinh hoạt của Takenao dần trở lại nhịp độ bình thường. Anh ăn ngày đúng ba bữa, viết sách đặc biệt nhiều hơn, vẫn tươi cười trò chuyện với mọi người, cuối tuần thả bộ trên con đường vắng. Cuộc sống cứ thế trôi qua không thay đổi, ngoài việc cảm thấy bản thân trống rỗng, đôi lúc nhìn đăm đăm về nơi vô định hàng giờ đồng hồ, thì anh vẫn đang sống rất bình thường- hay ít nhất chỉ có anh nghĩ vậy.
Một ngày nắng hạ, anh uể oải vươn vai sau mấy tiếng đồng hồ chú tâm sáng tác. Anh mở cửa dạo bước ra ngoài vườn cho đỡ mỏi. Nắng chiếu lên từng đóa hoa Kim Ngân, những bông hoa màu trắng, vàng.
- Aki, Aki nhìn này! Hoa đã nở rồi!!!
Anh hớn hở chạy vào nhà reo lên. Chợt khựng người lại đối diện với khoảng không gian trống rỗng.
- Phải rồi, Aki đâu còn ở đây. Mình thật đãng trí...
Anh muốn gượng cười mà không được, muốn đi về phòng nhưng đôi chân lại khuỵu xuống. Bất cứ nơi nào trong ngôi nhà này đều có hình bóng hắn, mỗi một centimet, một món đồ đều có gắn liền với ký ức về hắn. Mất đi rồi anh mới biết, không có hắn, anh vô dụng biết bao nhiêu. Không có hắn, anh luôn nấu khét đồ ăn vì quên tắt lửa. Không có hắn, anh chẳng biết đồ dọn dẹp nhà cất ở đâu, nên bây giờ căn nhà bám đầy bụi. Không có ánh mắt dõi theo, anh không buồn cố gắng hoàn hảo, mà trở nên lười biếng, thành kẻ vô dụng nhất trên đời. Vị trí anh đang ngồi dựa lưng vào tường chính là chỗ anh bị hắn cưỡng bức hôm nào, sợi chỉ đứt vẫn còn vướng lại nơi chân tường.
- Đừng có quá đáng chứ. Tôi là người bị hại mà, tại sao chỉ có mình tôi ngồi ở đây rầu rĩ? Phải là tôi rời đi mới đúng...! Aki đáng ghét, khi về tôi nhất định sẽ không tha thứ! Không tha thứ...!
Lại một khoảng lặng trong căn nhà vốn không tiếng động. Chẳng biết đã qua bao lâu sau, thân người bất động bỗng nhúc nhích. Bàn tay dần nhấc lên, mở kéo khóa quần. Căn phòng vang lên tiếng thở gấp. Tay anh không ngừng chuyển động càng lúc càng nhanh hơn, thế mà trong cơn mê anh lại ngỡ đó là bàn tay của hắn. Lời thì thầm của hắn vẫn còn vang bên tai.
"Thôi nào, nói ra đi..."
-Haaa...a...Aki...!
"Mau nói đi. Nói là anh muốn tôi."
- Tôi muốn cậu! Luôn luôn muốn có cậu!!!
Sau cảm giác thỏa mãn là một sự trống rỗng vô hạn, anh nhìn đăm đăm vào bàn tay đẫm nước. Gục người xuống, một bên mặt chạm vào sàn nhà lạnh giá, là tiếng rên rỉ hay giọng gào kiệt sức?
- Tôi yêu cậu, Aki. Nó làm tôi đau, Aki à. Cứu tôi đi, Aki. Aki...Aki...Aki....
Giọt nước đọng lại trên mặt sàn, trong suốt.
..........
Huyện Chiba. Nhà nghỉ Asuka.
- Này cậu trai, hãy quét cho sạch đám lá đó.
- Vâng!
Aki cầm cây chổi quét khoảnh sân rộng lớn, lá rơi đầy trên lối đi, tiếng chân đạp lá phát ra âm thành như một bài nhạc nghiệp dư. Hai bên đường đi trồng đầy hoa Kim Ngân. Hắn tự hỏi, không biết khu vườn ở nhà đã nở hoa chưa? Nắng có đọng lên cánh hoa như nơi đây không? Anh sẽ hôn lên cánh hoa như hắn đang làm hiện giờ chứ? Chắc anh không biết vì sao hắn thích loài hoa đó, bởi vì nó gắn liền với một ký ức, một kỷ niệm, một tình cảm trân quý. Ký ức ngọt ngào nhất và cũng đau đớn nhất.
End chapter 3- by TV2/12/2008
Chapter 4: Hoa Kim Ngân. Mãi mãi trung thành.
Năm 2038.
Trận đánh Đại Thế Chiến lần thứ 4 trở nên khốc liệt hơn. Sapporo trở thành chiến trường nguy hiểm nhất, nơi diễn ra trận chiến giữa hai phe đồng minh và cánh tả.
Ký túc xá quân đội.
Phòng 314, 315 là nơi cư ngụ của gia đình Fujiwara. Cánh cửa phòng 314 bật mở, mùi hương xào nấu thức ăn tỏa ra ngào ngạt khắp phòng. Tiếng cười nói của hai người phụ nữ, một trung niên, một lão niên vọng ra từ trong bếp. Tiếng lật trang báo của ông già đeo kính ngồi thong thả trên chiếc ghế gỗ nơi phòng khách. Nghe tiếng mở cửa, tất cả cùng dừng công việc nhìn người đàn ông mặc quân phục bước vào.
- Con về rồi, có dẫn cậu em cấp dưới lúc trước từng nhắc đến theo cùng.
Fujiwara Murakami cười tươi nói, khuôn mặt sạm đen khắc khổ thoáng chốc trở nên hiền hòa. Gã hôn nhẹ lên gò má bà Fujiwara, nụ hôn dừng lại lâu hơn trên đôi má phớt hồng của cô vợ trẻ Michiyo. Hiranuma Takenao đứng ở ngưỡng cửa, khẽ mỉm cười nhìn gia đình hạnh phúc. Áo sơ mi trắng bỏ thùng, cặp kính cận, khuôn mặt toát lên vẻ trẻ con không làm sao che giấu được mùi súng đạn trên người anh. Bà Fujiwara cười thân thiện với anh:
- Cậu đây nhất định là cấp dưới hiền lành, tài giỏi mà con trai tôi thường khen, cậu Hiranuma?
- Dạ, không dám. Ccháu tới đây làm phiền gia đình một bữa cơm ạ, và xin cứ gọi cháu là Take thôi.
- Phiền gì đâu, thêm một đôi đũa, một cái chén bữa ăn càng thêm vui.
Nói rồi bà Fujiwara hối thúc tất cả vào trong dùng cơm. Cuộc nói chuyện trong bữa ăn đầy ắp tiếng cười. Ông Fujiwara ít nói nhưng không tỏ vẻ nghiêm khắc, bà Fujiwara luôn khéo léo gợi chuyện cho không khí vui vẻ. Murakami thì pha trò chọc cười mọi người, Michiyo ngồi một bên cười khúc khích. Cậu thấy ngưỡng mộ gia đình họ. Cả bốn người đều làm việc trong quân đội, không mang cấp bậc cao nhưng luôn là người xung phong chiến đấu. Cuộc sống thường nhật tuy đạm bạc mà tương thân tương ái. Không như gia đình anh, giàu có mà làm gì, mẹ thì ham tiền, cha ham danh vọng, anh chị chỉ lo ăn chơi, cả nhà mấy khi thấy mặt nhau. Anh quá chán nản, thừa lúc có lệnh xung quân, liền xin gia nhập đi lính. Không ngờ nơi anh đến lại đẫm máu tươi, ngày ngày chìm trong giết chóc. Không lâu sau cả nhà anh bị chết do loạn lạc, anh không còn đường quay về, biết là con đường tội lỗi vẫn phải bước tiếp. Bất giác Takenao xem họ như gia đình thứ hai của mình, một gia đình thần tiên. Anh tự nhủ, bằng mọi giá nhất định bảo vệ hạnh phúc của họ. Ăn cơm xong, hai người phụ nữ xuống bếp dọn dẹp. Bà Fujiwara nhất quyết không cho anh phụ giúp, đành ngồi lại chuyện trò với ông Fujiwara.
- Năm nay cậu Take được bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, cuối tháng 10 cháu được đúng mười lăm ạ.
- Mười lăm tuổi?
Ông Fujiwara giật mình hỏi lại, rồi thở dài lẩm bẩm:
- Còn nhỏ như thế đã ra chiến trường giết người, tương lai bọn trẻ sẽ đi về đâu đây? Thời loạn không tha một ai...
Murakami khều nhẹ tay anh ra dấu đi theo hắn cùng ra sau nhà, gã cười nhe răng bảo:
- Cha tôi mà nói những chuyện này thì lâu lắm, cứ để ông một mình đừng làm phiền.
- Các anh có ăn dưa hấu không?
- Ăn chứ bà xã. Thôi em ngồi đây đi, để anh đi lấy, sáng giờ em mệt quá rồi còn gì.
- Đâu nào, em chỉ phụ mẹ có một chút thôi hà.
Michiyo ngồi cười tít mắt nhìn chồng lật đật chạy đi cắt dưa hấu, hấp tấp đến nỗi gã suýt đụng đầu vào kệ bếp. Cô luôn cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất đời, vì đã lấy được người chồng tốt. Từ khi cưới đến bây giờ, tình thương Murakami dành cho cô chẳng những không phai nhạt mà còn nồng nàn hơn. Takenao ngồi bên cũng vui lây với niềm hạnh phúc của cô, anh bắt chuyện:
- Em nghe anh Murakami bảo chị sắp sinh?
- Ừ, chắc tháng sau sẽ sinh, thằng bé cứ quẫy đạp đòi ra mãi.
- Chúc mừng chị.
- Cám ơn. À này, cậu Take đặt tên cho đứa bé giùm tôi được không? Anh Murakami chẳng biết nghĩ ra tên nào hay cả!
- Phải đấy. Cậu Take ăn học nhiều, nhất định sẽ đặt được cái tên đẹp.
Gã cười góp chuyện, để lên bàn đĩa dưa hấu mới xắt, rồi ngồi xuống trìu mến nhìn vợ mình. Takenao xua tay lia lịa nói:
- Chuyện quan trọng thế này em không dám nhận đâu!
- Có cậu Take làm cha nuôi là phúc cho thằng bé đấy chứ. Chúng tôi là người nhà binh, sống nay chết mai, lỡ sau này có hữu sự gì cũng yên tâm là giọt máu nhà Fujiwara có người chăm sóc.
Ông Fujiwara nghiêm túc nói, không biết từ lúc nào ông bà đã ngồi vào bàn. Anh nhìn bốn người trước mặt, cảm thấy trách nhiệm này quá lớn lao với người trẻ tuổi như anh. Nhưng anh cũng muốn được là thành viên trong gia đình ấm áp này, huống gì làm cha khi tuổi còn thiếu niên cũng là chuyện vui thú. Anh thoáng nhớ đến bụi hoa Kim Ngân chớm nụ lúc nãy trên đường đi vào ký túc xá đã thấy, anh rụt rè nói:
- Đặt tên Aki được không?
- Aki? Ý nghĩa là gì?- Murakami hỏi.
- Là 'Aki' trong 'Akimoto'. Tháng sau đứa bé sinh ra là lúc hoa Kim Ngân nở rộ, năm nay hoa lại nở muộn vào mùa thu nên cháu nghĩ đến đặt tên Aki...
- Khó hiểu quá, tôi chịu không hiểu được ý nghĩ sâu xa của nhà văn các anh.
- Cậu Take là nhà văn à?- Michiyo hỏi bằng giọng ngưỡng mộ.
- Là anh Murakami đùa đấy, em chỉ biết viết vài chữ lan man thôi.
- Lan man mà có cả đống người đòi in sách xuất bản à?
- Thì...
Takenao đành cúi đầu nhận cái biệt danh 'ông nhà văn' Murakami đặt cho, bởi không nói lại cả nhà Fujiwara. Sau đó trước khi ra về, Michiyo kêu anh sờ bụng chia tay đứa bé. Anh ngập ngừng xoa nhẹ lên cái bụng căng tròn to bằng quả bóng của cô. Dường như anh nghe thấy nhịp tim đập yếu ớt. Trong anh dâng lên một thứ tình cảm đặc biệt khó tả với sinh linh bé bỏng sắp ra đời. Cuộc đời đôi lúc thật kỳ lạ. Bàn tay anh đã cướp đi mạng sống bao nhiêu người, rồi bây giờ cũng chính anh sắp bảo vệ một sinh mạng mới. Takenao nắm chặt tay, ngước nhìn bầu trời xanh lộng gió, ngước nhìn khu ký túc xá cũ kỹ, trên tầng lầu ba có những cái vẫy tay chào thân thiết. Anh đã quyết định rời quân ngũ, dù bàn tay này không thể rửa sạch máu và tội lỗi, nhưng anh không muốn nó vấy bẩn thêm nữa. Để sau này anh có thể không hổ thẹn nắm lấy đôi tay bé nhỏ thuần khiết kia.
Takenao đã không thể chờ nhìn thấy sự ra đời của con trai nuôi, bởi sau khi xuất ngũ anh bị thuyên chuyển về miền nam. Còn gia đình Fujiwara di chuyển về phương bắc tiếp tục trận chiến vì độc lập tự do. Từ đó anh bặt tin tức, những cánh thư gửi trả lại không người nhận.
........
Năm 2049.
Chiến tranh kết thúc với phần thắng thuộc về phe cánh hữu. Những kẻ bại trận phải lẩn trốn sang nước ngoài tránh bị trả thù. Sau khi tốn nhiều thời gian và tiền bạc, cuối cùng Takenao cũng được biết tin cả nhà Fujiwara đều tử trận, chỉ còn duy nhất một đứa bé trai sống sót. Anh lập tức đi đến bệnh viện nơi thằng bé đang lưu trú. Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, chỉ tay vào căn phòng ba bức tường, một tấm kính. Qua tấm kính trong suốt, anh thấy bên trong có đứa trẻ ngồi trên giường mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Anh không nén được xúc động, run giọng hỏi:
- Bác sĩ, đứa bé đó là...?
- Chính là Fujiwara Aki. Nghe báo cáo là đứa trẻ đó tận mắt nhìn thấy tất cả người thân bị bắn chết bởi phe địch, nên giờ thần trí không tỉnh táo, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Chúng tôi để cậu bé ở đây điều trị gần một năm rồi, nhưng không có dấu hiệu bệnh thuyên giảm hay nặng hơn.
Aki ngồi thừ người nhìn đăm đăm cánh cửa trước mắt, mà thật ra nó cũng chẳng biết đó có phải là cửa không nữa. Cả việc bây giờ là ngày hay đêm tối nó cũng không biết, vì nó chẳng quan tâm. Tường trắng, giường nệm trắng, quần áo trắng, người trắng. Không gian xung quanh nó chỉ mỗi một màu trắng, đôi khi nó nghĩ ngay cả chính nó cũng là một cá thể trắng. Đột nhiên trong vùng trắng đó xuất hiện sắc màu khác. Một bó hoa màu vàng và trắng. Hoa trắng, nhưng không trắng lạnh lẽo, trắng chết chóc như màu của căn phòng này. Hoa vàng rực rỡ được cầm bởi bàn tay trắng trẻo, một bàn tay thuôn dài, bàn tay đẹp nhất nó chưa từng thấy. Nó nhìn đăm đăm vào bàn tay đó, khẽ chớp mắt khi được xoa đầu, tay mềm và ấm hơn tấm chăn nó đắp mỗi đêm.
- Chào con, Aki. Tôi là Hiranuma Takenao, bạn cũ của cha con.- Anh nói tránh những từ liên quan đến quân đội, không muốn đứa trẻ bị kích động.
Takenao? Cái tên nghe rất quen thuộc, nó cố lục lọi trong trí nhớ đã bị ăn mòn bởi màu trắng, cuối cùng nó đã nghĩ ra:
- Nhớ rồi! Mẹ thường hay nói, cái tên Aki được người cha nuôi Takenao đặt cho.
- Phải rồi, từ giờ tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ cho con, Aki.
Nụ cười của người ấy rạng rỡ, vòng tay ấm áp như nắng đang bao bọc lấy thân người nó. Chỉ có một điểm khác biệt, nắng thì nóng gay gắt, không dịu dàng như hơi ấm này. Nó nhắm mắt lại, từ từ thiếp đi trong sắc màu bạch kim.
Kể từ đó, mỗi ngày nó học thêm được nhiều điều mới, biết thêm nhiều sắc màu hơn. Nhưng nó vẫn mãi chỉ yêu thích hai màu trắng và vàng, mãi chỉ thích hoa Kim Ngân. Nụ cười nắng, tâm hồn thánh thiện.
.................
- Thật không ngờ quá khứ của Aki lại bi kịch như vậy.
Kumiko vừa lái xe đến địa điểm tìm hắn vừa lắng nghe anh kể về quá khứ của hắn, thốt lên câu cảm thán. Anh ngồi bên cạnh đau khổ nói, hai tay vò rối tóc:
- Ai sinh ra trong thời loạn cũng sẽ chịu hoàn cảnh như thế. Sai lầm là tôi. Tôi đã có ý nghĩ xấu xa với một đứa trẻ, nuôi lớn nó trong suy nghĩ lệch lạc của mình. Sự việc hôm nay là do tôi một tay gây ra, tôi là kẻ tội đồ...
- Take, sao anh không chịu hiểu? Dù anh có hành xử thế nào, rồi thằng nhóc đó vẫn sẽ yêu anh.
- Nhưng nếu tôi cẩn thận hơn...!
Chiếc xe đột ngột dừng lại làm anh suýt đập đầu về phía trước. Kumiko mở cửa xe bước ra ngoài, bật quẹt lửa đến lần thứ ba mới châm được điếu thuốc, hẳn nhiên tâm trạng cô rất không bình ổn. Anh đi đến cạnh cô, thắc mắc hỏi:
- Kumiko, tôi nói gì khiến cô bực bội sao?
Kumiko xoay người lại, phả hơi thuốc vào mặt làm anh ho sặc sụa. Có thể nói anh là một người hiền lành hiếm có, không hút thuốc, không uống rượu, luôn giúp người. Cũng tại tính cách anh như thế nên mới khiến cô lo lắng, không thể dời mắt khỏi vì sợ anh bị kẻ xấu lường gạt. Cô thở dài, đôi mắt đen láy nhìn anh vừa buồn bã vừa nghiêm khắc:
- Anh quá tốt bụng, luôn để tâm đến cảm nghĩ của người xung quanh, còn bản thân thì bỏ mặc. Tôi luôn mong anh được hạnh phúc. Tôi khuyên anh một câu, bây giờ anh không thể đi gặp Aki với tâm trạng mâu thuẫn như hiện nay. Làm vậy sẽ chỉ càng khiến cậu ta thêm tổn thương, cho chính anh nữa, Take à.
- Vậy giờ tôi phải làm sao đây chứ?
Takenao nhìn cô bằng ánh mắt của kẻ chết đuối mong vớ được cái phao. Cô lại thở dài não nề, cúi đầu nói giọng đều đều:
- Việc đó anh nên hỏi lòng mình thì hơn. Tôi chỉ có thể khuyên anh hãy sống thật với bản thân. Cứ thử bỏ qua cái nhìn của thiên hạ xem.
Rồi cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh:
- Take, dù anh có là người như thế nào, tôi và Inoue mãi mãi vẫn là bạn anh. Chỉ cần nhớ một điểm này thôi.
Ánh mắt của cô như một nguồn năng lượng tiếp sức cho anh thêm dũng khí. Anh nhìn cô đầy vẻ biết ơn, cúi mặt xuống, suy nghĩ thật kỹ càng bước đi kế tiếp.
Aki rời xa đã được hơn hai tháng, mỗi ngày với anh tưởng như dài không có điểm dừng.
Bây giờ anh đang trên đường tìm đến hắn, nhưng nếu không gặp thì sao? Nếu đó chỉ là tin đồn, chỉ là một người có diện mạo giống hắn? Nếu sau này không còn có thể gặp nhau?
Không thể gặp Aki nữa...
Nghẹt thở.
Tim đau nhói lên.
Không khí tràn ra khỏi buồng ngực.
Đôi môi hé mở, cố hớp lấy không khí rồi gập người ho khục khặc.
Không khí như mảnh vụn thủy tinh, đâm nát bên trong thân thể.
Kumiko thấy mặt anh tái xanh, đôi tay bấu lấy thân xe để đứng vững, móng tay bấu chặt gây ra những vệt sơn tróc, cô bước tới gần lo lắng hỏi:
- Take, anh có sao không?
- Không...không sao.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đã thở được tuy lồng ngực vẫn còn bức bối. Cuối cùng anh đã có quyết định, đôi mắt từ từ mở ra, bên trong ẩn chứa ý chí kiên quyết:
- Tôi hiểu rồi!
Kumiko nắm lấy cổ tay anh, ngăn anh mở cửa xe, nhướn mày hỏi:
- Anh hiểu rồi ư?
- Thật đã hiểu rồi.
Anh cười đáp. Không phải nụ cười mệt mỏi hay giả tạo như lúc gần đây. Là một nụ cười khiến lòng người thấy ấm áp, tuy còn chút u sầu nhưng bây giờ nó hoàn toàn là nụ cười của anh. Cô khẽ thở ra, thật tốt, người bạn của cô đã trở lại như xưa. Cũng thầm tội nghiệp Inoue, xem ra gã đã hết hy vọng. Cô vừa lái xe vừa nghĩ xem tối nay về có nên an ủi gã không. Cái gã khô khan đó không phải mẫu người của cô, nhưng ai bảo cô là kẻ tốt bụng làm chi.
...........
Hai giờ sau. Trước nhà nghỉ Asuka đậu một chiếc xe mui trần kiểu dáng thể thao. Hai người mở cửa xe tiến vào trong. Thiếu phụ đi trước, chàng thanh niên theo sau. Thiếu phụ đưa tấm hình nhỏ đến trước mặt bà chủ quán:
- Xin hỏi, ở đây có cậu thanh niên nào giống trong hình này không?
Bà chủ nhìn thoáng qua tấm hình liền thì thào nói ngay:
- Có, chúng tôi có một tên giúp việc mặt mũi giống y như vậy. Có phải hắn là tội phạm không?
Kumiko mỉm cười không giải thích, bàn tay đeo găng đen khẽ đẩy gọng kính, càng tăng thêm bí ẩn và sự tò mò. Takenao thầm than, lúc xưa cô rất thích làm cảnh sát dù luôn thi rớt vào ngành đó, bây giờ chắc lại bày trò hù dọa người ta đây. Chợt có tiếng mở cửa, một giọng thanh niên mệt mỏi cất lên:
- Bà chủ, còn việc gì cần làm nữa không?
- Aki!!!
Aki ngỡ ngàng đứng nơi ngưỡng cửa, hắn có nằm mơ không? Sao có thể thấy anh ở nơi này được? Đã quá đủ cho những cơn ác mộng hay là mộng đẹp? Hành hạ hắn vào mỗi đêm còn chưa đủ sao, lại còn xuất hiện giữa ban ngày, khiến hắn ngỡ đó là anh thật sự. Hắn lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Lại là mơ nữa rồi.
- Aki, đây là thật, không phải mơ đâu!
Hắn lại lắc đầu, nhưng lần này đôi mắt nhìn anh tha thiết:
- Tôi không tin. Nhưng Take à, tôi chạm vào anh có được không? Xin đừng biến mất, chỉ một lần thôi. Tôi muốn được chạm vào anh một lần nữa, dù là mơ.
Trong mắt hắn ngập tràn tia nhìn nài nỉ, yêu thương và đau khổ. Anh khẽ gật đầu, từng bước chậm rãi tiến về phía hắn. Khi hai làn da tiếp xúc nhau, ngón tay hắn khẽ ve vuốt gương mặt anh. Tay và giọng hắn run rẩy:
- Ấm quá, ảo ảnh lần này thực hơn mọi lần. Cứ như thế này tôi sợ mình không kiềm được mà ôm anh mất, nhưng nếu như thế không chừng anh sẽ tan biến đi...
- Không đâu. Hãy ôm tôi đi, tôi sẽ không biến mất.
Anh nắm lấy tay hắn đặt quanh vòng eo mình, cánh tay kia của hắn cũng nhanh chóng siết lấy thân người anh. Hắn ôm anh thật chặt, đến mức nghẹt thở, nhưng anh không muốn bảo hắn buông ra, không muốn. Thà chết trong hơi ấm này còn hơn sống những ngày tháng cô đơn.
Cảm giác ôm anh trong tay rất thật, hắn còn nghe cả nhịp tim đập khe khẽ. Dù rất muốn dối lừa bản thân rằng hắn còn đang mơ, nhưng không thể, anh hiện hữu thật sự, bằng xương bằng thịt. Tại sao anh phải tìm đến đây làm gì? Hắn đã chạy trốn rồi mà, sao anh có thể tàn nhẫn đi tìm hắn chứ! Hắn biết sau những chuyện đã làm với anh, anh vẫn sẽ thương yêu hắn, đối xử với hắn như ngày xưa, bởi vì anh là người tốt. Nhưng hắn không muốn vậy, hắn không muốn là con trai của Hiranuma Takenao!
Nếu không thể là người tình, xin hãy làm kẻ xa lạ.
Đột ngột hắn buông tay ra, bước lùi khỏi anh rồi quay lưng bỏ chạy. Anh hốt hoảng vội cất bước đuổi theo:
- Aki, đừng đi! Chờ-
Hắn nghe có tiếng ngã, hơi chột dạ nên quay đầu lại. Do anh hấp tấp muốn đuổi theo nên không nhìn dưới chân, kết quả là vấp vào ngưỡng cửa, té đập mặt xuống đường. Hắn liền chạy tới bên anh, lo lắng xem xét, trên trán anh rách một đường dài tuy không sâu, máu cũng không ra nhiều, nhưng hắn vẫn sợ đến thót tim. Hắn khẩn trương nói:
- Đi đến trạm xá mau!
Nhưng anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Hắn chẳng nói chẳng rằng bế xốc anh lên chạy nhanh ra đường lớn. Anh úp mặt vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập nhanh của hắn, thì thầm:
- Aki đừng đi nữa, đừng rời xa Take.
Tiếng nói của anh là một mệnh lệnh mà cả đời hắn không cách nào chống lại. Tay hắn run rẩy cố giữ chặt anh, giọng hắn lạc đi vì xúc động:
- Tôi không đi. Từ giờ tôi sẽ không rời xa anh nữa.
- Thề đi.
- Fujiwara Aki này xin thề suốt đời mãi bên cạnh Takenao, kể cả cái chết...
- Được, tôi tin rồi, không cần thề nữa!
Anh hốt hoảng bịt miệng hắn, sợ nói nữa hắn sẽ thề sống thề chết. Thường khi thề người ta hay lôi chuyện sống chết ra, mà anh thì không muốn như thế, anh mong dù có phản bội lời thề với anh, hắn vẫn sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc, yên vui. Hắn nhìn anh, trong mắt ngàn ngập vẻ trìu mến yêu thương, nhẹ nhàng nói:
- Sau khi đi trạm xá xong chúng ta sẽ đến nơi khác.
- Đi đâu?- Anh ngơ ngác hỏi.
- Về nhà...nhà của chúng ta.
- Phải, về nhà thôi.
Anh cười rạng rỡ, tựa đầu vào vai hắn, đôi tay hắn ôm anh chặt hơn, hai cơ thể càng áp sát vào nhau. Hai người mãi nhìn đối phương, không để ý thấy chiếc điện thoại di động kiểu dáng nữ có chức năng camera đang quay lén cảnh tượng trên. Đôi môi màu hồng đào khẽ mỉm cười:
- Yêu một người không phải là tội lỗi, Take, Aki.
Ngày hè. Nụ hôn thơm mùi nắng. Hoa Kim Ngân hòa ca cùng cơn gió xanh.
End- by TV 2/12/2008
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com