Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Chương 53: Lôi kiếp

"Con bớt làm mình làm mẩy đi, bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn ba lo lắng sao?"

Chu Viện vẻ mặt thờ ơ dựa vào cửa, nghe Chu Mậu đứng trước mặt nói huyên thuyên.

"Dì của con đến đây để giúp lo liệu tang lễ, mấy ngày nữa thì đi, lúc nào con cũng chọc cô ấy làm gì?"

"Dì?" Chu Viện nghe xong cười lạnh, "Sao con không biết mình còn có một người dì vậy, nói là em gái nuôi của mẹ, thật ra là em gái nuôi—của ba đi?"

"Con!"

Bốp.

Chu Mậu tức giận tát cô một cái.

"......"

Chu Viện bị tát quay đầu một bên, cô từ từ quay mặt lại, lạnh lùng nhìn Chu Mậu vài giây, sau đó phóng người về phòng.

Cửa đóng sầm lại, Chu Mậu tức giận muốn bước tới, nhưng lại bị một bàn tay thon mềm ngăn lại.

"Sao anh lại tức giận với con bé," Nguyễn Tử không biết đã xuất hiện từ lúc nào, cười nói: "Con bé còn nhỏ, chẳng lẽ anh cũng nhỏ theo?"

"Hai mươi tuổi rồi, không nhỏ nữa." Chu Mậu lạnh mặt nói: "Nếu là trước đây thì đã gả đi từ lâu rồi, cũng chỉ có anh chịu nuôi nó."

"Thật là, qua vài năm nữa để nó liên hôn với gia tộc khác là được."

Nguyễn Tử cười, "Đừng giận nữa, em ở trong phòng đợi anh."

Câu cuối rất mềm mại, như lông vũ lướt qua trong lòng Chu Mậu, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Hai bóng người trước cửa nhanh chóng biến mất, Chu Viện ở trong phòng gục đầu xuống giường, thật lâu sau mới chậm rãi lật người.

Trong phòng không mở đèn, bóng cây đung đưa xuyên qua cửa sổ hơi đóng, nếu nhìn lên thì nó giống như một cặp móng vuốt lởm chởm của quỷ.

Mặt trăng từ từ leo lên bầu trời, cả ngôi nhà phương Tây chìm trong tĩnh lặng chết chóc. Chu Viện nằm trên giường, dần dần cảm thấy mệt mỏi.

Trên đầu giường đặt một hộp gỗ, có một con cổ trùng nhỏ dùng đầu mở cái hộp rồi bò sột soạt lên giường, cọ vào đầu ngón tay cô.

Chu Viện mất kiên nhẫn ném cổ trùng nhỏ lại vào hộp, đắp chăn lên người.

Căn phòng rất yên tĩnh, nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô. Chu Viện trở mình, mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, rất nhẹ, giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Bàn tay đó lạnh như băng như vừa lấy ra khỏi tủ đá, Chu Viện bị lạnh cứng, cơn buồn ngủ lập tức giảm đi một nửa.

Cô mở đôi mắt còn đang lim dim ngủ ra, thoáng thấy có bóng đen, lập tức lật người ngồi dậy. Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, Chu Viện hít vào một hơi.

Gió đêm ngoài cửa sổ thổi vù vù, làm cho cành cây rối tung lên, một bóng ma lắc lư trên bức tường trong phòng. Một người phụ nữ mặc đồ trắng treo trên trần nhà, thân thể cứng ngắc từ từ xoay qua, lộ ra gương mặt tái nhợt không chút máu.

Bà ta nhoẻn miệng, nở một nụ cười sởn tóc gáy với Chu Viện.

——

Ngày hôm sau, việc Chu Viện nhìn thấy "mẹ treo cổ chết" của mình trong phòng bị Chu Mậu cố gắng đè xuống, nhưng bị Chu Viện nói huỵch toẹt trước mặt khách khứa.

"Không phải ba nói với con rằng mẹ chết vì bệnh sao?" Cô chạy đến trước mặt Chu Mậu giận dữ nói: "Tại sao con lại nhìn thấy oan hồn của mẹ ở trong phòng?!"

Thẩm Thanh vừa bước vào cổng nhà họ Chu nhướng mày.

"Con ...... con nói bậy gì vậy?" Chu Mậu ngẩn người, "Ba thấy con sau khi mất tích trở về thì bị điên rồi, nói bậy bạ gì vậy?!"

"Đừng tức giận, là do con bé quá nhớ chị thôi." Nguyễn Tử vỗ lưng Chu Mậu cười nói: "Quá nhớ nhung, khó tránh xuất hiện ảo giác."

"Cần gì phải giả bộ ở đây," Chu Viện lạnh lùng nói: "Có phải ảo giác hay không, có ai còn rõ hơn con nữa."

"Câm miệng! Trước mặt người lớn mà con lại vô lễ như vậy!"

Xung quanh rộ lên tiếng bàn tán, mặt Chu Mậu lúc trắng lúc xanh, cuối cùng vỗ bàn. "Đem nó nhốt vào phòng, không có sự cho phép của ta không được ra ngoài!"

Mấy người họ Chu bước tới bắt lấy Chu Viện, cô hít một hơi thật sâu, chỉ vào Chu Mậu, quay đầu bỏ đi.

Sau khi cô rời đi, Chu Mậu quay lại xin lỗi những vị khách khác, tang lễ được tổ chức như bình thường.

Thẩm Thanh ngồi bên cạnh Tần Mặc, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Em không tìm thấy xương rắn của em."

Tần Mặc nói: "Từ từ tìm." Anh phủ lên tay Thẩm Thanh, lòng bàn tay khô ráo và ấm áp, chiếc nhẫn bạc giữa ngón tay đặt trên mu bàn tay Thẩm Thanh, lặng lẽ thể hiện rõ rệ sự tồn tại của mình.

Thẩm Thanh yên lặng ở dưới lòng bàn tay của Tần Mặc một hồi, gãi gãi lòng bàn tay hắn.

Lòng bàn tay là nơi mẫn cảm, nhưng vẻ mặt của Tần Mặc vẫn không thay đổi nói: "Ngoan chút nào."

Thẩm Thanh: "Ờ."

Một lúc sau, anh lại gãi vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, năm ngón tay thon dài của Tần Mặc chen vào giữa ngón tay Thẩm Thanh, nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.

Thẩm Thanh lại yên lặng vài giây, sáp lại hôn một cái lên bên mặt Tần Mặc.

Tần Mặc: "......"

Thế là khi tang lễ vẫn chưa kết thúc, gia chủ Tần đã mang con Rắn Đen nhỏ của mình rời đi trước.

.

Dựa lưng vào ghế làm bằng da thật mềm mại, Thẩm Thanh bị Tần Mặc đè ra hôn một trận, cho đến khi hơi thở Thẩm Thanh rối loạn, eo mềm thì Tần Mặc mới buông anh ra.

Ngón tay lộ rõ những khóp xương hơi nới lỏng chiếc cà vạt, Tần Mặc để thanh niên vẫn chưa ổn định hô hấp ngồi trên đùi mình, vỗ nhẹ lưng anh.

"Có phải lại muốn chạy ra ngoài không?"

"......" Thẩm Thanh đặt cằm mình lên vai người đàn ông nói: "Tối nay em muốn ra ngoài một chuyến."

"Quả nhiên," Tần Mặc nói: "Lần này là vì sao?"

"Tối nay nhà họ Chu chắc chắn sẽ có người ra tay," Thẩm Thanh nói: "Em nghĩ bọn họ có liên quan đến xương rắn của em."

—— Mỗi khi anh có linh cảm về chuyện xấu, đến nay chưa từng sai.

Tần Mặc vuốt tóc thanh niên, một lát sau mới nói: "Rắn Đen nhỏ, hứa với anh một chuyện anh sẽ để em đi."

Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả?"

"Nắm đuôi một cái."

Thẩm Thanh: "......"

Anh vô cảm nói: "Tránh ra." Anh vặn người muốn rời khỏi đùi Tần Mặc, lại bị người đàn ông giữ chặt.

"Cho anh xem nguyên hình của em," Tần Mặc nhỏ giọng cười nói: "Người khác đều thấy qua, chỉ có anh là không được?"

"Chỉ không cho anh xem,"

Thẩm Thanh nói: "Tránh ra."

Tần Mặc xoa gáy anh.

Thẩm Thanh: "......" Anh được người đàn ông ôm vào lòng dỗ dành một hồi, cuối cùng miễn cưỡng biến về nguyên hình.

Một con rắn nhỏ mềm mại nằm trong lòng bàn tay Tần Mặc vài giây, lắc phần đầu đuôi, vặn vẹo muốn chui vào cổ tay áo của người đàn ông.

Tần Mặc bóp lấy đầu đuôi mảnh nhỏ của Rắn Đen nhỏ rồi móc nó lại, Rắn Đen nhỏ rít lên một tiếng, đặt cái đầu nhỏ tinh xảo cọ vào đầu ngón tay Tần Mặc, lười biếng quấn lấy cổ tay hắn.

Một lúc sau, có lẽ nó có chút buồn ngủ, khẽ ngáp một cái, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.

Lúc này Tần Mặc lật phần đuôi của nó.

Rắn Đen nhỏ: "......"

Nó trở nên tức giận, trong tiếng cười của người đàn ông hung dữ mở miệng ra, cắn một cái lên ngón tay hắn.

Bởi vì cố ý thu lại răng độc, thế nên vết cắn này càng thêm ướt át mềm mại, giống như mèo nhỏ liếm người, không đau chút nào.

"Là anh sai, đừng giận." Tần Mặc ôm con rắn nhỏ tức giận trong lòng bàn tay, hôn lên thân rắn xinh đẹp nhỏ mềm của nó, lại dỗ vài câu.

Lúc này Rắn Đen nhỏ mới tức giận bất bình buông ra, ngẩng đầu khè răng với người đàn ông, chui đầu vào trong tay áo không chịu đi ra.

Có lẽ nó thực sự giận dỗi, tới khách sạn vẫn không thò đầu ra, cho đến khi về phòng mới rớt ra khỏi tay áo, được Tần Mặc đã chuẩn bị từ sớm bắt lấy— con Rắn Đen nhỏ cuộn tròn thành một cục, đã ngủ mất rồi.

Tần Mặc xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của rắn nhỏ, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

Rắn Đen vừa chạm vào giường liền vô thức biến về dáng vẻ thanh niên, mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy Tần Mặc vẻ mặt vô cảm ở trước mặt liền ở xoay người, tự vùi mình vào trong chăn bông mềm mại.

"Lúc nãy cái gì cũng không thấy," Tần Mặc lôi thanh niên ra, nói: "Đừng giận nữa được không?"

Vòng eo mềm dẻo của Thẩm Thanh nghiêng sang một bên, vừa tuyệt đẹp vừa trôi chảy chui ra khỏi vòng tay Tần Mặc.

Tần Mặc: "......"

Thẩm Thanh lại lần nữa quấn mình trong chăn, quay lưng với Tần Mặc nhắm mắt lại, mặc kệ hắn.

——

Thẩm Thanh ngủ cả buổi chiều, đến buổi tối thì bị một tia sét trên trời đánh thức.

Dường như tiếng sấm kéo dài rất lâu, vừa rồi là cái cuối cùng. Rng trời chuyển đất, núi sập đá vỡ, gần như khiến anh tưởng như trời đất sụp lún, thế giới sụp đổ.

Sau vài giây, anh mới phản ứng được— đó là lôi kiếp của anh.

"Dậy rồi?" Tần Mặc đang ôm anh trong lòng, một kết giới được dựng lên, ngăn cách với tiếng sấm sét lúc nãy. Chỉ có cái cuối cùng, cũng là cái mạnh mẽ nhất mới làm anh tỉnh dậy.

Thẩm Thanh cau mày, từ trong lòng Tần Mặc ngồi dậy. "Bắt đầu từ khi nào?"

"Một tiếng trước."

Thẩm Thanh im lặng vài giây, mới nói: "Không phải thiên kiếp."

Yêu quái lớn mỗi một nghìn năm sẽ có một thiên kiếp, trong nghìn năm đó thỉnh thoảng sẽ gặp tiểu kiếp. Đại kiếp phải vượt qua bằng chính sức mình, tiểu kiếp thì có thể mượn sức mạnh của người khác để triệt tiêu.

Tần Mặc là hoàng đế chuyển thế, trên người có hơi rồng, được trời phù hộ, do đó có thể dễ dàng thay Thẩm Thanh chặn trận tiểu kiếp này. Thế nhưng mặc dù lôi kiếp đã biến mất, Thẩm Thanh vẫn có chút kinh hãi.

Tuy rằng tiểu kiếp không bằng đại kiếp nhưng cũng không thể coi thường. Anh đã trải qua trăm lần lôi kiếp, nhưng trước giờ chưa từng có lần nào giống lần này, đến không một chút điềm báo, làm người ta không kịp phản ứng.

—— Giống như cố ý muốn anh chết.

Sắc mặt Thẩm Thanh hơi trắng, anh nhận ra Phượng Hoàng, Chu Yểm và Phu Chư có lẽ là cũng gặp phải lôi kiếp giống vậy, thình lình xuất hiện làm người ta khó mà chống lại.

"Đừng sợ." Tần Mặc kéo Rắn Đen sợ hãi vào lòng, vỗ bờ vai của anh, hôn lên giọt mồ hơi trên trán anh.

Thẩm Thanh im lặng vùi vào vai Tần Mặc, qua vài giây sau mới nói: "Anh ra ngoài với em đi."

Tần Mặc đồng ý.

——

Nghĩa trang.

Một ngôi mộ mới lặng lẽ đứng trong nghĩa trang, trong đêm tối, có một bóng người xuất hiện trước bia mộ.

Chu Viện huýt sáo, ngay lập tức có vô số cổ trùng động đậy, chui xuống lớp đất.

Lớp đất lún xuống với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, rất nhanh sau đó một chiếc quan tài xuất hiện trong tầm mắt của Chu Viện.

Rất nhiều gia tộc bắt yêu đều thổ táng, nhà họ Chu cũng không ngoại lệ. Vẻ mặt Chu Viện phức tạp nhìn chằm chằm quan tài trong vài giây, sau đó làm một động tác tay điều khiển cổ trùng ăn mòn bề mặt quan tài, lộ ra đáy quan tài.

Quan tài gỗ biến mất từng chút một, cảnh tượng dưới đáy quan tài nhanh chóng xuất hiện——

Dưới đáy quan tài vừa được chôn cất của mẹ cô, không một bóng người.

Con ngươi của Chu Viện đột nhiên co rút, vào lúc này, cô nghe thấy một giọng nói hờ hững vang lên từ sau lưng.

"Cô đang làm gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com