Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Chương 62: Kỳ Lân

Trong hang động tối om, ba người không nói nên lời.

"...... Thôi được rồi," Phượng Hoàng cam chịu xua tay nói: "Hẳn là có thể lấy tảng đá này ra."

Thẩm Thanh lẳng lặng nhìn y.

"Đừng như vậy mà, chỉ là một tảng đá mà thôi."

Phượng Hoàng nói: "Lùi về sau một chút, anh sẽ làm nó biến mất."

Thẩm Thanh lùi lại mấy bước, ngọn lửa màu đen tuôn ra từ dưới chân anh, che chắn cho anh và Tần Mặc.

Phượng Hoàng ấn một tay lên tảng đá, năm ngón tay hơi thu lực lại, những đường văn giống như mạng nhện lan ra khắp bề mặt tảng đá, sau vài giây, vang lên một tiếng nổ lớn, vô số mảnh đá vỡ sắc bén bắn ra xung quanh, xẹt ra những tia lửa chói mắt trên vách đá.

Thẩm Thanh ở sau ngọn lửa màu đen không hề hấn gì, Phượng Hoàng nói: "Anh đã nói là sẽ không có chuyện gì đâu mà."

Thẩm Thanh không chút nể tình: "Không, anh đừng nói chuyện thì tốt hơn."

Họ tiếp tục đi về phía trước, hai bên hang u tối và sâu thẳm, giữa đá ẩn chứa mạch nước ngầm, có thể nghe được tiếng nước nho nhỏ.

Phượng Hoàng im lặng một lúc, nhưng vẫn nhịn không được nói: "Nghe nói những yêu quái lớn cuối cùng của thời đại sơn hải đều được chôn ở đây, nếu cha em sống lại, có nghĩa là những yêu quái lớn khác cũng có thể xuất hiện trở lại trên trần gian?"

Thẩm Thanh nói: "Em cũng không biết, nếu thật sự là như vậy......." Anh dừng lại, không nói tiếp.

Cho dù thiên kiếp lần trước hay sự sụp đổ của Khe vực quy lần này, có thể tồn tại một mối liên hệ nào đó.

Tần Mặc nói: "Mẹ vợ tại sao qua đời?"

Thẩm Thanh: "....... Không phải mẹ vợ của anh."

Tần Mặc quét qua gò má của anh.

Thẩm Thanh vỗ vào tay hắn, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Em cũng không biết....... có lẽ ông ấy muốn đi theo cha."

Rắn Đen đáng lẽ chết cùng thời đại sơn hải, nhưng cuối cùng ông ấy lại trở thành yêu quái lớn duy nhất còn tồn tại sau thời đại sơn hải, mang theo Rắn Đen nhỏ vừa mới sinh ra ẩn mình trong rừng núi.

Trong trí nhớ của Thẩm Thanh, thái độ của mẹ anh đối với Hắc Giao vẫn luôn lạnh nhạt, vì thế cũng không thích Thẩm Thanh cho lắm, nhưng chưa bao giờ để con rắn nhỏ này chịu oan ức— ngoại trừ thỉnh thoảng thấy rắn nhỏ bò tới bò lui khắp nơi quá phiền toái nên nhịn không được cột nó lại rồi ném về giường ngọc nhỏ.

Qua nhiều năm như vậy, ấn tượng sâu sắc nhất của Thẩm Thanh đối với mẹ chỉ là một thanh niên mặc đồ đen với thân hình cao ngất, ánh mắt lạnh lùng, không phản chiếu quá nhiều cảm xúc.

"Thật ra cái chết của Rắn Đen luôn là một bí ẩn," Phượng Hoàng nói: "Lúc đó em còn nhỏ, anh cũng vừa mới kế thừa ký ức của Niết Bàn tái sinh, vốn muốn đến thăm mẹ em, nhưng không ngờ rằng ông ấy đã không còn nữa."

Thẩm Thanh không nói chuyện, anh cụp mắt xuống, trông có chút âm u.

Tần Mặc ôm người người vào lòng, vỗ vai anh. Thẩm Thanh buồn bực một hồi, sau đó đột nhiên biến thành một con rắn nhỏ, chui vào trong tay áo của Tần Mặc rồi cuộn tròn.

Phượng Hoàng nhìn con Rắn Đen nhỏ không chịu thò đầu ra, cười nói: "Đừng buồn, lỡ như mẹ em còn chưa chết, nói không chừng có thể gặp ông ấy ở đây...... haiz, nói đến thì hình như cả đường đi hình như không gặp cái gì cả."

Thẩm Thanh lập tức biến thành hình người: "Câm miệng!"

"......"

Xung quanh yên lặng như tờ, không có chuyện gì xảy ra.

Phượng Hoàng nói: "Nhìn xem, không phải lúc nào anh cũng—"

"Grừ—"

Lời của y còn chưa dứt, một tiếng gầm từ sâu trong hang động vang lên!

Tiếng gầm đó giống như tiếng gầm giận dữ của một con thú viễn cổ, làm cả hang động rung chuyển dữ dội, vách đá nứt ra từng tấc, sỏi bắn tứ tung.

"......"

"Lại là cái gì đây? Được rồi, được rồi, anh biết rồi, đừng nhìn anh như vậy." Phượng Hoàng một lần nữa dưới ánh mắt lên án của Thẩm Thanh cam chịu dựng kết giới, xung phong đứng trước mặt họ.

Kèm theo tiếng gầm gừ trầm thấp là một bóng đen từ từ hiện ra từ trong làn khói. Chưa đợi nó hoàn toàn đến gần, Thẩm Thanh liền hơi cau mày.

Anh và Tần Mặc nhìn nhau, hai người đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Hơi thở đang đến gần này không phải thuần túy là bóng tối, ngược lại, trong đó còn ẩn chứa một hơi thở tốt lành.

Phượng Hoàng có lẽ cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp có động tĩnh gì thì bóng đen đó đột nhiên lao ra.

Thân thể to lớn va chạm vào kết giới, Phượng Hoàng lùi lại một bước, kinh ngạc: "Kỳ Lân?!"

Đầu sư tử, sừng hươu, vảy rồng, đuôi bò—vẻ ngoài của con vật khổng lồ này....... thế mà lại giống với Kỳ Lân!

Thẩm Thanh nói: "Không, đây không phải Kỳ Lân."

Kỳ lân chân chính đã chết cùng với thời đại sơn hải, ngay cả con nối dõi cũng không để lại, cho nên không thể xuất hiện ở đây.

Vách đá xao động, bất ngờ đổ sập. Phượng Hoàng ở giữa không trung biến thành nguyên hình, kéo theo lông đuôi dài tuyệt đẹp chiến đấu với "Kỳ Lân".

Thẩm Thanh được Tần Mặc ôm chặt trên mặt đất, chỗ này rộng hơn trước gấp mấy lần, thoạt nhìn giống với mộ của Tống Tiểu mấy phần.

Thẩm Thanh nói: "Mộ của Tống Tiểu bắt chước theo chỗ này....... hắn ta đã từng tới đây?"

Tần Mặc nói: "Hắn ta đã chết."

Thẩm Thanh gật đầu, đi dạo xung quanh một vòng.

Trận chiến giữa không trung vừa đụng liền bắt đầu, nhưng rất nhanh liền kết thúc. "Kỳ Lân" bị Phượng Hoàng xé làm đôi, nhưng không có máu thịt, nó chỉ hóa thành màn sương đen rồi tiêu tán.

Phượng Hoàng đáp xuống đất, dùng cái mỏ thon dài chải lại bộ lông rồi lại biến thành người.

"Quả nhiên không phải Kỳ Lân, quá yếu." Y nói, "Đúng rồi, đây là nơi nào?"

Thẩm Thanh nói: "Có lẽ vẫn là ở dưới Khe vực quy."

Xung quanh vẫn tối om không người, họ tiếp tục tiến về phía trước. Trong khoảng thời gian này, Phượng Hoàng có mấy lần muốn mở miệng, nhưng đều bị Thẩm Thanh chặn lại.

Anh vừa nhìn Phượng Hoàng xong thì lúc thu hồi ánh mắt lại vô tình quét một chỗ, ánh mắt lập tức dừng lại.

Cách không xa có một cái hang tối đen, ở đó có một bàn tay duỗi ra, vẫy tay về phía họ.

Tần Mặc cũng chú ý tới bàn tay đó, nói: "Cái đó không hẳn là người."

"Nhưng chắc chắn vấn đề."

Thẩm Thanh nhấc chân đi về phía đó, trong lối vào là bóng tối vươn tay ra không nhìn thấy năm ngón, lòng bàn tay Phượng Hoàng lại cháy lên một quả cầu sáng, chiếu sáng con đường phía trước.

Trong động chỉ có một đoạn ngắn, bọn họ rất nhanh liền đi qua, đi tới cuối đường.

Con đường phía trước trực tiếp bị cắt đứt, bên dưới có một cái hố lớn. Trên hố có chút ánh sáng ảm đạm đang lơ lửng, soi rõ vô số xương trắng đang chất đống bên dưới.

——Đây là một cái hố người chết, hầu như không có hơi thở của người sống.

Phượng Hoàng đột nhiên nói, "Ở đó có người sống."

Thẩm Thanh nhìn theo hướng y chỉ, tìm thấy một bóng người màu đen trong đống xương trắng.

Anh bất ngờ nhướng mày nhìn Tần Mặc: "Là cậu ta?"

Đó là....... một người đã lâu không gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com