#4: ...
-Anh thật ngốc, đồ ngốc, ngốc, đại ngốc!
Rin khẽ rũ đôi mi dài lấp mắt nhìn thân thể nóng rạo rực của em nằm trên giường, em đã sốt cao đến bốn mươi độ C, anh thầm lặng mắng em ngốc nhưng hành động thì rất diệu dàng, đôi má đỏ ửng khi lau đi mồ hôi trên mặt em bằng nước ấm.
Thở dài một hơi, Rin đã dỗ dành em cả đêm khi em đau lòng nhất, anh đã ở cạnh em lúc em cần chỗ dựa nhất, anh có phần độc miệng nhưng hành động của anh nói lên tất cả sự yêu chiều nhất.
Bỗng dưng em lại loạy ngoạy, cau mày nói lên một cái tên quá đỗi quen thuộc, quen đến thổn thức lòng người.
-Sae..Sae..tôi..ghét..anh..-
Rin nhìn người thương với sự dịu nhẹ, bĩu môi phì cười, đồ ngốc Isagi thế mà lại mơ thấy hắn, còn bảo ghét hắn nữa, mặc dù chỉ là nói mớ nhưng khiến ai đó cảm thấy tuyệt vời biết bao nếu là sự thật.
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khe cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít, râm ran tựa bài ca. Isagi khẽ chạm rãi mở mắt, sự mệt mỏi và đau mắt nhẹ tênh lước qua. Nhìn sang cạch thấy Rin vẫn đang gục đầu xuống ngủ thì lại khẽ cười, xoa mái tóc xanh mượt của đàn em đang say giấc. Rin đã ở đây chăm em cả đêm, thậm chí sáng sớm còn nhanh chóng nấu cháo cho em, có lẽ cũng chỉ vừa mới gật gù ngủ, không muốn làm phiền Rin, em đã nhẹ nhàng bước xuống giường trong thầm lặng tính tới chiếc bàn nhỏ trong phòng đặt một tô cháo còn chút hơi nóng
Một âm thanh nhỏ vang lên, tuy không lớn nhưng vẫn có thể nghe được.
-Anh..đừng bỏ tôi, Isagi..-
Không nghe rõ chữ, nhưng em nghe thấy bản thân được nhắc đến, định bụng sẽ không để tâm thì cánh tay bỗng bị một lực mạnh kéo xuống giường và bị khoá chặt cả hai tay. Đúng, Rin không biết từ lúc nào bắt lấy hai tay Isagi đèn xuống giường, một chân quỳ lên khoá chặt người dưới.
-R-Rin..có chuyện gì vậy?
Thấy được ánh dương, Rin thả lỏng tay thoát cho em, em tạm thời vẫn chưa hiểu nên thậm chí còn không biết tay đã được tự do, không hiểu sao nhưng em đã nhìn vào mắt Rin một hồi lâu đến nổi ngại ngùng.
Em thầm bụng suy nghĩ "giống Sae quá.." lòng lại thầm buồn tủi.
Rin kéo nhẹ tay em, dìu em qua bàn nhỏ, lấy chiếc thìa bằng sứ múc cháo rồi thổi cho nguội hẳn rồi đút cho em ăn, đã lâu rồi em chưa được chăm sóc tận tình như vậy.
Trước kia mỗi khi bệnh đau em sẽ nhờ Sae nhưng dần anh chẳng còn quan tâm đến sức khoẻ của em nữa, em ngậm ngùi tự đi khám, tự mua thuốc dù bản thân có mệt mỏi đến cỡ nào em cũng sẽ tự mình chống đỡ mọi thứ.
Ăn xong tô cháo, em đã no căng bụng vụng về lau mép môi dính cháo, Rin nhìn em mà không nói một lời nào, em bỗng chốc cảm nhận được cái nhìn cháy bỏng của Rin mà quay sang, bốn mắt nhìn nhau trong ngượng ngạo. Rin bật dậy kéo tay em đi xuống nhà, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, em thấy thật an tâm, nhìn bóng lưng kéo em đi to lớn khiến em muốn dựa vào.
Rin dẫn em tới phòng tắm, bảo em vào tắm một lát để dịu người sau đó sẽ đưa em đi khám, chỉ uống thuốc thôi là chưa đủ nhưng em nhất quyết không muốn đi, Rin hết cách chỉ đành bế em lên, và nhẹ nhàng đặt em lên thành bồn tắm, bảo em tắm đi với cái vẻ ngượng ngùng rồi ra ngoài.
Lát sau, Rin chở trên đi trên tới bệnh viện, cả hai lấy số và ngồi chờ.
-Rin, anh khát nước
-Bộ tôi là osin cho anh sai vặt à?
Ngoài thì nói thế nhưng Rin lại tức tốc đi mua ngay, nhìn Rin đi xa em chốc mỉm.
-Hai cháu quả là một cặp đôi đáng yêu nhỉ?
Nhìn sang bà cụ kế bên, em lúng túng giải thích rõ mối quan hệ của cả hai
-B..bọn cháu không phải một cặp đâu thưa bà, chỉ là anh em thân thiết thôi ạ!
Nhìn vẻ lúng túng của em, bà chỉ thầm cười
-Cháu không cần phải cuốn lên như thế đâu, xã hội này đã dần chấp nhận tình yêu cao cả mà người đồng giới mang lại cho nhau rồi, cháu không cần biện minh đâu.
Bà lấy ra một cái giỏ bánh màu đã dần phai nhưng nó vẫn sạch sẽ và nhìn khá mới. Lấy ra một chiếc bánh quy ngọt đưa cho em, được cho thì em cũng lịch sự giơ hai tay ra nhận lấy món quà bất ngờ này.
-Giới trẻ đúng thật là tuyệt vời, chúng tràn đầy sức sống và tình yêu.
Bà ôm giỏ bánh, gương mặt đọng lại giây phút lặng buồn diễn tả nên cảm xúc gì đó có phần nuối tiếc.
Em ngơ ngác nhìn bà cụ, trong giây phút ấy buộc miệng hỏi.
-Bà đã từng yêu người đồng giới ạ?
Sững sờ trước câu hỏi bất ngờ, em vội bịt miệng lại ríu rít xin lỗi, nhưng bà cũng chỉ cười và trả lời.
-Đúng vậy..ta đã từng yêu say đấm một cô gái ở thời niên thiếu.
Em cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng có phần bồi hồi khi nghe thấy.
Bà nói tiếp:
-Cô ấy rất đẹp, đôi mắt sáng rực như một vì sao, luôn nhoẻn miệng cười rất tươi, cô ấy là thanh xuân, là ước mơ của ta..nhưng thời ấy xã hội vẫn còn rất khắc khe với bọn ta, dè bỉu, khinh miệt nhưng ta đã bỏ qua hết lời nói đó dù phải chịu sự tổn thương từ bên trong. Tuy vậy nhưng chỉ cần thấy nụ cười của cô ấy, mọi mệt mỏi của ta đều tan biến, như chưa từng tồn tại.
Đôi mắt em như sáng rực lên, nghe từng chữ được kể ra, cảm xúc của em lúc này rất ngưỡng mộ bà và cô gái ấy.
-Cô ấy là ánh sáng của ta..nhưng ánh sáng ấy ta không thể ôm trọn được rồi.
Em không hiểu vì sao nhưng chợt hụt hẫn, như chứng kiến một chuyện tình đẹp nhưng không thể thành.
-Sao thế ạ, có chuyện gì xảy ra với bà và cô gái ấy sao?
Bà bỗng đượm buồn, ánh mắt bà trầm lặng như mặt hồ trong veo.
-Ta bị ép đính hôn với một gã đàn ông mà ta không hề yêu, ta đã bị gia đình ngăn cấm gặp cô ấy, và một thời gian sau ta hay tin cô ấy đã ra đi vì tai nạn..
Nói tới đây bà không cầm lòng mà rưng rưng nước mắt, có lẽ bà đã nhận một cú sốc lớn khi nghe tin, câu chuyện của bà khiến em lay động cảm giác gì đó buồn khó tả.
-Mời người có số 213 đến phòng khám bệnh.
-Ta phải đi khám rồi, dù sao cũng cảm ơn cháu đã bầu bạn cùng ta.
Em ngại ngùng cúi đầu đáp
-Vâng, cháu lấy làm tiếc và cũng cảm ơn bà đã tin tưởng và kể chuyện cho cháu.
Thế rồi cả hai cùng mỉm cười, đã lâu rồi bà ấy chưa tâm sự với ai, không hiểu vì sao mà bà lại thấy chàng trai trẻ với mái tóc xanh đen ấy thật đáng tin, bà đã chia sẻ với một người thậm chí còn chưa biết tên, có lẽ bà sẽ không quên cậu bé lễ phép ấy.
Hồi sau Rin trở lại với gương mặt cau có, như muốn đấm người khiến em phải dè chừng.
-Rin..em đi lâu thế
-Anh đi mà hỏi cái bệnh viện này, mua nước mà mất tận mấy chục phút để tìm đường!
Nghe đàn em cau có, tức giận em cũng chỉ lẳng lặng bất lực
-Mời người có số 216 đến phòng khám bệnh
Nghe số, cả hai nhanh chóng đi khám
-Rin đi thôi, bên này đây coi chừng lạc
-Im đi!!!
Tiếng bước chân vang dội ở hành lang, dáng một bà cụ lom khom đi tới phòng khám được chỉ dẫn.
-Là ở đây nhỉ
Trước bản hiệu..phòng khám bệnh nan y.
Bà bước vào, với tâm thế không lo lắng, bà biết tuổi mình đã già nên dù có ra đi thì người thân cũng không ngó ngàng gì tới, tốt nhất là nên được điều trị trong bệnh viện để khi ra đi còn được đưa tới nhà giữ xacs và sau đó im lặng không ai nhớ tới.
-Ra là còn người à? Ta vào sớm quá nhỉ..
Bác sĩ bên trong bảo bà cứ ngồi xuống chờ đợi để được khám, chỉ cần xong người đàn ông mặc kín đáo này là sẽ tới lượt bà.
-Được rồi, một lát nữa sẽ có y tá đưa thủ tục cho ngài, giờ ngài ra kia đợi một chút cho bà cụ vừa rồi khám nhé.
Người đó chỉ gật đầu rồi đi tới ghế ngồi, bà nhìn lướt qua, cậu ta có mi thật dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com