Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57

Chương 57: Rắn Đen nho nhỏ

Nguyễn Tử, Dương Dung, Uông Văn Lệ.

Ba người này vốn có liên hệ với nhau....... vậy mà lại là cùng một người.

Chu Viện kinh ngạc nhìn người trước mắt, gương mặt vốn quen thuộc nhưng giờ đây lại xa lạ vô cùng.

"Đây là.......chuyện gì?" Cô lẩm bẩm nói: "Bà không phải mẹ tôi, bà vốn không giống......."

Uông Văn Lệ đã chết khi vừa bước vào tuổi trung niên, nhưng người phụ nữ này lại có gương mặt xinh đẹp, cùng lắm không quá ba mươi.

Nếu không phải cô từng nhìn thấy hình của mẹ khi còn trẻ thì bây giờ sẽ không thể nhận ra người này.

"......"

Uông Văn Lệ áp tay lên một bên má, ý cười trên mặt dần dần thu lại.

"Đáng chết......"

Bà ta trầm giọng nói: "Đứa đáng chết như mày......."

Chu Viện lùi lại vài bước, cách bà ta một khoảng.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Cô nhìn Thẩm Thanh, "Các người ai đó giải thích được không?"

Thẩm Thanh nói: "Rất đơn giản, mẹ cô đã không ở nhà họ Chu từ lâu rồi."

Bị nhốt trong tầng hầm của nhà họ Chu chỉ là một người phụ nữ được vẽ mặt của Uông Văn Lệ, có thể là tình nhân trước đây của Chu Mậu, đã bị khống chế nhiều năm, nghĩ rằng mình là nữ chủ nhân của nhà họ Chu.

Mà Uông Văn Lệ chân chính đã trốn thoát khỏi tầng hầm ngay sau khi bị nhốt không lâu, sau đó vẫn luôn lẩn trốn và liên tục thay đổi thân phận của mình, đoạt lấy da của cô con gái nuôi là Dương Dung và Nguyễn Tử.

Chu Viện im lặng một hồi, nói: "Là....... thay da?"

Thay da là một phương pháp tà ác, lấy da thịt của các cô gái trẻ để giữ cho mình trẻ mãi không già. Phương pháp tà ác được nhà họ Uông nghĩ ra, nhưng đã bị tiêu hủy một trăm năm trước—không ngờ bây giờ Uông Văn Lệ lại học được.

Uông Văn Lệ không nói gì, Thẩm Thanh lại nói: "Từ nhà họ Tần đến nhà họ Chu, là ai đã sai khiến bà?"

"......"

Đối với câu hỏi của anh, Uông Văn Lệ chỉ cười lạnh. "Không phải tôi đã nói rồi sao, không có ai ra sai khiến tôi cả."

"Vậy sao," Thẩm Thanh hờ hững nói, "Thay da cần phải có pháp lực rất mạnh để hỗ trợ, sức mạnh của bà hoàn toàn không thể đạt tới."

Khóe miệng Uông Văn Lệ nhếch lên một cách mỉa mai, vừa muốn phản bác điều gì đó, lại nghe Thẩm Thanh không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: "Huống chi trong cơ thể của bà....... không phải còn có xương rắn của tôi sao?"

Câu nói này được nói ra một cách nhẹ nhàng, một lần nữa khiến sắc mặt Uông Văn Lệ thay đổi nhanh chóng.

Thẩm Thanh không vội vàng nói tiếp: "Bà đã dùng xương rắn để điều khiển nhà họ Chu, Lục Qua cũng không tìm thấy kẻ điều khiển đằng sau bù nhìn rơm cũng bởi vì xương rắn đã can dự vào—"

"Mượn sức mạnh của người khác lâu như vậy, đã đến lúc trả lại rồi."

"....... Đúng có hòng!" Uông Văn Lệ nói, "Nó là của tôi!"

Xé nát nguỵ trang trước đó, lúc này bà ta trông hung dữ và phẫn nộ.

Vài sợi khói đen bay ra từ dưới chân bà ta, Thẩm Thanh nhướng mày, chưa đợi anh ra tay, đám khói đen đã tự tán loạn.

Uông Văn Lệ: "Chuyện này là sao?!"

Nhưng không ai trả lời bà ta.

Tần Mặc nâng tay, năm ngón tay thon dài ấn lên không trung, lúc này Uông Văn Lệ chỉ cảm thấy có ngàn tia sét điện cuồn cuộn đánh vào lưng, bà phun ra một ngụm máu, trực tiếp bất tỉnh ngã xuống đất.

"......"

Chu Viện tiến lên một bước, lại rụt về.

Có vài người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện, lôi Uông Văn Lệ nằm trên mặt đất đi. Sau đó ủy ban yêu quái cũng đến và bắt đầu dọn dẹp tàn cục của nhà họ Chu.

Từ đó về sau, nhà họ Chu sẽ khó có chỗ đứng trong giới bắt yêu, Chu Viện dường như không quá buồn về điều đó, vẻ mặt của cô rất hờ hững, tự nhiên để uỷ ban yêu quái đưa đi— trước khi rời đi còn nhìn Thẩm Thanh, vài giây sau, nói một tiếng cám ơn ngắn gọn.

Mưa dần tạnh, Thẩm Thanh đóng dù lại, cùng Tần Mặc trở về khách sạn.

Xương rắn trong cơ thể Uông Văn Lệ không thuộc về bà ta đã nhanh chóng được lấy ra và gửi cho Thẩm Thanh. Sau khi nhìn thấy xương rắn qua hộp gỗ, Thẩm Thanh đột nhiên có một cảm giác đây là xương rắn cuối cùng lưu lạc bên ngoài của mình.

—— Lúc trước anh mất ngàn năm vẫn không tìm được, hiện tại mới gặp lại Tần Mặc không tới nửa năm liền tìm được tất cả.

Quá nhanh, quá trùng hợp.......

Trong đầu xuất hiện ý nghĩ như vậy, Thẩm Thanh khẽ nhíu mày, cầm hộp gỗ lên, nhưng không trực tiếp đụng vào khúc xương đó.

Giường bên cạnh bị lún xuống, Tần Mặc ngồi bên cạnh anh, khều lấy xương rắn trong hộp.

"Sắp trở thành rắn lớn?"

"Chắc vậy," Thẩm Thanh bày những cái xương rắn khác trước mặt, gật đầu, "Sẽ rất đau, lúc đó anh ôm em một chút."

Tần Mặc: "Được."

Thế là Thẩm Thanh cắn đầu ngón tay của mình, nhỏ vài giọt máu lên xương rắn. Máu thấm vào, xương rắn phát ra chút ánh sáng đen, từ từ nổi lên, lại bay vào cơ thể anh.

Gần như ngay khoảng khắc dung hợp với xương rắn, một cơn đau xé thịt như dòng điện quất lên toàn thân Thẩm Thanh, anh lập tức vùng vẫy dữ dội, sau đó liền được Tần Mặc ôm chặt vào lòng.

Thẩm Thanh run rẩy ngẩng đầu lên, toàn thân co giật vì đau đớn quá độ. Xương cốt của anh phát ra một tiếng răng rắc làm người ta kinh sợ, máu chảy ra giữa kẽ răng, móng tay cắm sau vào thịt.

Tần Mặc cưỡng chế tách năm ngón tay anh ra để anh nắm lấy vai mình, lại nâng cằm anh lau đi vết máu trên môi. Dưới cơn đau dữ dội, Thẩm Thanh cắn một cái lên vai người đàn ông, máu tươi lập tức tuôn ra, sắc mặt Tần Mặc không đổi, không ngừng vuốt tóc của người thanh niên, nhỏ giọng dỗ dành bên tai anh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mồ hôi thấm ướt tấm lưng gầy của Thẩm Thanh, sắc mặt tái nhợt, cánh môi khẽ run, cả người giống như vừa được câu lên khỏi nước đá.

Sau khi cơn đau kết thúc, anh vô lực tê liệt trong lòng Tần Mặc, phảng phất như xương cốt trên người đều bị rút sạch.

Tần Mặc vén mái tóc ướt đẫm của thanh niên, hôn lên cái trán lạnh lẽo của anh, ôm con Rắn Đen thấm đẫm mồ hôi vào phòng tắm, thả vào bồn nước nóng.

Thẩm Thanh đang hoa mắt chóng mắt dựa vào người Tần Mặc, không hé răng để hắn tuỳ ý tắm rửa cẩn thận cho mình—chỉ khi Tần Mặc chạm vào lưng anh, anh mới thỉnh thoảng rên lên một tiếng.

Tắm rửa xong, Tần Mặc thay một bộ đồ ngủ bằng bông thoải mái cho con Rắn Đen ủ rũ, trải xong ga giường, nhẹ nhàng thả anh vào trong chăn nệm sạch sẽ.

Thẩm Thanh im lặng co người trong chiếc chăn mềm mại, chỉ lộ ra gương mặt tái nhợt và mệt mỏi.

"Ngoan, uống sữa nào." Tần Mặc rót một ly sữa nóng, lại thêm một muỗng đường, bưng qua cho Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh nắm lấy tay người đàn ông uống từng ngụm sữa nóng, sau đó buồn rầu ngẩng đầu lên, "Vừa rồi có phải là anh bị em cắn không?"

"Không có." Tần Mặc lau vệt sữa trên khóe môi anh, "Đến buổi tối em mới cắn anh."

Thẩm Thanh: "Hừ." Vẻ mặt của anh lười biếng, có vẻ cũng không để ý đến nửa câu sau của Tần Mặc, không tới một lúc sau quay về trong chăn nệm ấm áp, cuộn mình thành một cục nhỏ.

Tần Mặc yên lặng chờ Thẩm Thanh ngủ say, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hắn đơn giản xử lý vết thương trên vai, khi trở lại giường liền phát hiện thanh niên đang khó chịu cọ qua cọ lại, một tay còn đang mò mẫm gì đó.

"Rắn Đen nhỏ." Tần Mặc thấp giọng cười, nằm xuống quét qua hai má của anh.

Thẩm Thanh vô thức ôm lấy hắn, nhích đến vị trí thoải mái, từ từ chìm vào giấc ngủ.

——

Khi trời tờ mờ sáng, Tần Mặc cảm giác con Rắn Đen ngoan ngoãn nép vào lòng mình suốt đêm chuyển động.

Đầu tiên là anh đến gần cổ áo Tần Mặc ngửi một hồi, sau đó cởi nút áo của hắn, phát hiện vết cắn vừa mới đóng vảy.

Thẩm Thanh không vui nhìn chằm chằm vết cắn, vừa muốn cắn đầu ngón tay liền bị Tần Mặc nắm lấy tay, ôm lấy con Rắn Đen mềm mềm này.

Thẩm Thanh ngoan ngoãn nằm một hồi, rồi nói: "Rõ ràng anh đã dậy rồi, lại không để ý đến em."

"Anh đâu có không để ý đến em." Giọng nói Tần Mặc trầm giọng nói, lộ ra chút khàn khàn, "Chỉ là muốn nhìn bộ dạng uốn éo của Rắn Đen nhỏ."

Thẩm Thanh: "......"

Anh quay mặt đi, vài giây sau trực tiếp ngồi dậy.

"Hình như em đã lớn hơn rồi."

Sau đó Tần Mặc ngồi dậy: "Để anh xem."

Thẩm Thanh nhìn xung quanh nói: "Nhưng nếu biến thành nguyên hình ở chỗ này thì có thể sẽ không vừa."

"Không sao," Tần Mặc ôm eo anh, để người ngồi lên đùi, "Đến lúc đó lại biến về."

Thẩm Thanh nghĩ vậy cũng được, sau đó biến về nguyên hình.

Bộp.

Một con siêu to khổng lồ....... một con Rắn Đen nhỏ rơi xuống đùi Tần Mặc.

Tần Mặc: "......"

"Xì—"

Phần đầu đuôi rắn nhỏ lắc lư, cái đầu nhỏ quay lại nhìn chằm chằm cái đuôi nhỏ của mình vài giây, ngoẹo đầu.

Nó cảm giác có chút không đúng lắm, hình như thân hình không có lớn hơn.

Thân rắn nhỏ mềm uốn éo, con Rắn Đen nhỏ từ chăn nệm mềm mại bơi nhanh ra, muốn leo lên đầu giường soi gương.

Tần Mặc dùng tay chặn đường đi của nó, ngón tay nhẹ nhàng móc lấy con rắn nhỏ mềm mại vào lòng bàn tay.

Rắn Đen nhỏ: "Xì—"

Nó không vui xoay vài vòng trong lòng bàn tay người đàn ông, thò đầu nhỏ ra muốn leo xuống, bị Tần Mặc giữ lại.

"Lớn hơn rồi, vô cùng lớn."

Gia chủ Tần bình tĩnh mở to mắt nói dối: "Đừng cọ quậy, anh sắp không giữ em được nữa rồi."

Rắn Đen nhỏ: "......."

Nó dùng đôi mắt nhỏ nghi ngờ mà nhìn Tần Mặc chằm chằm, vẻ mặt không tin tưởng.

"Thật sự đã lớn hơn."

Tần Mặc gẩy đầu nhỏ của nó, trêu chọc làm cho rắn nhỏ ngẩng đầu cọ vào đầu ngón tay hắn.

——Trên thực tế, Rắn Đen nhỏ không những không lớn hơn mà còn nhỏ hơn trước một vòng, một đôi mắt rắn màu đen ngập nước, trông càng đáng yêu, tinh xảo hơn trước.

Tần Mặc xoa con Rắn Đen nhỏ đang mềm nhũn nằm trong lòng bàn tay một lúc, cuối cùng chọc cho Rắn Đen nhỏ bất mãn, vặn vẹo trong lòng bàn tay rồi rớt một cái "bịch", trên giường lún xuống thành một có hố nhỏ.

Điện thoại của Tần Mặc để trên đầu giường, Rắn Đen nhỏ phì phò uốn éo đi tới, đặt cái đầu nhỏ lên màn hình rồi nhìn một lúc.......

Trong tiếng cười bị đè nén đã lâu của Tần Mặc chui vào trong chăn không chịu ló đầu ra nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com