Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Love me harder - Chap 9

Thời tiết đã dần chuyển sang mùa thu, Perth quyết định ra ngoài đi dạo, tiện xem cái này, ngắm cái kia.

Trên con phố sầm uất của thủ đô, lướt qua cậu là một nhóm mấy bạn sinh viên. Nhìn vừa vui vẻ vừa sảng khoái, khiến cho Perth có phần hoài niệm. Lúc trước, cậu cũng giống như họ. Rất vô tư.

Mà hiện tại thì...

Yêu một người đã định sẵn kết cục, thực sự cậu đã lãng phí tình cảm và sức lực của bản thân rồi.

Cậu cười khổ, hít sâu một hơi. Quyết định sẽ không suy nghĩ gì hết.

Sau lần phát hiện Saint với người khác, cậu vẫn lựa chọn không nhắc tới nó. Không nhìn, không nghe, không hỏi.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, có người gọi Perth lại:

"Perth! Phải mày không?"

"Plan?" Perth vui mừng, vẫy tay.

"Ô hổ. Thằng quần. Bấy lâu nay mày trốn đi đâu thế? Chẳng có chút tin tức nào của mày luôn."

Plan là bạn thân trước đây của Perth. Tình cảm giữa hai người phải nói là cực kì tốt. Có điều sau này Plan muốn học cao thêm một bậc, nên ra nước ngoài đăng kí học thạc sĩ.

"Ai kêu mày đi du học, còn kéo cả nhà qua bên đó định cư. Tao muốn kiếm cũng không được." Perth nở nụ cười vui vẻ nói tiếp: "Rồi sao lại quay lại đây thế?"

"À. Do dự án của công ty có liên kết về đây nên tao tình nguyện tham gia nên được điều chuyển qua."

"Thế giờ mày đang ở đâu?"

"Khu condo công ty cấp cho đó. Cũng ổn lắm."

"Cho nên mày sẽ ở đây trong một thời gian rất dài, đúng không?"

"Ờ. Nên là mày cứ chuẩn bị mà làm chân sai vặt cho tao đi." Plan cười lớn.

"Được thôi. Giờ muốn ăn gì không? Tao đưa mày đi luôn." Perth cũng cười.

"Pad Thái. Đi ăn Pad Thái đi. Bên kia không có chỗ nào ngon hết á." Plan làm mặt mếu máo.

Au: Pad Thai của Thipsamai. Cửa hàng có rất nhiều cơ sở khác nhau.

"Được rồi. Được rồi. Tao đưa mày đi ăn. Không gian nhà hàng cũng được lắm. Còn có nước cam rất ngon."

Au: nước cam thần thánh của Thipsamai

Cửa hàng nằm trong khu trung tâm thương mại xa hoa, từ cách phục vụ, tới trang trí thực sự rất tinh tế.

Bởi vì không phải ngày nghỉ, khách tới ăn trưa không đông bằng cuối tuần, nên Perth và Plan có thể ngồi ăn một cách thảnh thơi.

Chuyện ra chuyện vào cũng mất một hồi, toàn bộ thời gian hầu như đều do Plan nói, còn Perth chỉ mỉm cười lắng nghe. Nào là cuộc sống thế nào, thời tiết ra sao, lòng vòng rồi lại bị đẩy sang chuyện tình cảm.

Plan thần thần bí bí nói:

"Thật ra thì... ờm... người yêu của tao là thằng Mean."

"Thật sao? Lúc trước đã thấy hai đứa mày không thể tách rời mà."Perth vui mừng đến trợn to mắt, khuôn mặt cũng toát lên sự vui vẻ chân thành.

"Cái gì mà không thể tách rời. Oan gia thì có." Plan xấu hổ nói cứng.

"Không. Rất tốt luôn mà. Chúc mừng nhé."

"Cám ơn." Plan cười ngọt ngào nhún nhún vai.

"Rồi mày định làm đám cưới không?"

"Chắc là có đấy. Nên sẽ để slot phù rể cho mày nha Perth."

"Vậy để bớt quà mừng lại."

"Á à!" Plan vỗ lên vai Perth.

"Rồi mày thì sao? Bao nhiêu người yêu thích như thế chắc giờ cũng phải có rồi ha?"

Bị hỏi bất ngờ, trong lúc nhất thời Perth không biết nên trả lời như thế nào.

Có gì sao? Làm sao mà có cái gì được cơ chứ.

Trong đầu Perth hiện lên khuôn mặt điển trai tràn đầy quyến rũ lại nghiêm khắc của Saint, trong lòng cậu không báo trước mà lại đau đớn.

Vốn dĩ cứ như vậy sẽ không sao. Nhưng một khi nghĩ đến anh, lòng của Perth lại nổi sóng.

"Perth, Perth. Mày sao vậy?"

Plan phát hiện ra tâm trạng phập phồng của bạn mình, hơi lo lắng hỏi.

Perth vội vàng lắc đầu, khẽ mỉm cười,

"À, không. Không sao. Ừm..."

Perth muốn nói lại thôi, bản thân cũng không muốn nói dối, thật sự cậu không muốn đề cập đến chuyện của Saint chút nào, trong lòng trở nên khó xử.

Đột nhiên, bên ngoài nhà hàng truyền đến một trận ồn ào, hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người.

Không biết một đám phóng viên chạy ùa ra từ đâu, ánh đèn flash lóe lên không ngừng, liều mình đặt câu hỏi và chụp ảnh về phía một đôi nam nữ vừa bước trong thang máy bước ra.

Đám phóng viên giống như ruồi thấy mật, chĩa camera và microphone về hướng hai nhân vật chính, cất giọng đặt câu hỏi.

"Ngài Udomkaewkanjana, xin hỏi ngài thật sự muốn kết hôn sao?"

"Có thể tiết lộ thêm thông tin hay không?"

"Sao hôm nay hai người lại tới đây? Là đi mua sắm cho tổ ấm mới à?"

...vv...

Sau một cái chớp mắt, giọng nam trầm trầm dễ nghe vang lên:

"Chào các vị, tôi và tiểu thư Liz tới đây để mua sắm. Hôn lễ về thời gian và địa điểm đến lúc sẽ công bố cho mọi người biết."

Một trận ồn ào lại nổi lên, phóng viên chen lấn lộn xộn cướp phỏng vấn, Perth ngồi trong nhà hàng mà còn thấy ong cả tai, trong lòng giống như bị áp lực vô hình phá tan thành từng mảnh.

Nhưng mà, trái tim vốn dĩ đã vỡ vụn rồi, sao bây giờ còn cảm thấy đau đớn như vậy kia chứ?

Perth kinh ngạc nhìn Saint bị truyền thông vây quanh cách đó không xa, liếc thấy cô gái xinh đẹp cùng xuất hiện với anh trên trang bìa tạp chí lúc này đang yêu kiều dựa vào ngực anh, gương mặt kiều diễm cười nhẹ nhàng, tràn đầy hạnh phúc.

Cậu không thể nào độc chiếm một mình anh, cũng không thể nào được đứng ở vị trí như vậy. Điều này không phải đã sớm hiểu được ư?

Perth không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn phải đau lòng nữa, cậu chỉ muốn như một con cá nhỏ, lặn sâu xuống đáy nước mà thôi. Cứ muốn yên bình mà ở bên anh như vậy.

Nhưng hôm nay, tất thảy sự thật đã phơi bày ra trước mắt Perth.

Saint và cô gái xinh đẹp kia đã bàn tới chuyện kết hôn. Hôn lễ còn sớm được tổ chức...

Là hôn lễ của anh và một người khác...

Một người con gái.

Đúng vậy. Tại sao cậu có thể quên đi điều hiển nhiên như thế.

Ngày mà anh kết hôn, Perth không thể không rời đi. Cậu không thể là kẻ thứ ba phá hỏng hạnh phúc của người khác được.

"Perth, sao sắc mặt mày tái nhợt vậy, xảy ra chuyện gì, mày ốm hả?"

Giọng nói quan tâm của Plan truyền đến, Perth vội thu lại tầm mắt, có chút miễn cưỡng trả lời:

"Không sao. Không sao đâu. Tao khoẻ mà."

Để Plan khỏi suy nghĩ, Perth vội nở nụ cười, vội vàng cầm lấy ly nước cam lên uống.

Choang một tiếng, vì tâm tư hoảng hốt của mình mà Perth không cầm chặt cốc nước, khiến nó trượt khỏi tay cậu, kết quả cốc vừa đổ kéo theo những đồ vật trên bàn đều rơi xuống đất.

"Ui! Perth!!!" Plan định giúp nhưng cậu ra tay không kịp.

Bản thân Perth cũng bị việc này dọa cho hết hồn, khuôn mặt cậu trắng bệch, quần áo cũng bị dính bẩn tùm lum.

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy lại xử lý, vừa hỏi:

"Quý khách, anh không bị canh nóng làm bỏng chứ?"

"Ôi. Sao mà không được chứ." Plan lo lắng nên tông giọng nâng lên cao vút.

"Xin lỗi... Tôi không sao. Xin lỗi..."

Perth nhỏ giọng nói xin lỗi nhân viên phục vụ, cũng bận rộn giúp đối phương thu dọn hiện trường.

Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện thêm bóng của một người, khiến không khí xung quanh trở nên kì quái.

Plan huých nhẹ vào tay Perth, khẽ hỏi:

"Perth, mày quen biết với người này à?"

Plan nhìn người mới xuất hiện, tay cũng không nhàn rỗi mà lấy khăn giấy ướt đưa cho Perth. Cậu lại càng không hiểu sự xuất hiện của người kia. Người mà vừa được một đám phóng viên vây kín. Nay lại gạt hết bọn họ ra để đến chỗ này.

Thật khiến cho người khác hết hồn.

Perth nghe vậy thì ngước mặt lên, vừa vặn tiếp xúc với cặp mắt đen đầy thâm ý của người đàn ông kia, trống ngực đập loạn liên hồi.

"Tớ không biết anh ta."

Perth nghĩ cũng không nghĩ, cứ như vậy mà phủ nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com