Chương 14
Mối quan hệ của họ rất suôn sẻ,họ làm việc rất chuyên nghiệp nhưng đôi khi Dương Dương có thể rất nghịch ngợm, họ sẽ không cho thấy họ lãng mạn và tình cảm vào giờ làm việc,họ thường có tình yêu dovey sau giờ hành chính khi văn phòng trống rỗng không ai khác ngoài họ nhưng không phải hôm nay khi anh mạnh dạn tán tỉnh Sảng trong giờ làm việc.
Sảng đang giao một số tài liệu đến văn phòng của anh, Dương Dương nhìn lên và xem xét kỹ lưỡng cô từ đầu đến chân,anh không hiểu tại sao cô thậm chí còn xinh hơn khi thời gian trôi qua,có lẽ đó là cảm giác của anh đối với cô,cô chỉ mặc trang phục công sở bình thường áo sơ mi trắng dài tay và váy đen, nhưng nó có thể làm anh bật.
"Đây là tài liệu mà anh yêu cầu!" Sảng nói cô đứng bên cạnh Dương Dương, người đang ngồi trên ghế của anh và đặt tài liệu lên bàn.
Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô.
"Sao vậy? Em có thể làm gì khác không?" Sảng hỏi.
Dương Dương dang tay và bắt hông cô sau đó đi xuống phía dưới,anh vuốt ve cô ở đó một cách nhẹ nhàng rồi mơn trớn nó.
Sảng sốc và đôi mắt cô mở to kinh ngạc,cô lập tức đánh vào tay anh" Dương Dương,dừng lại đi nếu có ai đó nhìn thấy chúng ta thì sao?"
Anh cười toe toét nghịch ngợm"quan điểm là em đang lo lắng ai đó có thể bắt được chúng ta nhưng không phải vì anh mò mẫn em"
Sảng tròn mắt làm thế nào anh có thể nói những điều như vậy? Cả hai đều biết cô nghiện như thế nào khi anh chạm vào cô,nó cũng tương tự với anh,anh yêu nó khi cô bắt đầu tiếp xúc thân thể anh,họ đã mất bao nhiêu việc làm tội lỗi mà họ đã làm trong văn phòng này sau giờ hành chính hoặc trong căn nhà của cô.
"Đây là thời gian cho công việc" Sảng nghiêm khắc nói
"Em rất nghiêm khắc"
"Anh cũng vậy nhưng dường như những ngày này anh hơi lỏng lẻo."
"Nếu nó là em" anh cười toe toét một lần nữa tự hỏi tay mình với cô.
"Anh thật là" cô rên rỉ.
"Đây là một ngày khó khăn,em có thể tử tế với anh không Sảng?" Anh đã cầu xin.
Sảng thở dài cô biết hoàn cảnh mà anh phải đối mặt, E.Shine sẽ xây dựng một máy mới ở thành phố S nhưng họ đã có một vấn đề với người dân trong khu vực nơi nhà máy sẽ được xây dựng phải mất một cuộc đàm phán chiến lược và vấn đề pháp lý,anh đã làm một cuộc họp bất tận với luật sư Lạc Hàn, sắp xếp quy định nào sẽ giúp công việc kinh doanh của anh sẽ diễn ra suôn sẻ.
"Em xin lỗi" Sảng đã thu hẹp khoảng cách của họ,cô để anh dựa vào bụng mình,cô vuốt tóc anh thật nhẹ nhàng để xoa dịu anh.
"Hmm, cảm giác thật tốt" anh lầm bầm mắt vẫn nhắm nghiền.
Sảng mỉm cười và tiếp tục vuốt tóc anh"trường hợp này đã được phát triển em chắc chắn nó sẽ giải quyết sớm thôi"
"Đúng vậy" Anh gật đầu
"Được rồi em sẽ trở lại với bàn làm việc của mình"
"Vâng hẹn gặp lại" Anh miễn cưỡng nói
Sảng cười thầm đó là một từ kỳ lạ để nói,họ chắc chắn sẽ gặp nhau mọi lúc, nhưng cô có thể hiểu được lời nói của anh là' hẹn gặp lại sau giờ hành chính' nơi họ có thể một mình và bày tỏ tình yêu.
"Vâng" Sảng dựa vào lưng anh rồi hôn lên môi anh.
Dương Dương mỉm cười hạnh phúc và gật đầu
"À anh có một cuộc hẹn với luật sư Lạc Hàn sau một giờ nữa"
"Anh biết rồi" anh nói
Sảng mỉm cười sau đó đi ra khỏi văn phòng của anh.
**
Trong một giờ liền Lạc Hàn đã đến văn phòng của Dương Dương, Sảng đứng dậy và chào đón anh.
"Xin chào anh, giám đốc đang đợi anh" Sảng nói
Lạc Hàn mỉm cười và gật đầu, Sảng dẫn anh đến văn phòng của Dương Dương và để anh vào trong.
"Cảm ơn cô" Lạc Hàn nói
Sảng chỉ biết cúi đầu,họ từng làm việc với anh một lần trong quá khứ, Dương Dương cảm thấy hài lòng với công việc của mình và quyết định hợp tác với Lạc Hàn cho dự án mới của mình,có nghĩa là Sảng đã gặp anh trước đó và cũng biết anh, Sảng sau đó đóng cửa lại trở lại vớ công việc của mình.
*
Cuộc họp kéo dài trong hai giờ khi Lạc Hàn bước ra khỏi văn phòng của Dương Dương, Sảng tự động đứng dậy và cúi chào anh.
"Tôi nghĩ cô đã rời đi để ăn trưa" Lạc Hàn nói khi kiểm tra đồng hồ.
"Ah, chưa" Sảng nói,cô luôn ăn trưa cùng với Dương Dương đó là lý do cô vẫn ở đó,cô đang đợi anh.
"Vậy tại sao chúng ta không đi ăn trưa cùng với nhau?" Lạc Hàn hỏi.
Rồi cánh cửa đóng sầm lại Dương Dương đang đứng trước cửa,anh không thích cảnh tượng chào đón anh,Lạc Hàn vẫn ở đây và nói chuyện với Sảng, Sảng của anh và anh cũng nghe rằng Lạc Hàn mời cô đi ăn trưa,anh rõ ràng không thích điều đó.
"Lạc Hàn anh vẫn còn ở đây?" Dương Dương lạnh lùng nói.
"Tôi sẽ rời đi, chỉ là tôi có một vài cuộc trò chuyện với Trịnh Sảng" Lạc Hàn nói.
"Anh đang tán tỉnh thư ký của tôi" đôi mắt của Dương Dương trở nên tối hơn với sự tức giận.
Sảng có thể cảm nhận được về điều đó,cô không muốn điều này trở thành một cảnh tượng xấu xí, nhưng rồi một lần nữa cô biết Dương Dương,anh vẫn có thể giữ cơn giận dữ của mình trong lúc này.
Lạc Hàn cười khúc khích trước tuyên bố của Dương Dương" Thật là, làm thế nào ăn trưa cùng với nhau mà được gọi là tán tỉnh?"
Anh cười lạnh" cô ấy vẫn còn nhiều việc phải làm"
"Ồ vậy à?" Lạc Hàn hỏi anh rồi liếc nhìn Sảng.
"Ừm.. vâng" Sảng trả lời
"Thật là xấu hổ, thôi để lần sau vậy"
"À vâng" Sảng trả lời một cách lo lắng,cô có thể cảm thấy ánh mắt chết chóc của Dương Dương mặc dù cô không nhìn thẳng vào anh.
"Được thôi, hẹn gặp lại sau anh Dương" Lạc Hàn mỉm cười hạnh phúc,anh cúi đầu chào Dương Dương
"Tạm biệt Trịnh Sảng" anh cúi đầu và cười thật tươi.
Dương Dương cau mày, trời ạ Lạc Hàn này công khai tán tỉnh Sảng,giá như anh không làm việc với anh ta, anh thề anh sẽ bóp cổ Lạc Hàn.
"Và đó là cái gì vậy?" Dương Dương hỏi cô ngay sau khi Lạc Hàn rời đi.
"Đó là những gì anh nhìn thấy bây giờ" Sảng trả lời
"Em đã nhận lời mời ăn trưa của cậu ta" anh lạnh lùng nói.
"Đó chỉ là vì lợi ích anh biết rằng em sẽ không chấp nhận điều đó" Sảng nhìn mặt Dương Dương thật sắc sảo, cô không thể tin anh sẽ hành động theo cách này và buộc tội cô vì điều đó không quan trọng như thế này.
"Tiểu Sảng anh đã nói với em rằng tránh xa cậu ta ra" Dương Dương bước lại gần và nhốt cô giữa cơ thể anh và bàn làm việc của cô.
Sảng không trả lời và chỉ lắc đầu, bằng cách nào đó cô đã tức giận với người đàn ông này, chà đúng là cô biết anh ghen nhưng cô cảm thấy Dương Dương không nên tức giận như vậy.
"Trịnh Sảng" anh cảnh cáo cô
"Được rồi" cuối cùng cô cũng trả lời nhưng vẫn tức giận
"Thật không?" Anh tức giận trở nên nhẹ nhàng hơn có một lời cầu xin im lặng trong mắt anh.
"Thật"
"Hãy nói em yêu anh"
Sảng lắc đầu"Thật là,người đàn ông này,em yêu anh"
Anh cười toe toét như thể anh chưa bao giờ tức giận"anh cũng yêu em Tiểu Sảng, thực sự yêu em" anh dựa vào cô và hôn lên môi cô.
Sảng người chỉ hơi bực mình chỉ có thể làm dịu bằng những cử chỉ và lời nói ngọt ngào của anh,cô hôn lại anh với một cường độ, chà có lẽ đây là một cuộc chiến đầu tiên của họ.
Cả hai đều không biết gì về xung quanh mình, vì đó là tầng riêng dành cho văn phòng của Dương Dương nên không có ai ở đó hơn nữa giờ đã là giờ ăn trưa nên mọi người đã đi từ văn phòng để lấy bữa trưa nhưng vẫn có khả năng sẽ có người đến đó là điều mà họ không nhận ra,thang máy di chuyển và dừng lại ở tầng của họ, cửa mở ra và một người đàn ông bước vào, người đàn ông đó dừng bước khi thấy Dương Dương và Trịnh Sảng đang hôn nhau điên cuồng.
"Dương Dương? cậu đang làm cái quái gì thế?"
Dương Dương và Sảng căng thẳng vì người đàn ông đó,họ gặp rắc rối ngay lập tức, anh nắm lấy tay Sảng và kéo ra đằng sau anh, bảo vệ cô. Sau đó Dương Dương quay sang người đàn ông đó và anh không biết mình phải hoảng sợ hay vui mừng.
"Bảo Minh ?"
Đó là Bảo Minh người bạn cũ cũng là người bạn thân của Dương Dương. Anh đứng yên vì sốc và đôi mắt mở to nhưng anh đã xoay sở để đến nơi Dương Dương và Sảng đang đứng.
"Dương, cậu và cô ấy, thật là!" Bảo Minh nguyền rủa không tin.
"Bảo Minh à"
"Trời ơi mình không thể tin được điều này, mình chỉ có một ý tưởng ngẫu nhiên ghé qua văn phòng của cậu và mời cậu đi ăn trưa nhưng bây giờ thì.." anh đã liếc nhìn Sảng, người vẫn đang đứng đằng sau Dương Dương
"Dương Dương có vẻ như mình chọn sai thời điểm nhưng bây giờ mình đang ở đây, cậu phải nói cho mình biết."
***
Bằng cách nào đó cuối cùng họ đã ăn trưa cùng nhau trong một nhà hàng sang trọng tại một trong những khách sạn năm sao. Họ đang ở trong phòng VIP, trong ba người họ Bảo Minh, Dương Dương và Sảng, lúc đầu Sảng từ chối nhưng anh đã nài nỉ cô tham gia,anh không bao giờ để cô một mình trong văn phòng.
Dương Dương đề nghị họ ăn trưa trước khi anh nói với Bảo Minh về anh và Sảng, nó sẽ tốt hơn khi được lấp đầy bụng, Bảo Minh chỉ ăn như bình thường, Dương Dương có thể ăn một chút nhưng Sảng không hề đụng vào thức ăn của cô.
"Hey" Anh thì thầm với Sảng,anh siết chặt đầu gối cô.
Sảng nhìn anh ,cô trong nhợt nhạt và sợ hãi.
"Tại sao em không ăn?" Anh hỏi.
Sảng chỉ lắc đầu, anh biết rằng Sảng không muốn ăn nhưng cô vẫn phải ăn trưa,anh không muốn cô bị ốm.
"Vui lòng chỉ ăn một chút, thôi nào Tiểu Sảng,đừng để bụng trống rỗng" Anh nói một cách trìu mến.
Cảnh đó đã không dừng lại từ tầm nhìn của Bảo Minh, chưa bao giờ anh thấy Dương Dương hành động ngọt ngào và tình cảm như thế với vợ mình, Bảo Minh có thể thấy rằng Dương Dương đang nghiêm túc chăm sóc Trịnh Sảng, đây là lần đầu tiên Bảo Minh chứng kiến điều này anh hơi giật mình, anh trở thành bạn của Dương Dương từ khi còn học trung học,anh biết rõ Dương Dương và anh có thể nói rằng Dương Dương thật sự chân thành
"Tiểu Sảng" Dương Dương nài nỉ và Sảng bắt đầu ăn.
"Dương không sao đâu" Sảng nói một cách yếu ớt.
"Chỉ một chút,vui lòng?"
Sảng nhìn Dương Dương và anh gật đầu nhìn cô ăn,họ nhìn chằm chằm trong vài giây. Rồi Sảng gật đầu và bắt đầu ăn, anh mỉm cười âu yếm với Sảng và vuốt tóc nhẹ nhàng.
Bảo Minh không hiểu nhưng nhìn họ như thế khiến anh rùng mình. Như thể hai người trước mặt anh đang nói chuyện bằng cách nhìn nhau, cái quái gì thế này? Sự tò mò đã ăn anh hoàn toàn, bạn anh nợ anh một lời giải thích.
**
Sau một hồi cuối cùng họ cũng đã ăn trưa xong, Bảo Minh đã sẵn sàng nghe lời giải thích của Dương Dương, Dương Dương nhìn Sảng người rõ ràng lo lắng về điều này. Anh siết chặt tay Sảng.
"Được rồi như cậu thấy, Sảng và mình đang có một mối quan hệ" Dương Dương nói với Bảo Minh.
"Gì cậu điên rồi?, vì chúa cậu đã kết hôn" Bảo Minh thở hỗn hển
"Mình biết và cô ấy cũng vậy" Dương Dương nói một cách bình tĩnh.
Bảo Minh nhìn hai người trước mặt anh với vẻ hoài nghi" làm sao cậu có thể?"
"Bảo Minh mình yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu mình" Dương Dương nhìn Sảng một cách yêu thương và Sảng nhìn lại anh cùng một tình yêu trong mắt cô.
Bảo Minh mát xa ngôi đền của mình" điều này thật điên rồ"
"Bảo Minh, mình có một ân huệ xin vui lòng giữ bí mật về điều này đừng nói với ai về chúng tôi " Dương Dương gọi.
"Nếu cậu cư xử giống như mình nhìn thấy hai người trong văn phòng cậu sẽ bị bắt ngay cả khi mình không nói gì cả" Bảo Minh lắc đầu.
"Cả hai người đều là người lớn không còn là thanh thiếu niên nữa" Bảo Minh nói
"Điều đó sẽ không xảy ra nữa,ngay bây giờ hãy trở lại chủ đề hãy giữ quan hệ của chúng tôi như một bí mật" Dương Dương nói
Bảo Minh thở dài"mình biết rằng cậu không hài lòng với Khánh Vy, nhưng mình không bao giờ tưởng tượng được rằng cậu sẽ có người khác với lại cô ấy là thư ký của cậu"
"Đơn giản là vì chúng tôi yêu nhau đó là lý do mình muốn ở bên cô ấy,cô ấy làm mình hạnh phúc, làm ơn Bảo Minh"Dương Dương nói
Bảo Minh nhìn Dương Dương rồi lại nhìn Trịnh Sảng người đang im lặng ngay từ đầu.
"Cô" Bảo Minh nói với Sảng
"Gì vậy?" Cô thở hỗn hển rồi nhìn Bảo Minh.
"Cô không quyến rũ anh ấy vì tiền của anh ấy phải không?"
Sảng há hốc miệng, điều này thật thô lỗ,cô biết Dương Dương giàu có nhưng cô không đến với anh vì tiền,cô thật lòng muốn chăm sóc cho anh" tôi xin lỗi, tôi nghĩ nhận xét của anh không phù hợp"
Bảo Minh nhếch mép cười và cuối xuống gần hơn" tại sao vậy?"
"Lời buộc tội của anh là sai, nhưng anh đã nghe từ Dương Dương đó là bởi vì chúng tôi yêu nhau đơn giản như thế"
Trời ạ Bảo Minh thề rằng đây là cặp đôi đẹp nhất mà anh từng gặp,đó là lỗi của anh, từng cử chỉ của họ anh biết rằng họ yêu nhau nhưng anh thực sự muốn đảm bảo nó nhiều hơn, vì đây là cặp đôi có những cử chỉ ngọt ngào ngay trước mặt anh.
Bảo Minh dựa vào ghế của mình một lần nữa"được rồi mình sẽ giữ bí mật, mình sẽ không nói cho ai biết về hai người"
"Cảm ơn rất nhiều" Dương Dương và Sảng đồng thanh nói
Bảo Minh cười thầm"vâng cậu được chào đón, nhưng điều này không có nghĩa mình nói hành động của hai người là đúng, cả hai người đều biết rằng chuyện này là sai, mình hoàn toàn không tham gia mọi sự hỗn loạn mà cậu tạo ra"
Một biểu cảm buồn xuất hiện trên khuôn mặt của Dương Dương và Sảng, đó là một cực hình đối với họ yêu sai thời điểm và sai hoàn cảnh.
"Được rồi, một lần nữa thực sự cảm ơn cậu Bảo Minh" Dương Dương nói.
**
Sảng đang đi đi lại lại trong phòng khách của cô,cô đã làm điều đó từ khi đến nhà của mình. Dương Dương nhìn cô bằng mắt,anh đang nằm trên ghế dài trong khi ôm một con búp bê gấu bông khổng lồ.
"Hãy dừng lại và ngồi xuống ghế nhé?" Anh nói
"Em không thể! Em không thể! Chúng ta bị bắt" Sảng nói đầy thất vọng
"Bảo Minh nói rằng cậu ấy sẽ giữ bí mật chuyện này"
"Vâng anh ấy đã nói như vậy, nhưng nếu như anh ấy nói điều này với người khác một cách tình cờ thì sao?"
"Không đời nào,anh biết cậu ấy rất rõ!"
"Chúng ta đã bị bắt và có khả năng chúng ta sẽ lại bị bắt một lần nữa!"
"Lần sau anh sẽ cẩn thận!"
Sảng dừng bước và ngồi bên cạnh anh"Dương Dương sao anh có thể thư giãn như vậy? Anh không biết rằng em đang rất lo lắng về điều này? Về chúng ta?"
"Anh tin tưởng Bảo Minh" Anh nói một cách bình tĩnh.
Sảng thở dài, không hiểu tại sao vẫn còn cảm giác khó chịu đọng lại trong lòng cô một cái gì đó gần với cảm giác tội lỗi.
Dương Dương kéo cô vào lòng và hôn lên trán cô" em biết gì không? Anh sẽ không để em đi dù bất cứ chuyện gì xảy ra"
Sảng không nói gì, đôi khi cô tự hỏi làm thế nào anh có thể thực hiện tất cả các lời hứa của anh bất chấp địa vị và tình trạng của anh? Chỉ có hai tình huống có thể xảy ra, đầu tiên nếu họ không bị bắt họ sẽ như thế này mãi mãi, giữ mãi mãi, Sảng sẽ luôn luôn là tình nhân của anh và Khánh Vy sẽ luôn là vợ hợp pháp của anh, thứ hai nếu họ bị bắt cô phải đi và rời khỏi cuộc sống của anh, để an toàn cho anh và niềm tự hào của cô vẫn được an toàn.
Sảng lắc đầu tình huống đầu tiên tốt hơn tình huống thứ hai,cô sẽ có anh nhưng với một gánh nặng trong lòng với cảm giác tội lỗi sẽ gắn liền với phần cuộc đời còn lại của cô, hoặc là cô có thêm một sự lựa chọn nữa,cô có thể rời đi trước khi mọi thứ trở nên quá muộn, rời khỏi thành phố này, rời bỏ tình yêu của cô, rời xa anh, trí tưởng tượng khiến cô rùng mình,cô không muốn rời xa anh, không phải bây giờ cũng không phải trong triệu năm nữa.
Cô nói thầm và ôm chặt anh hơn nữa. Cô cần ở bên cạnh anh,anh có cho phép không?
Sảng phá vỡ cái ôm của họ sau đó cô trèo lên đùi anh,cô dựa vào và cắn môi anh, hôn anh thô bạo. Cô hôn sâu và cắn nhẹ vào môi dưới của anh cho đến khi anh rên rỉ thỏa mãn,cô tận dụng cơ hội này để thăm dò miệng anh và nhảy lưỡi trong miệng anh,cô ăn môi anh một cách tham lam và anh vui vẻ chấp nhận.
Tay của anh cũng không đứng yên,anh đi khắp hai tay dọc theo cơ thể của cô, chải lưng cô siết cặp mông đầy đặn của cô, nhào nặn đôi bồng đào của cô như thế hết lần này đến lần khác.
Cả hai đều thích cảm giác và thời gian gợi cảm của họ,họ có cảm giác lẫn nhau,ham muốn lẫn nhau và tình cảm lẫn nhau, cả hai chìm đắm vào sâu thẳm trái tim nhau, không hẳn được cứu sống và chìm đắm ngày càng sâu hơn.
Cuối cùng họ đã phá vỡ nụ hôn, cả hai thở hỗn hển và cố gắng hít thở, Dương Dương cười thật rộng,hạnh phúc chân thật được vẻ lên khuôn mặt anh,anh đưa ngón tay cái mím môi sưng lên.
"Tiểu Sảng,anh ghét nói điều này nhưng anh phải về nhà, mặc dù anh muốn ở đây mãi mãi" Anh hôn lên trán cô và ôm cô một lần nữa.
Sảng rít lên cô cũng ghét điều đó, tất cả những gì cô muốn làm là nhốt anh ở đây để anh không thể đi đến bất cứ đâu, đặc biệt là ngôi nhà của anh nơi mà Khánh Vy cũng ở đó, nhưng cô là ai mà làm điều đó? Mặc dù nó đau rất nhiều,cô phải chịu đựng nổi đau.
"Được rồi" cô đứng dậy khỏi vòng tay anh.
Dương Dương đứng dậy và sửa bộ đồ của mình, Sảng đứng gần anh hơn và giúp anh sửa tóc,khi anh đủ gọn gàng,anh cầm lấy vali và đi ra khỏi cửa.
"Hãy đợi đến cuối tuần,anh sẽ dành ngày hôm đó cho em" Dương Dương nói
"Anh có thể?" Sảng mỉm cười với dự đoán đầy đủ.
"Đúng vậy,anh sẽ nói với Khánh Vy rằng anh sẽ làm thêm giờ cho dự án"
"Thật sao, thực sự chờ đợi điều đó" Sảng nhón chân lên và hôn lên môi anh.
Anh lại hôn lại cô" được rồi mai gặp lại nhé"
"Ừm, hẹn gặp lại" Sảng nói.
Anh quay lưng lại và đi ra khỏi cửa, Sảng đi theo anh và nhìn anh đi xuống cầu thang,cô vẫy tay vui vẻ khi anh tăng tốc với chiếc xe của mình,cô cứ nhìn chiếc xe của anh cho đến khi nó biến mất ở cuối con đường,cô thở dài và đi vào trong.
Cô bước tới phòng khách của mình,cô nhìn quanh và tự hỏi tại sao ngôi nhà của mình dường như trống rỗng? Cô ngồi trên đi văng và cảm thấy mùi hương của anh vẫn còn đọng lại ở đó, bây giờ cô nhận ra tại sao cô cảm thấy trống rỗng, không có anh, không có Dương Dương,anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô nhưng một lần nữa cô không thể có anh hoàn toàn.
Sảng dựa vào chiếc ghế dài trong khi ôm búp bê gấu bông của cô,cô nhắm mắt lại rồi nước mắt vô thức lăn trên má.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com