10. Nagumo à Nagumo
Nagumo đi lướt qua quảng trường lớn trong thành phố, nơi người ta phô bày ra những món đồ thủ công tinh xảo, cả khu phố chỉ bày bán một loại mặt hàng duy nhất là trang sức dành cho phụ nữ, hắn nhớ Fang Wei cũng đeo một chiếc lắc tay màu bạc, có treo lục lạc, trông rất đáng yêu. Hắn nghe bọn họ đang thảo luận về vấn đề chất lượng hàng hóa năm nay cực tốt, lại nhìn thoáng qua mấy món đồ bày ở trên tủ, bước chân khẽ dừng lại.
Nghĩ tới Fang Wei còn nhỏ tuổi, có lẽ sẽ thích mấy món đồ chơi lấp lánh này.
Lúc ra khỏi cửa hàng đã là giữa trưa, sau lưng là nụ cười niềm nở của bà chủ, hắn xách không ít đồ trong tay, cũng cười đáp lại.
Công việc bận rộn khiến cho hắn khó có thể dừng chân quá lâu tại một chỗ, hắn chưa từng nhận nhiệm vụ bảo vệ ai đó cho tới khi gặp Fang Wei, vì không muốn làm xấu hồ sơ của mình, hắn ngoan ngoãn bắt điện thoại, lắng nghe chất giọng không mấy hài hòa của Shishiba.
"Sau này đừng bắt tôi làm việc thay cậu nữa, tôi bận rộn hơn cậu nghĩ nhiều. Con bé kia đúng là cái máy hút sát thủ, có biết từ khi cậu đi tới giờ tôi đã giết bao nhiêu người chưa?"
Hắn nở nụ cười, hỏi, "Thôi mà, bộ Osagari không đi với anh hả?"
Đầu dây bên kia dừng lại một lát, rồi giọng Shishiba dịu lại, "Không, con bé đang ở căn tin trong trường học, nghe nói thức ăn ở đó ngon lắm....mà khoan đã, cậu đừng đánh trống lãng, tôi-"
Tút- tút- tút
Hắn tủm tỉm dập máy, khóe miệng nhấc lên, tay vuốt mái tóc ngắn. Thôi vậy, hắn cũng chỉ gọi điện để xác nhận rằng cô ấy vẫn an toàn. Dù sao Fang Wei yếu ớt như thế, vốn không có chút năng lực phòng vệ nào, cả người còn hay ngơ ngẩn, đúng là đối tượng dễ dàng nhất để ám sát.
Bất quá cô vẫn đáng yêu.
Nagumo cong môi, chợt nhớ ra dạo gần đây cô ấy rất hay than vãn về vấn đề tiền bạc, có thể là cảm thấy cô nhóc quá đáng thương, hắn thở dài đồng cảm.
Làm người nghèo thật khó khăn. Hắn vuốt áo sơ mi thẳng thớm không chút bụi, một đường đi thẳng vào một khách sạn xa hoa, đề tên một loại hoa hồng đắt tiền. Trên tay hắn cầm một tờ nhiệm vụ, chẹp miệng nhớ kỹ đối tượng ám sát lần này.
Tiện tay chộp lấy cây súng ở sát đoàn, nhỏ gọn, tiện lợi, di chuyển cũng thuận tiện hơn nhiều, nhưng mà hắn thích hộp sắt vũ khí của mình hơn.
Sảnh khách sạn vắng vẻ hơn hắn nghĩ, chỉ có một lễ tân đang gọi điện thoại và một người phụ nữ đang đứng gần đó.
Phụ nữ?
Vậy thì đơn giản rồi~
Nụ cười của hắn càng ngày càng sâu, Nagumo tiến đến gần, động tác tay nhanh đến mức không kịp để lại tàn ảnh, chỉ thấy người phụ nữ đang đứng ở quầy lễ tân bỗng dưng chao đảo.
Hắn liền làm như vô tình mà tiến tới, dang tay đỡ lấy bả vai người kia.
Nagu- luôn thích đóng vai thang niên trẻ tuổi- mo, mắt mở to kinh ngạc, "Cô không sao chứ?"
"A." Cô ta hoảng hốt trong giây lát, sau đó vội vàng thoát khỏi tay hắn.
"K- không sao."
Hai má lặng lẽ đỏ rực, người phụ nữ bối rối trong chốc lát vì xấu hổ trước một thiếu niên điển trai.
Hắn im lặng quan sát đối phương, bàn tay nắm lại đưa ra trước mặt. Dưới ánh nhìn khó hiểu của người phụ nữ, Nagumo tươi cười xán lạn, giống như ảo thuật mà biến ra một đóa hoa hồng xanh, nhanh chóng cài lên tóc mai của người phụ nữ, "Xin lỗi vì đã đường đột, chỉ là tôi cảm thấy nó rất hợp với cô."
Cô ta sững người.
Có lẽ cảm thấy không muốn phí thời gian vô ích nữa, hắn lập tức buồn bã xoay đầu, "Chỉ tiếc là đã bỏ lỡ cơ hội."
"Chờ, chờ chút." Người phụ nữ thẹn thùng hết sức.
Hắn cũng không xoay người ngay, chờ đợi cô ta đích thân chạy đến trước mặt.
Thật là nhàm chán.
Làm cho xong để còn về chơi với Fang Wei.
Năm phút sau.
Hắn nhàn hạ đi bộ ra khỏi khách sạn, bỏ lại trong khách sạn một đống hỗn độn cùng một thi thể vẫn còn nóng, cúi đầu mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Shishiba gửi đến, lại nhìn đồng hồ, đã đến lúc Fang Wei tan trường, chắc lúc này cô đang rất vui vẻ, không được rồi, hắn phải trở về nhanh thôi.
Tay chậm rãi che lại hai mắt, sự ôn hòa vừa nãy bỗng chốc vơi đi, sát khí lạnh băng từng chút từng chút lan tràn khỏi con ngươi đen như mực.
Lấy bước chân Fang Wei để tính, từ lúc cô ấy tan trường cho đến khi đến cửa hàng tiện lợi mất khoảng mười lăm phút hai mươi lăm giây, chậm hoặc nhanh hơn cũng không quá mười giây, hơn nữa, cô ấy thường xuyên mất tập trung, rất hay dừng lại ven đường xem bầu trời, thỉnh thoảng còn đuổi theo xoa nựng chó mèo hoang ở đó. Tính tới tính lui, thời gian vẫn dư dả.
Nagumo thấy mấy con ong cứ lãng vãn xung quanh cô ấy siêu phiền, nhưng mà lãng vãn theo đuôi hắn.... lại còn phiền hơn.
Trong nháy mắt đã xảy ra, hắn dễ dàng nhảy lên không trung, vừa rồi mặt đất còn bằng phẳng đột nhiên lộ ra hai cánh tay, nhưng lại không bắt được dù chỉ là bùn đất trên đế giày hắn.
Gió thổi tóc hắn bay tán loạn, một tay cắm vào túi, một tay cầm quà mang về cho Fang Wei, Nagumo lộ ra nụ cười thân thiện, muốn chào hỏi người ta một chút.
"Xin chào cậu sát thủ~~"
Tên sát thủ không hề mất cảnh giác, gồng mình lên chống đỡ, nỗi sợ hãi từ trong xương cốt khiến gã phải không ngừng tự thôi miên bản thân.
Không được bỏ chạy, không được bỏ chạy.
Nhưng gã gần như là đông cứng khi nghe giọng Nagumo vang lên từ phía sau, đối diện với ánh mắt kinh hoàng của sát thủ, hắn giơ tay hình chữ V.
"Biết chữ gì đây không?"
"...."
"Là chữ 'tử' đó ~♡"
"....."
"Ủa, sao kiệm lời thế? Hay là mày sợ đến não ngừng hoạt động rồi?"
"....câm miệng!"
"Mày đúng là một tên thô lỗ."
Gã sát thủ siết chặt bàn tay, con dao trong tay nhanh như chớp kề lên cổ Nagumo, "Đừng có đùa với tao!"
Nagumo giơ hai tay lên, cười cười, "Đâu, tao đùa mày hồi nào."
Hắn đơn giản bẻ gãy tay đối thủ, đạp một cước thật mạnh xuống đầu gối gã, âm thanh xương cốt vỡ vụn nhanh chóng phát ra, nghe rất rợn người. Nhưng không bao lâu sao, tiếng xé gió lại truyền đến, Nagumo vặn nát tứ chi gã, thanh thản ngồi xổm trên mặt đất.
Hắn mặc kệ tiếng hét chói tai của đối phương, nói, "Tiếc quá, tao đang cô đơn, muốn tìm người trò chuyện. Nhưng mà có vẻ như mày không thích tao cho lắm."
"Hộc hộc....hộc...."
"Vậy cho lẹ, từ 1 đến 6, mày chọn một số đi."
"Hộc hộc...hộc..."
"Đừng để tao dùng dao cạy miệng mày."
"...số 1..."
"Số đẹp đấy, tinh mắt đó nha~"
Nagumo lại đưa tay quệt máu trên mặt, hắn thuận tiện lấy tấm màn đang treo bên cạnh che thi thể tên sát thủ nằm dưới đất. Bước chân càng ngày càng nhanh, cho đến khi con hẻm quen thuộc hiện lên, hắn đưa tay sờ túi, rất tốt, đồ vẫn còn nguyên, lại đưa tay vuốt gọn tóc, rất tốt, vẫn bảnh trai như thường.
Hương vị quen thuộc chậm rãi xuất hiện, đáy mắt sát ý dần tan rã, cô ấy đây rồi.
Từ xa, bả vai cô gái nhỏ run run, hiển nhiên bị dọa sợ, hai tay bám lấy tường để chân đứng vững, cái đầu màu hồng nhạt nấp phía sau máy bán hàng tự động, hắn nghe cô mím môi gọi tên hắn.
"Nagumo, Nagumo."
Thanh âm cô ấy có một loại ma lực thần kì, nghe vào rất thoải mái, cho dù là lúc sợ hãi hay tức giận, thanh âm thanh nhu vẫn không hề thay đổi.
Nhìn thấy hắn, hai mắt mở to vì ngạc nhiên, miệng hơi hé mở, đôi mắt trong vắt giống như bầu trời in rõ bóng dáng của hắn, làm sao bây giờ, thực đáng yêu.
Cô chỉ chăm chú nhìn môt mình hắn thế này, cảm giác rất tốt.
Nhưng Fang Wei hiển nhiên đang không vui, cô trừng mắt nhìn hắn đang thản nhiên đi bộ, đột ngột nói.
"Chúng ta chiến tranh lạnh đi."
Đáy mắt hắn có một giây hốt hoảng, rồi Nagumo bật cười.
"Anh xin lỗi mà~ tha lỗi cho anh đi."
Dù hắn cũng không rõ mình sai ở chỗ nào.
***
Hôm nay đăng nhập mới phát hiện mình gần đạt 200 fl rồi, cảm giác có thành tựu quá mấy tình yêu ơi *tung bông*
Để Nagumo ở đây ăn mừng, tác giả nói câu hẹn gặp lại, đi học hè đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com