Chương 4
Chương 4: Rừng cây nhỏ
Trên tầng một nhà họ Tần, một đứa bé đang ôm một con chó con, buồn bực đứng trước một căn phòng đang đóng chặt.
Đứa bé đi một vòng trên hành lang, do dự giơ tay gõ cửa, tay sắp chạm vào cửa liền vội vàng rụt lại, không vui bĩu môi.
"Nhóc đang làm gì vậy." Thẩm Thanh từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy một đứa bé xa lạ.
Đứa bé ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ra dường như mình chưa từng gặp qua anh trai này. Đứa bé nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, cuối cùng thành thật nói: "Em vừa nhìn thấy chị Tiểu Trịnh bước vào phòng ông nội. Em muốn đi gặp chị ấy, nhưng mẹ nói em không được làm phiền ông nội, nên em không dám vào."
Đứa bé vươn tay nắm lấy áo bào màu đen của Thẩm Thanh, giọng nói non nớt: "Anh gì ơi, anh có thể giúp em được không?"
Thẩm Thanh: "......"
Sau vài giây, dưới ánh mắt long lanh của đứa bé, anh mở cửa ra, ông lão trong phòng vẫn nằm yên trên giường, ngoài anh ra thì không còn ai khác.
"Không có ai cả."
"Không, không có sao?"
Đứa bé thò đầu vào trong nhìn, ngơ ngác nói: "Nhưng mà, rõ ràng em nhìn thấy chị Tiểu Trinh vào đây mà........."
Thẩm Thanh nói, "Chị Tiểu Trịnh trong miệng em là ai?"
"Chị Tiểu Trịnh là chị Tiểu Trịnh đó, là một chị rất xinh đẹp, chị ấy rất tốt với em."
Đứa bé có chút không cam lòng còn muốn nhích vào trong phòng, lẩm bẩm nói: "Còn chơi với em, kể chuyện cho em nghe...... Rõ ràng là ở đây mà."
"Đừng đi vào."
Thẩm Thanh kéo cổ áo đứa bé, xách đứa bé từ trong phòng ra.
"Trong đây tử khí rất nặng, không tốt cho nhóc."
"Nhưng mà, nếu có cái gì xấu thì Tiểu Bạch sẽ kêu lên."
Đứa bé nhẹ nhàng nâng con chó con ôm trong tay lên trước mặt Thẩm Thanh, "Tiểu Bạch giỏi lắm đó."
Chó con: "Gâu——"
"Vậy à."
Thẩm Thanh xoa mái tóc đen mềm mại của đứa bé, cười nhạt.
Đứa bé nói: "Đúng rồi,đúng rồi! Lần trước ở trong rừng em—"
"Tiểu Nham, con chạy qua bên đó làm gì vậy?"
Một giọng nữ hơi lanh lảnh đột nhiên chen vào, cắt ngang lời đứa bé.
Thẩm Thanh nhìn thấy đứa bé ôm chặt chó con, có chút rụt rè quay đầu lại: "Mẹ, mẹ."
Một người phụ nữ mặc váy đỏ trang điểm lộng lẫy từ lầu 1 đi lên, đuôi mắt xếch lên, chân mày tràn đầy phong tình.
"Không phải đã nói còn đừng tùy tiện đến phòng ông nội sao?"
Cô cúi người kéo tay đứa bé, đánh nhẹ vào lòng bàn tay non mềm.
"Không nghe lời này, còn nữa, thấy ngài Quý cũng không ngoan ngoãn một chút."
Đứa bé co rúm "Ui" một tiếng rồi cúi đầu: "Con biết rồi."
"Lần nào cũng nói biết rồi, lần nào cũng không ngoan gì cả."
Người phụ nữ kéo đứa bé về bên mình và đứng thẳng nửa người nói với Thẩm Thanh "Thật ngại quá, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, để ngài chê cười rồi."
Thẩm Thanh nói: "Cô là?"
"Ngài Quý sẽ không muốn biết tên của một người nhỏ bé như tôi đâu."
Người phụ nữ thản nhiên mỉm cười, "Không quấy rầy ngài nữa—Tiểu Nham, theo mẹ về phòng."
Cô nắm tay dẫn đứa bé xuống lầu, đứa bé ủ rũ từng bước đi theo người phụ nữ.
"......"
Bình tĩnh nhìn hai mẹ con biến mất ở góc cầu thang, Thẩm Thanh ấn một tay lên cửa phòng, ngầm hạ ra một lời chú.
Vài phút sau, anh đến khu rừng gần nhà họ Tần. Cách đó không xa có hai người họ Tần đi theo anh, bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn theo, không có tiến lên.
Thẩm Thanh đi một vòng quanh nhà họ Tần, bước chân thong thả, chỉ khi trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người nào đó mới hơi ngừng lại, giây sau lại trở về vẻ thản nhiên ban đầu.
Tần Mặc ngồi trên xe lăn nhìn thanh niên chậm chạp mất vài phút mới đi tới trước mặt mình, môi mỏng hơi mím lại, trong mắt đen lóe lên cảm xúc không rõ.
Hai người họ Tần theo sau khi nhìn thấy Tần Mặc liền chạy đi, Thẩm Thanh không thèm để ý đến bọn họ, nửa quỳ trước xe lăn, duỗi tay ấn chân Tần Mặc, vẻ mặt tập trung hiếm thấy.
Sắc mặt người áo đen đứng sau xe lăn hơi đổi, đang muốn tiến lên thì Tần Mặc giơ tay ngăn cản.
Hắn cụp mắt xuống, từ góc độ này có thể nhìn thấy hàng mi cong dài của người thanh niên, như cánh bướm đang rung động, che đi đôi mắt đen như đang ẩn làn thu thuỷ.
Thẩm Thanh dường như không để ý đến Tần Mặc đang chăm chú nhìn mình, bàn tay dán vào chân người đàn ông từng chút hướng lên trên, thờ ơ hỏi: "Có cảm giác gì không?"
"Không."
Bàn tay Tần Mặc tự nhiên sờ vào bên mặt Thẩm Thanh, xúc cảm lạnh lẽo nhẵn mịn, giống như chạm vào tơ lụa thượng đẳng, làm cho người khác yêu thích không buông.
Thẩm Thanh khẽ cau mày hất tay hắn ra.
Anh tiếp tục xoa bóp chân cho Tần Mặc, lòng bàn tay dần dần hướng lên trên, trong động tác cũng không tránh khỏi sự va chạm, không biết người đàn ông có phải là quá bình tĩnh hay không. Liếc nhìn bụng dưới không chút động tĩnh của người đàn ông, lúc đó Thẩm Thanh nhớ ra tới lời nói của Phủ Hoa, trong đầu bất giác nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Anh ấy sẽ không thực sự ......... Không, đó không phải là việc của mình.
Rắn Đen mặt vô cảm xóa sạch ý nghĩ này khỏi tâm trí.
Anh nói: "Có lẽ tôi đã biết tình trạng của anh rồi."
Quỳ gối quá lâu nên chân có hơi tê, Thẩm Thanh bám vào tay vịn xe lăn đứng lên, chuyển động cổ tay.
Tần Mặc nắm cổ tay anh xoa nắn: "Thế nào?"
"Do độc tố,"
Thẩm Thanh nói, "Cơ thể của anh từ khi sinh ra đã tích tụ nọc rắn. Nó hạn chế khả năng di chuyển của anh."
"Ồ?"
Tần Mặc nói, "Rất nhiều người đã xem qua chân của anh, nhưng chưa từng có ai có thể chẩn đoán được nguyên do."
Thẩm Thanh hờ hững rút tay ra: "Bọn họ có liên quan gì đến tôi không."
"Không, là anh lỡ lời."
Tần Mặc vươn tay móc lấy sợi tóc của thanh niên, thấp giọng cười: "Đừng giận."
Thẩm Thanh nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn, nói: "Độc tố đã tích tụ trong cơ thể anh nhiều năm, muốn loại bỏ hoàn toàn rất khó. Trước mắt tôi chỉ có thể giúp anh từ từ loại bỏ...... Quá trình có thể mất nhiều thời gian."
Thực ra có một cách nhanh hơn.
Anh dừng lại, rồi không nói nữa.
Tần Mặc nói: "Thời gian không thành vấn đề, nhưng ngài Quý có muốn giúp anh không?"
"Phải xem tâm trạng của tôi."
Thẩm Thanh ném xong câu này, liền chuẩn bị cất bước rời đi, nhưng Tần Mặc lại kéo anh lại.
Thẩm Thanh: "Anh làm sao vậy."
"Giúp anh, về cùng em."
"......"
Người mặc đồ đen tự mình lui ra, Thẩm Thanh đi vòng qua sau xe lăn, đẩy xe lăn ra khỏi rừng cây.
Không ai lên tiếng, vô cùng im lặng, chỉ có tiếng bánh xe lăn lộc cộc trên mặt đất - rõ ràng là họ chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, giữa họ có một bầu không khí kì lạ nhưng hài hoà một cách khó hiểu.
Vừa đi ra khỏi rừng cây, Thẩm Thanh không ngờ lại nghe thấy Tần Hoành đang tranh cãi với một người khác.
"Tần Hàm Quang, lá bùa ở trong phòng tôi có phải là cậu nhét vào không."
"Này."
Người tên Tần Hàm Quang nói: "Liên quan gì tới tao, đừng có cắn bậy cắn bạ."
"Cho dù có phải cậu làm hay không, và cho dù cậu đang muốn làm cái gì"
Tần Hoành nói: "Ông nội đã bệnh nặng rồi, ngài Quý ở đây vài ngày, cậu an phận một chút, đừng đi gây chuyện khắp nơi."
"Hừ! Mày cho rằng mày là ai, đừng có mà có lên mặt với tao."
Giọng Tần Hàm Quang mang theo châm chọc, không chút khách khí nói, "Đừng tưởng rằng tao không biết tâm tư dơ bẩn của mày, nịnh hót lấy lòng một con yêu quái, mặt mũi này, ôi, thật là rẻ tiền."
"Tần Hàm Quang!"
Tần Hoành gầm lên, thanh âm nghe ra mất bình tĩnh được. Sau đó anh ta liền im lặng, như thể cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Đến khi anh ta mở miệng lần nữa, giọng nói của anh ta đã trở lại bình thường.
"Không phải ai cũng có thể ung dung tự tại như cậu, cậu tự mình lo liệu đi."
Tiếng bước chân xa dần, Tần Hoành rời đi.
"......... Hừ, thằng con hoang, chảnh chó gì chứ, sớm muộn gì mày cũng có ngày chết."
Sau khi Tần Hoành bỏ đi, Tần Hàm Quang phun một ngụm nước bọt xuống đất, vừa chửi vừa đi xa.
......
Khu rừng lại một lần nữa yên tĩnh, trên mặt Tần Mặc lộ ra một tia giễu cợt lạnh lùng, nói: "Dạy dỗ không nghiêm, đã làm cho ngài Quý cười chê rồi."
Thẩm Thanh cúi đầu: "Có vẻ như anh không quan tâm đến bọn họ lắm."
"Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì cả."
Thẩm Thanh: "Ồ."
Đã ghim.
Trong lòng nghĩ như vậy, liền đẩy xe lăn vào một cái hố nhỏ.
Tần Mặc: "......"
—
Trước cổng lớn nhà họ Tần, đứa bé đang ngồi trên bậc thềm, chó con vui vẻ vẫy đuôi bên cạnh sủa "Gâu gâu".
Tần Hàm Quang vẻ mặt u ám đi tới, đứa bé bị sự xuất hiện đột ngột của hắn làm cho giật mình, yếu ớt kêu "Anh ba".
Tần Hàm Quang nhìn đứa bé chằm chằm vài giây, cười lạnh: "Lại là một đứa con hoang."
Hắn đá con chó con, con chó kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể yếu ớt non mềm của nó bay lên cao vài mét, sau đó đập mạnh xuống đất.
"Tiểu Bạch!!"
Đứa bé ba chân bốn cẳng lao tới, thấy chó con đang hấp hối. Đứa bé ôm chầm lấy người bạn của mình gào khóc.
Tần Hàm Quang cười hả hê trong tiếng khóc, giẫm lên bậc thềm đi vào nhà, đóng sầm cửa lại.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch......"
Đứa bé nghe thấy cửa đóng lại, vừa khóc vừa ôm chó con muốn chạy vào nhà, nhưng đúng lúc này một đôi tay thon dài ngăn lại, nhẹ nhàng ôm lấy con chó trên tay.
Thẩm Thanh vuốt ve bộ lông tơ loang lổ vết máu của con chó con, lấy phần đầu bén nhọn trên đồ cài áo của Tần Mặc đâm vào đầu ngón tay, nhỏ máu lên trán con chó.
Một giọt máu nhỏ xuống, con chó đang hấp hối sủa "Gâu" một tiếng, mặc dù vẫn còn yếu ớt, nhưng nó vẫn vẫy đuôi và liếm lòng bàn tay Thẩm Thanh.
"Đã không bảo vệ được nó, thì đừng để nó ở bên cạnh."
Thẩm Thanh trả con chó lại cho đứa bé, đứa bé còn đang khóc bù lu bù loa, không biết có nghe lọt không.
Tần Mặc nhìn chằm chằm đầu ngón tay Thẩm Thanh, khẽ nhíu mày.
"Em rất thích mấy con vật nhỏ này."
"Tôi không thích, chúng nó quá yếu ớt."
Thẩm Thanh cong ngón tay khều khều khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của đứa bé, rồi lại bóp bóp.
Vào lúc này cửa nhà họ Tần bị mở ra, Tần Chính Minh vội vàng đi ra ngoài, mắt thấy Tần Mặc.
"Thằng tư?"
Ông nói: "Em ở đây à, anh vừa nghe tin em đã về, anh đang nghĩ làm sao không gặp em đây."
Tần Mặc nhẹ giọng nói: "Anh hai."
Thẩm Thanh nhìn hai người, chợt nhận ra tuổi của anh em Nhà họ Tần cách biệt hơi lớn.
"Này, mau vào đi. Ngài Quý, ngài cũng ở đây! Còn có Tiểu Nham, hửm, tại sao nhóc con này lại khóc."
"Tiểu Nham?"
Mẹ của đứa bé, người phụ nữ mặc váy đỏ từ trong phòng bước ra, bế đứa bé lên, "Sao vậy, đau ở đâu? Đã nói con đừng đi lung tung, bây giờ mẹ đưa con về phòng."
Cô ta đến như một cơn lốc và rời đi cũng như một cơn lốc.
Thẩm Thanh hỏi nhỏ: "Cô ta là ai?"
Tần Mặc nói: "Dương Dung, em dâu."
Thẩm Thanh: "Cái gì?"
"Anh có một người anh ba, 2 năm trước đã qua đời. Đó là vợ của anh ấy."
Thẩm Thanh: "Tần Hoành thì sao?"
"Là con của anh hai."
"Còn Tần Hàm Quang vừa nãy?"
"Cũng vậy."
"Nhiều người thật, Thẩm Thanh nói: "Vậy nhà họ Tần có người gọi là "Tiểu Trịnh" không?"
"Trịnh?"
"Ừm, một người phụ nữ, có lẽ là rất trẻ."
Thẩm Thanh nói: "Hoặc có thể nói, là cô gái trẻ đã chết."
Tần Mặc im lặng một hồi, nhướng mày: "Lại đây."
Thẩm Thanh nghiêng người, vốn tưởng rằng Tần Mặc sẽ nói gì đó với mình, nhưng lại không kịp đề phòng bị hắn nắm lấy cánh tay, kéo về phía mình.
Thẩm Thanh đột nhiên mất đi trọng tâm, ngã lên chân Tần Mặc. Người đàn ông ga lăng ôm lấy eo anh, như là sơ ý, đôi môi nóng bỏng của hắn lướt qua bên tai của Thẩm Thanh, như có như không hôn nhẹ lên mặt anh.
Thẩm Thanh lập tức lùi về phía sau, Tần Mặc buông tay ra, thấp giọng cười.
"Đây là thù lao của anh."
Thẩm Thanh: "......"
Vẻ mặt anh lạnh lùng, thấy anh sắp xù lông lên.
Tần Mặc cười nói: "Trịnh Tố Cầm có một người chị đã qua đời hơn 20 năm trước."
"......"
Thẩm Thanh lạnh lùng nói: "Cô ta là ai?"
"Mẹ ruột của Tần Hoành, Trịnh Thu Vũ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com