Chương 61
Chương 61: Lần đầu gặp
Bóng người trên vách đá bất động, như thể bị đông cứng.
Thẩm Thanh im lặng vài giây, nói: "Phượng Hoàng, đi ra."
"....... Anh còn tưởng rằng em sẽ bị doạ chứ, thật là." Kèm theo là tiếng cười nhẹ, Phượng Hoàng từ sau vách đá đi ra, "Đã lâu không gặp, Tiểu Thẩm Thanh—và gia chủ Tần."
Y hơi mỉm cười đi đến trước mặt hai người, nhìn con Rắn Đen ướt đẫm trong lòng Tần Mặc.
Thẩm Thanh nói: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
"Khe vực quy xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên anh phải qua xem, nhân tiện tìm hiểu nguyên nhân vì sao khi không lại bị thiên kiếp đánh."
Phượng Hoàng nói: "Còn em? Là vì ảo ảnh của Hắc Giao ở đây?"
Thẩm Thanh gật đầu: "Đúng vậy."
Nơi họ muốn đến là tàn tích ở cuối khe vực quy, hiện tại khe vực quy đã sụp đổ nên họ không thể từ trong khe đó đi thẳng đến tàn tích.
Phượng Hoàng đi vòng quanh trong hang rồi nói: "Không thể đi theo đường thuỷ ở phía trên, đi từ chỗ này cũng được, chỉ là tốn một chút thời gian."
Thẩm Thanh: "Ừ."
Tần Mặc dùng khăn tắm lau khô con rắn nhỏ ướt nhẹp này, rồi rót sữa nóng đã đun sôi trên lửa vào một cái ly, thêm một muỗng đường, đợi nguội bớt mới cho thanh niên đang tha thiết chờ mong uống.
Phượng Hoàng chống cằm ngồi xuống một tảng đá cách đó không xa, trong lòng tấm tắc kinh ngạc.
Ngon vậy sao?
Y nghĩ thầm.
Đầu đuôi lắc lư, sắp vểnh lên luôn rồi.
Tuy nhiên sữa rất ngon, ấm và ngọt, Thẩm Thanh uống vào lười biếng muốn vểnh đuôi lên.
Tần Mặc lau đi vài vệt sữa trên môi, hỏi: "Có muốn ngủ một giấc không?"
"Muốn." Vừa mới uống sữa xong có chút buồn ngủ, Thẩm Thanh cuộn mình trong khăn tắm mềm mại, cọ lên người Tần Mặc.
Anh nằm lên một vị trí thoải mái, được người đàn ông ôm lưng nhỏ giọng dỗ ngủ.
Phượng Hoàng: "......"
Bình thường họ đều là bộ dáng quỷ này hả? Sao lại chói mắt như vậy. Chờ đã, có phải mình cũng đặc biệt sáng không?
Tuy rằng trong lòng có nhiều gợn sóng nhưng Phượng Hoàng không lộ ra ngoài dù chỉ một chút. Y ho một tiếng, tìm một đề tài nói: "Gia chủ Tần nghĩ như thế nào?"
"Hửm?" Tần Mặc nhướng mày, "Anh muốn nói cái gì."
——Sự dịu dàng và cưng chiều lúc nãy hắn dành cho Thẩm Thanh đã biến mất chỉ trong chốc lát, gương mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng, quả thật như hai người khác nhau.
Phượng Hoàng nói trong lòng quả nhiên đây mới là bộ dạng của mi, với bộ dạng quỷ quái này của mi có thể lừa được rắn nhỏ vào tay mới lạ, sau đó hờ hững cười: "Không phải trong lòng cậu biết rõ sao? Một người là con người có tuổi thọ ngắn ngủi, một người là yêu quái ngàn năm—— Cậu có thể cho em ấy chỉ có mấy chục năm này, nhưng lại muốn em ấy vì mấy chục năm của cậu mà đau khổ trăm năm thậm chí ngàn năm. Cái giá như vậy, hơi quá đáng rồi đó. "
"Chuyên anh nói sẽ không xảy ra," Tần Mặc lãnh đạm nói: "Em ấy sẽ mãi mãi là của tôi."
Phượng Hoàng hơi nhướng cao mày, có vẻ hơi châm biếm. "Nói thì hay lắm, nếu thật là vậy thì tốt rồi."
Y nói: "Dù sao năm đó người bị rút gân rút xương là con rắn nhỏ này chứ không phải là vị hoàng đế bệ hạ năm đó."
Những ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương lặng lẽ siết chặt, ánh mắt Tần Mặc tối sầm lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc đó, hắn giống như một con sư tử bị kích thích đến tức giận, móng vuốt cào mặt đất, cổ họng phát những tiếng gầm gừ trầm thấp.
Nhưng đó chỉ là trong chốc lát, bởi vì ngay lúc đó người trong lòng hắn đã cử động.
Thẩm Thanh đang ngủ vô thức điều chỉnh tư thế, nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó rồi lười biếng chôn mặt vào lồng ngực Tần Mặc.
Trên người anh thoang thoảng mùi sữa, cứ mềm mại như vậy kề sát vào lòng người đàn ông, là một tư thế lưu luyến và hoàn toàn không phòng bị.
Khí thế nguy hiểm trên người Tần Mặc vừa phóng ra đã nhanh chóng thu lại, hắn không để ý đến Phượng Hoàng nữa, mà là vuốt ve tóc của thanh niên, rồi cúi đầu hôn lên trán anh một cái.
Thẩm Thanh lại vô thức cọ vào hắn.
Phượng Hoàng: "......"
Y che trán, chỉ cảm thấy mình đang liều mạng bảo vệ bắp cải non nớt giòn rụm dễ vỡ mà mình đã nhìn nó lớn lên không bị cúng cho heo ăn, kết quả thì heo vừa mới hừ một cái, bắp cải nhỏ liền tự mình rầm rì chạy vào lòng con heo mà sinh ra đau lòng và phẫn nộ.
Thật là thất vọng.
Y nghĩ thầm.
Sớm biết vậy thì sẽ không để con rắn nhỏ này ở lại yêu giới mấy nghìn năm....... Thật thất vọng mà!
Thẩm Thanh vẫn không biết mình bị Phượng Hoàng oán giận, chỉ là anh hiếm khi nằm mơ, trong mơ thấy cảnh tượng lần đầu mình gặp Tần Mặc kiếp trước.
——Lúc đó anh mới biết Tống Tiểu có ý đồ xấu với mình, sau khi náo loạn với hắn ta thì chạy ra ngoài, lại vì mới trưởng thành nên pháp lực thường không đủ, nên khi chạy được nửa đường thì bị biến về nguyên hình....... nói chung là cả đường hoảng loạn, cuối cùng không biết vì sao lại chui vào hoàng cung rộng lớn.
Rắn Đen nhỏ vừa mới đến thế giới loài người còn chưa rành thế sự, sau khi biến về nguyên hình còn ngu ngốc, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, sau khi đi lạc trong cung vài ngày, cả con rắn nhỏ đói đến mức chóng mặt, héo rũ nằm trên bụi hoa không chịu động đậy.
Sau đó, bởi vì nó vừa nhỏ vừa mềm, trực tiếp bị góc váy của các cung nữ đi ngang qua cuốn lấy—Rắn Đen nhỏ lăn lóc suốt dọc đường rồi lăn tới tẩm cung của hoàng đế, thân rắn nhỏ mềm vì lăn lóc nên dính dầy bụi, đụng vào bậc cửa.
Nó từ nhỏ đã được cưng chiều làm sao có thể chịu được loại oan ức này, tội nghiệp đến suýt chút nữa khóc lên.
Nhưng cuối cùng nó cũng không khóc, kiềm nén nước mắt, tủi thân dùng chút pháp lực cuối cùng để ẩn mình, chui vào trong cung điện.
Trong cung điện vừa đẹp đẽ vừa ấm áp, Rắn Đen nhỏ chui một vòng, cuối cùng rầm rì leo lên long sàng, cảm giác êm ái và thoải mái ở đây giống như chiếc giường ngọc nhỏ của nó, thế là chui xuống dưới gối, kiệt sức cuộn tròn thành một cục nhỏ rồi ngủ thiếp đi.
Khi ngủ thì tinh thần và pháp lực của nó hồi phục được một chút, nhưng cảm giác đói và mệt mỏi trong mấy ngày liên tiếp cũng rõ ràng hơn. Rắn Đen nhỏ cảm thấy trên người vừa mỏi vừa đau nhức, bụng luôn kêu ục ục, quả thật tội nghiệp muốn chết— nhất là khi nó bị hoàng đế phát hiện và kéo ra khỏi long sàng, nỗi oan ức đột nhiên dâng lên đến tột cùng—rồi khóc.
Hoàng đế: "......."
Hắn vừa mới tóm được một con rắn yêu vừa mới trưởng thành ra từ long sàng của mình, thiên tử còn chưa kịp tức giận, con rắn yêu nhỏ xinh đẹp này đã nức nở khóc hu hu—nước mắt chảy ra từ đôi mắt to đen láy, thấm ướt cả gương mặt tinh xảo, cậu thút thít ngồi quỳ trên giường, mái tóc đen như tơ tằm rơi tán loạn giữa mắt cá chân tinh xảo, khóc một cách thương tâm....... trông càng xinh đẹp hơn.
Hoàng đế: "....... Lại đây."
Rắn Đen nhỏ khóc, không để ý đến hắn.
Hoàng đế duỗi tay định kéo cậu lại, Rắn Đen nhỏ vừa nhìn thấy người đàn ông này muốn ra tay, tức giận đến mức ném một cái gối mềm về phía hắn.
Lúc đó, không ai biết hoàng đế cửu ngũ chí tôn đang nghĩ gì, dù sao thì trái tim của những người hầu đang quỳ xung quanh đều bị rắn yêu xinh đẹp này làm cho mềm lòng, sau khi nghe chỉ thị của hoàng đế thì xém chút nữa giành giật nhau.
Hoàng đế ra lệnh mang một ít đồ ăn đến, thực tế chứng minh cách làm này rất chính xác, hắn đã trực tiếp giết chết tình địch hai kiếp của mình là Tống Tiểu. Thành công thoát ế ở kiếp này và kiếp sau, như mong muốn cưới được vợ yêu.
—— Mười lăm phút sau, Rắn Đen nhỏ ngồi trên long sàng hai tay cầm miếng điểm tâm thơm ngọt vừa thút thít vừa ăn. Trên khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt chưa khô, khi ăn thì bờ vai gầy yếu khẽ giật, nhưng ít nhất cậu đã ngừng khóc.
"Cảm....... cảm ơn." Giọng nói của cậu vừa ngọt ngào vừa ngây thơ, nuốt miếng điểm tâm cuối cùng, liếm đầu ngón tay trắng nõn.
Ánh mắt hoàng đế khẽ nhúc nhích, một giây sau, Rắn Đen nhỏ rụt rè ngẩng đầu: "Ăn chưa no....... còn muốn nữa."
Hoàng đế: "......."
Cuối cùng, Rắn Đen nhỏ ở trong ngục tối, vui vẻ ra mặt ăn một bữa lớn kể từ khi bị bỏ đói.
——
Khi Thẩm Thanh tỉnh lại, cảm thấy mình đang được người đàn ông ôm đi về phía trước.
Xung quanh vẫn là hang động, Phượng Hoàng đang mở đường phía trước, trong tay còn cầm một quả cầu sáng dịu dàng, chiếu rọi vách đá xung quanh.
Nhận thấy người trong lòng tỉnh lại, Tần Mặc cúi đầu nói: "Nằm mơ?"
"Ừ." Thẩm Thanh ngáp một cái, từ giữa hai tay hắn nhảy xuống.
"Em mơ thấy anh tống em vào tù."
"Chậc chậc chậc, không phải là đàn ông." Phượng Hoàng ở phía trước lập tức quay đầu lên án liếc Tần Mặc một cái, vẫy tay với Thẩm Thanh, "Tiểu Thẩm Thanh, lại đây."
Tần Mặc: "......"
Hắn nắm tay Thẩm Thanh, kéo người về bên mình, nói: "Là anh không tốt, xin lỗi em."
Thẩm Thanh gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy—nhưng dù sao anh đã cho em ăn điểm tâm, em không tính toán nữa."
Anh nhìn xung quanh, nói: "Chỗ này cách tàn tích khe vực quy bao xa?"
"Rất xa," Phượng Hoàng nói, "Ít nhất còn phải đi nửa ngày, miễn là không xảy ra tai nạn—ví dụ như động đất, sập hang......."
Thẩm Thanh: "Câm miệng!"
Nhưng anh đã muộn.
Rầm!
Trong giây tiếp theo, một tảng đá lớn từ trên không trung rơi xuống, đất cát văng tung tóe, hang động nháy mắt tối sầm!
Phượng Hoàng: "......"
Khi bụi cát trong hang tan hết, lúc y cầm một quả cầu sáng dịu dàng trong tay, mọi người mới phát hiện, nhờ y ban tặng—
Con đường phía trước đã hoàn toàn bị chặn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com