Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Em ru anh ngủ đi.

Hôm nay là chủ nhật, ngày mà bao nhiêu học sinh chờ hàng tuần sau những buổi học rút cạn hết sinh lực, ngày mà ngủ nướng tới trưa cho thõa mãn cái con mắt.

Mà chuyện đó với ai chứ không phải với Isagi, đúng thật Isagi đã ngủ ngon nhưng cái điện thoại reo in ỏi ngay bàn học đã đánh thức cậu nhóc, mới sáu giờ thôi đấy? Isagi chưa muốn rời khỏi chăn liền đem theo nó lết xuống đi đến bàn học.

Màng hình điện thoại hiện lên số điện thoại quen thuộc và biệt danh đáng yêu Isagi đã đặt cho chủ nhân nó " Đậu đỏ đáng yêu " còn ai kia là " Đậu xanh dễ thương " ( sau này : Đậu xanh/đỏ đáng ghét )

Bíp

" Sae...~" Isagi ngân dài câu nói rồi ngáp vài cái đợi tiếng trả lời bên kia.

" Anh đây, em gọi anh có gì không ?" tiếng trầm ổm phát ra từ bên kia, vì là nói chuyện qua điện thoại nên chất giọng cũng lạc đi chút, nghe Sae có vẻ đang rất vui? Hay rất rất vui ?

Isagi nghe xong câu đó đầu liền hỏi chấm đưa điện thoại ra xa nhìn chằm chằm vài giây rồi đặt lên tai lần nữa.

" Dạ? Em điện anh á ?" ngàn dấu hỏi cũng không giải đáp được chuyện này.

" ý anh nhầm, anh điện chứ, Yoichi bộ không nhớ anh hả, sao tuần nay không gọi cho anh vậy ?" Sae nói, thông qua còn nghe được tiếng cười khúc khích.

Isagi mắt nhắm mắt mở nhìn lên cái đồng hồ hiển thị đúng 6 giờ sáng mà lòng quyết tâm, không sao, tuần tới ngủ bù, hôm nay dậy sớm chút.

" Nhớ anh mà, tại đang kì thi nên em chẳng có thời gian luôn á " Isagi kẹp điện thoại lên tai, tay bận rộn xếp chăn gối cho ngay ngắn, xong xui thì rửa mặt đáng răng.

" Xạo, em lo ôn thi hay lo đá banh chim chuột với Rin hả ?"

Bị đâm trúng tim đen Isagi đang đánh răng liền ho khù khụ, bọt kem dính lên tận khóe mắt, vươn vãi khắp sàn nhà, nhìn vào gương y chang một ông già noel vậy.

" Khụ, sao anh biết?" Isagi lau đi mớ bọt liền nói lại.

" À há! Là thật à? Anh đoán mò mà em tự dân hiến đấy à! Em đúng thật vô tâm, Yoichi !" Sae bên kia nhảy dựng lên giữ đêm. (10pm)

" Khặc, e-em vô tâm hồi nào, tại đá về là tối nên em chỉ lo ăn, tắm rửa cái cũng đến giờ ngủ mà, mà khoan đã sao giờ này anh chưa ngủ ?" Isagi mắt láo liêng tìm đường thoát thân, đáng liều nhảy qua chuyện khác.

" Haiz...tại nhớ em ngủ không được, anh có vô tâm như ai kia đâu, 1 tuần không gọi điện gì cả, đúng là tôi thật tội nghiệp "

Bên đầu dây bên kia phát ra tiếng kẽo kẹt như đang trên giường, thì ra Sae nhớ Yoichi thật, ngủ không được nên mới muốn nghe giọng em cho dễ ngủ.

" Hể, Sae già đầu rồi mà còn con nít thế ?"

Isagi rửa mặt xong vẫn mặc bộ đồ ngủ nhảy tọt lên giường nằm tiếp, giờ cuối năm nên lạnh lắm, bé chưa muốn ra khỏi tổ đâu nha.

" Biết sao được, ai biểu bên đây không có Yoichi chứ, à không ai biểu Yoichi đáng yêu quá làm chi "

Sae úp mặt xuống gối đưa một tay lên miệng lầm bầm, mặt bỗng đỏ lên rồi úp mặt xuống gối, Isagi bên này nghe câu đó hàng tỉ lần riết bị chai nên thở dài.

" Anh đang nhõng nhẽo đấy à ?" Isagi như ngộ ra chân lí, bật người dậy cười khúc khích chen vào " Oa, đáng yêu vậy, Sae mà cũng biết nhõng nhẽo sao ?"

" Hm...!! Tại em không nhận ra chứ đó giờ anh chỉ nhõng nhẽo với mình em" Sae lí nhí đáp, vì nằm úp mặt nên giọng nói ồ ồ rất khó nghe.

" Hả? Anh nói gì ?" Isagi cười hỏi lại, tay không yên đưa xuống xoa xoa bàn chân vì lạnh. Tinh nghịch đan tay vào chân rồi cảm nhận được hơi ấm liền thõa mãn thở ra một hơi.

" Anh nói! Anh nhớ Y-o-i-c-h-i quá chừng luôn, ước gì được gặp ngay bây giờoooo "

Có lẽ dần thấm ngủ nên giọng Sae bắt đầu ngáy ngủ đến nơi, rất dễ phân biệt vì khi buồn ngủ Sae thường kéo dài âm cuối.

Isagi biết nên cười hì hì, ngửa đầu lên trần nhà.

" Anh qua đó đã ổn chưa, có lẽ em hỏi hơi trễ nhưng em muốn biết anh thế nào, thoải mái không ?"

" .... Ừm, ổn lắm, thoải mái nữa"

Sae im lặng rồi lâu rồi trả lời, lúc này Isagi không nhìn ra cảm xúc của Sae nữa.

" Anh cố lên nhé, em nhớ Sae nhiều "

Isagi thởi dài rồi cầm điện thoại bằng hai tay, chân chéo vào nhau mà ngọ ngoạy.

" Hì, Yoichi nhớ đến anh thì sao anh cũng cố, nhanh thì mấy năm nữa anh về... Yoichi nhớ đợi anh đó " Sae đỏ mặt khi nghe Yoichi nói thế, cứ như tỏ tình ấy nhỉ ?

" Đợi gì chứ, em luôn ở đây mà "

" ừm " Sae mỉm cười nhẹ rồi nhìn ra cửa sổ bên kia tòa nhà nơi Sae ở, không phải cách nhau là sẽ cách lòng đâu nhỉ? Yoichi vẫn hướng về anh như này mà?

Nhìn ánh đèn của những tòa nhà đối diện đang dần tắt đi, Sae rũ mắt nhìn khắp căn phòng lạnh lẽo, căn phòng trống không chẳng hề có một thứ gì, chỉ có ở bàn ngủ là một tấm ảnh gia đình 3 người Itoshi và vài bức ảnh của 3 đứa nhóc đang cười thật tươi dưới bãi biển xanh ngắt.

Sae im lặng nhìn chằm chằm vào bức ảnh rối đứng lên tiến đến cầm lấy nó, ngắm nghía hai gương mặt mà mình nhớ đến đêm ngủ không được Sae liền cất lời trong vô thức, quên rằng bản thân chưa cúp máy điện thoại.

" Nếu...Yoichi chỉ ở bên anh thì tốt quá nhỉ ?"

Lời vừa nói liền bị giọng nói phía kia làm Sae giật mình trở về thực tại, anh đang nói gì vậy chứ? Tại sao lại chỉ mình mình?

" Yoichi à, anh buồn ngủ nhưng anh không ngủ được " Sae lảng sang chuyện khác rồi tay cất tấm ảnh kia vào hộc tủ, tiến đến giường ngồi thụp xuống.

" Em ru anh ngủ đi "

Isagi bên đây nghe câu nói kia tựa như anh đang sát phía bên tai mà giật lùi điện thoại ra xa đầu đầy hỏi chấm, mắc gì tim đập nhanh vậy?

" Hửm? Được không?"

Sae thấy Isagi im lặng liền hồi hộp hỏi lại.

" Ừ ah...em..đó giờ chưa hát ru bao giờ cả " Isagi ngại ngùng lên tiếng, tay miết lấy môi mà vân vê.

" Không sao, em hát gì cũng được mà, miễn nghe được giọng em là anh sẽ ngủ ngon"

Sae cười trước sự ngây thơ của bé bông nhà mình, Sae nói làm vậy thì sao này sao dám rời mắt khỏi em chứ, lỡ bị lừa bắt ăn thịt rồi sao đây? Lúc đó chắc Sae hối hận lắm kaka.

" Hể, mà em hát có hay đâu, hát Karoke cũng chỉ có 60 điểm "

" Tại cái máy đó là hàng dỏm thôi, em lại tin mấy cái đó à? Gặp anh thì anh chấm em 100 điểm rồi "

" Thật chứ? Vậy em hát anh nghe rồi anh ngoan đi ngủ đó nha ?" Isagi quyết tâm để tay lên ngực, đứng dậy chuẩn bị giọng để cất lời, Sae ừm rồi mỉm cười nằm xuống giường đắp chăn lại để điện thoại sát bên tai nghe em hát.

Em hát rất hay, giọng em đều đều phát ra từ bên kia điện thoại như một liều thuốc chữa lành cho anh vậy, bao nhiêu mệt mỏi phiền toái đều được gạt bỏ trôi theo con sóng lớn ra biển, tiếng rì rao của biển văng vẳng bên tai rất dễ chịu. Em đâu biết được, hôm nay nếu em không nhấc máy thì anh sẽ thức đến sáng vì chứng mất ngủ kéo dài từ ngày gia nhập hội trẻ. Cảm ơn em Yoichi, vì em vẫn nhớ đến anh, cảm ơn em vì vẫn còn bên cạnh anh.

Anh không thể tưởng tượng được nếu mất em đâu, Yoichi à.

...

" ...và em sẽ - hm, anh ngủ rồi hả ?"

Bên đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng thở đều đều của thiếu niên, Isagi trong lòng bỗng nhẹ nhỏm.

" Anh Sae à, em biết anh rất buồn, em cũng buồn lắm mà. Anh cố lên nha, em luôn bên anh mà, chút nữa thôi ba anh em chúng ta sẽ gặp nhau "

"..." tiếng thở vẫn đều đều như chủ nhân đã say giấc.

" ... Được rồi, Anh ngủ ngon nhé, Sae "

Isagi mỉm cười nói, rồi bất giác đưa điện thoại lên trước mặt đặt lên cái tên đáng yêu kia một nụ hôn nhẹ như gió, ngại ngùng tắt máy để anh yên lặng ngủ.

" ... "

Đôi mắt khép hờ bỗng mở ra một cách mệt mỏi, không biết vì sao nhưng Sae cũng đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại đưa lên môi thì thầm một cách chua xót.

" Anh nhớ em, Yoichi à"

Chỉ mình anh thôi, anh muốn ích kỷ một chút, nhìn mình anh thôi, chỉ hai ta thôi ...

Đặt nụ hôn lên tên người trong danh bạ, ánh đèn sáng chiếu rọi một cách tỉ mỉ lên quần thâm của người nọ, Sae mỉm cười nhìn dòng chữ " Yoichi của anh " mà tắt máy nhắm mắt lại.

Đêm nay ắt hẳn sẽ ngủ ngon, vì em đã nói vậy mà.





...

P/s : mê quá choài rồi, Sae simp Yoichi quá chừng ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com