Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Được yêu.

Khi tôi tỉnh lại, tôi liền ngay lập tức biết rằng mình đã được đưa về nhà nhờ vào những hình ảnh, mùi hương mà tôi đã gắn bó suốt  nửa thập kỉ.

Phía trái eo truyền tới một cơn đau chẳng hề nhẹ, tôi theo phản xạ co quắp lại và không kìm được than vãn. Tôi sợ đau, thật đấy. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã chịu qua vô số những cơn đau đếm từ cổ tay, cổ chân và đùi nhưng chưa bao giờ để những cơn đau ấy có thể chạm đến bụng mình.

"Mama,"

Cảm nhận được cái lạnh từ bàn tay nhỏ bé mềm mại, tôi quay lại, nhìn về phía Yuuto. Khuôn mặt thằng bé có chút cau có, chút giận dỗi nhưng trong đôi mắt lại khiến tôi cảm thấy cổ họng mình đau đớn đến tận cùng.

Suýt nữa thì tôi bật khóc.

Giống như có một cái gì đó lớn hơn, mạnh mẽ hơn bảo vệ mình, tôi gắng gượng ngồi dậy, ôm lấy Yuuto vào lòng. Thằng bé có vẻ hơi hoảng một chút nhưng rồi cũng từ từ ôm lấy tôi. Mí mắt tôi phút chốc ươn ướt. Nhớ lại những khoảnh khắc đứng giữa ranh giới của sống chết, lòng tôi không kìm lại được những nỗi sợ.

Tôi từng nghĩ mình không sợ hãi cái chết. Nhưng giờ thì có rồi đấy. Thậm chí có lẽ tôi sợ nó hơn bất cứ ai. Tại sao ư? Sao tôi lại trở nên nhát gan, yếu đuối tới thế này nhỉ? À phải. Là vì tôi đã thấy được một lí do khiến mong ước được sống của mình mãnh liệt hơn bất kì ai trên thế gian này.

Cũng chẳng biết là qua bao lâu, có lẽ là khi, Nagumo bước vào. Anh ta híp mắt cười nhìn tôi và đôi mắt chúng tôi cứ thế chằm chằm vào nhau. Nhưng tôi đã lảng tránh cái nhìn của anh ta. Trí nhớ tôi vẫn đủ tốt để lưu lại những gì đã xảy ra hôm qua. Tim tôi bỗng đập thình thịch. Nhưng tôi vẫn lịch sự nói với Nagumo.

"Cảm ơn anh."

Nếu không có anh, bấy giờ phải chăng tôi đã ở dưới địa ngục rồi đi? Nếu không có anh, chắc có lẽ tôi đã chẳng thể gặp lại Yuuto nữa.

Thế mà Yuuto bĩu môi, bảo.

"Mama, rõ ràng là Nagumo đã lôi Mama vào rắc rối mà."

Tôi thả Yuuto ra, xoa đầu nó.

"Nhưng đó là do mẹ đã hỏi chú mà. Vả lại chú thực sự cứu mẹ, đúng chứ?"

Tôi biết Nagumo không hề để tâm đến việc Yuuto gọi mình là gì, nhưng tôi vẫn sẽ nhắc khéo nó một chút. Có những trói buộc cả đời này không thể bỏ, khiến tôi chẳng làm sao quên đi được.

Nagumo bật cười. Đôi mắt to tròn của anh ta vẫn như cũ, khiến tôi lạc trong cõi hoang mang không thể hiểu nỗi. Sau đó, anh ta bảo.

"Cô phải cảm ơn Yuuto nhiều chút đấy, là thằng bé đã báo cho tôi biết đó."

Tôi sững người. Dường như một dấu hỏi trong đầu tôi đã hoàn toàn được giải đáp. Nhưng không để ai thấy được điều ấy, tôi xoa đầu con trai mình: "Cảm ơn và xin lỗi con."

Yuuto vẫn giữ nguyên trạng thái bĩu môi như cũ, nhưng trong đôi mắt của nó tôi vẫn có thể thấy được cái long lanh của trẻ thơ.

"Mama cứ nghĩ ngơi đi, con và Nagumo ra ngoài đây."

Rồi hai người họ kéo nhau ra ngoài, để cho tôi một không gian yên tĩnh. Nhìn bóng lưng của cả hai khuất dần sau bức tường, tôi bỗng tự hỏi tại sao hai người họ giống như một đôi bạn ấy nhỉ? Trông thân thiết với nhau cuối cùng.

Mảnh rèm phút chốc đung đưa, và lại là khoảnh khắc chạng vạng hôm ấy, khiến tôi tự hỏi bây giờ đã là khoảng thời gian nào.

Điện thoại được để ngay chiếc bàn vừa được kê bởi ai đó. Tôi thầm cười. Có lẽ hai người này cũng biết thói quen của tôi nhưng lại sợ điện thoại sẽ ảnh hưởng đến não bộ của tôi hay sao mà đặt luôn cả cái bàn ở đây nhỉ? Cầm lấy điện thoại một cách dễ dàng, tôi thấy trên màn hình đang ghi là năm giờ chiều. Còn ngày, tôi hơi hoảng một chút. Chuyện kia xảy ra ban sáng, thế mà tôi lại ngủ li bì một ngày một đêm. Nhớ lại sắc mặt của Yuuto có chút không ổn, tôi liền nghĩ đến cảnh tượng thằng bé đã thức suốt đêm đấy chăm non tôi. Và chẳng lẽ, thằng bé phờ phệch thế là do tôi ư...

Ôm khuôn mặt bỗng nóng ran lên của mình, tôi cũng chẳng biết rằng mình nên cười hay là nên khóc. Sao mà ấm áp thế nhỉ... Sao mà hạnh phúc quá đỗi... Và cũng cảm thấy mình đã gây nên tội ác tày trời...

Ngẫm nghỉ một hồi, tôi liền nằm xuống, định ngủ chốc lát. Việc duy nhất mà tôi có thể làm bấy giờ đó chính là thật nhanh thật nhanh lành lặn để không làm ai phải phiền vì mình nữa.

***

Nói chung khoảng thời gian này tôi chẳng khác nào mà cô công chúa được chăm sóc một cách tận tình chu đáo nhất cả.

Kể ra thì Yuuto không cho tôi đi lại, lúc nào cũng bảo tôi nằm nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Đến giờ cơm thì thằng bé cũng tận tình bưng bê một đống thức ăn một bồi bổ vào cho tôi. Và khi tôi hỏi nó lấy những thứ này ở đâu thì với khuôn mặt không cam lòng cho lắm, nó bảo.

"Nagumo đó, Mama."

"Ai đang gọi tui thế kia?"

Có vẻ đã đợi sẵm ở đây, Nagumo bước vào. Anh ta cười hì hì hỏi tôi.

"Vợ hết ốm chưa?"

"Cũng ổn thôi..."

Chẳng hiểu sao cứ nghĩ về cảnh sáng hôm qua là tôi lại cảm thấy lòng mình nhộn nhạo một thoáng: "Mà anh cũng đừng gọi tôi là..."

Chưa kịp nói hết câu, Nagumo đã ngắt lời tôi.

"Vợ nghỉ ngơi tốt nhé. Trời tối rồi, vết thương sẽ kêu lên đó!"

Cái cách nói quá "vết thương sẽ kêu lên" của Nagumo làm tôi bật cười. Vội trấn an hay người kia, tôi nằm suốt, đắp chăn và vờ đi ngủ.

Không thể để ai lo lắng cho mình nữa cả.

***

Miệng thì nói như vậy, nhưng cả đêm hôm ấy tôi đau đến mức quằn quại không thể ngủ được.

Chẳng phải là cái âm ỉ như ban chiều. Có lẽ là vì buổi tối chăng? Trời lạnh hơn nên vết thương cũng "phát tác" nhiều hơn nhỉ? Cái cảm giác đau đến tận xương tủy cứ thế đeo bám lấy tôi, từng phút từng giây chẳng dừng lại.

Không tài nào chợp mắt, tôi liền cắn chặt lấy tấm chăn cạnh mình. Không thể để ai lo lắng cho mình nữa cả. Không thể để ai lo lắng cho mình nữa cả. Không thể để ai---

lo lắng cho mình nữa.

Ôi, lại nữa rồi. Tôi cắn chặt hơn. Mình lại khóc nữa rồi. Làm sao đây? Làm sao đây? Cớ sao mà mình yếu đuối thế?

Quyết không làm Yuuto tỉnh giấc, tôi ngồi dậy, định dùng điện thoại để khuây khỏa những thứ trong lòng.

Tôi mở điện thoại ra, để xe, những gì ở bên trong. Thế mà, tôi bật cười chẳng biết là vì gì nữa khi thấy hàng trăm cuộc điện thoại và một tin nhắn - từ mẹ tôi.

Bà bảo: Mẹ biết về thằng bé rồi.

Tôi bất an vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com