Năm đó
Trong phòng sách, anh đã ngồi ngây người trước bàn nhìn chằm chằm con dấu bằng ngọc tượng trưng cho vị trí gia chủ nhà họ Jeon suốt một tiếng đồng hồ. Nói thật anh vẫn không thể tin được những việc đang diễn ra. Thứ mà suốt mấy năm qua Kim SeokJin, Kim Taehyung và anh ra sức tìm kiếm cuối cùng lại để cho bé con tìm được, mà nó hiện tại lại đầy đủ nguyên vẹn nằm trong tay anh, thử hỏi làm sao anh có thể bình tĩnh được đây?
Bé con rất thông minh anh biết, nhưng anh không ngờ cô lại âm thầm điều tra việc này suốt thời gian qua. Anh hẳn là nên giận cô vì đã giấu diếm mình lâu như vậy, nhưng anh làm không được. Khi cô vui vẻ đem con dấu đặt vào tay mình, anh đã không còn có thể diễn tả cảm xúc của mình được nữa.
Bé con của anh...bé con của anh...anh rốt cuộc có tài đức gì mà lại có được tình yêu của cô chứ? Kể từ khi gặp cô, cuộc đời anh đã bước sang một trang mới, sáng sủa, ấm áp và tràn ngập hi vọng.
'Bé con, em nói đi, anh phải làm sao mới có thể bớt yêu em một chút đây?'
Nhưng những cảm xúc vui sướng cùng thỏa mãn nhanh chóng bị thay thế bởi bối rối và do dự. Có được con dấu này tương đương với chiến thắng cuối cùng đã nằm trong tay anh. Như vậy Kim SeokJin...
Anh từng nghĩ nếu như anh ta có thể buông tay nhận thua, bỏ lại những tranh chấp này mà lặng lẽ sống cuộc sống của riêng mình thì anh sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại anh sẽ nhớ tới ngày hôm đó, cái ngày mà anh suýt chút nữa mất mạng vì 'món quà đặc biệt' của hai người anh trai trên danh nghĩa của mình.
Anh chưa từng thân thuộc với Kim Taehyung, giữa bọn họ vốn chỉ có quan hệ đối địch, nên việc này có thể hiểu được. Nhưng...còn Kim SeokJin?
Anh đã từng thật lòng muốn coi anh ta là anh trai.
Anh đã từng muốn đối xử hết lòng hết nghĩa với anh ta.
Nhưng cuối cùng thì sao? Anh ta không những giết người mà anh đem tặng, còn hợp lực với Kim Taehyung muốn lấy đi tính mạng của anh.
Lúc ấy anh thật sự rất hận, hận bản thân không có mắt, hận người có ánh mắt dịu dàng kia sao lòng dạ sắt đá...
Bao năm qua anh vẫn luôn muốn hỏi...trong lòng anh ta rốt cuộc có từng tồn tại người em trai này hay không?
...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác,
- Thiếu gia, chúng ta có nên bắt đầu đối phó với Jeon Jungkook? – Yoowi cẩn thận dò hỏi.
- Cậu ta có hành động gì không? – Jin hơi nhíu mày, không rõ đang suy nghĩ cái gì.
- Hôm nay Jeon Jungkook trở về nhà họ Jeon một chuyến, nhưng vì sợ bị phát hiện nên không dám đến gần, vì thế cũng không nắm rõ được mục đích của cậu ta là gì.
- Trở về nhà họ Jeon? – Jin lẩm bẩm, đáy mắt lóe lên tia nghi ngờ, dường như nghĩ tới việc gì đó, chậm rãi mở miệng hỏi.
- Sana có đi cùng không?
- Lúc Jeon Jungkook tới chỉ có một mình, khi về thì không rõ.
- Một bóng đen? – Jin nhíu chặt chân mày. Người có tốc độ như vậy ngoài Sana ra thì còn có thể là ai được nữa? Hai người bọn họ đến chỗ kia làm gì? Chẳng lẽ là vì thứ đó? Nếu vậy...
- Thiếu gia? – Yoowi thấy thiếu gia nhà mình thất thần thì gọi một tiếng. Việc đối phó với Jeon Jungkook anh thật sự không dám tự tiện quyết định.
- Tạm thời cứ như vậy đi. – Jin phẩy tay đuổi người.
Bỗng nhiên anh cảm thấy rất mệt mỏi. Có lẽ thứ mà anh vẫn luôn tìm kiếm hiện tại đã nằm trong tay Jungkook rồi. Nhưng tại sao nghĩ đến khả năng đó anh lại không hề cảm thấy tức giận hay không cam lòng, mà ngược lại còn có chút vui mừng nhẹ nhõm? Không phải đã hạ quyết tâm phải là người chiến thắng cuối cùng hay sao? Không phải đã thề phải dẫm nát bọn họ dưới chân hay sao? Tất cả những kẻ từng chèn ép mẹ con anh, khinh thường anh, hãm hại anh đều đáng chết!
Nhưng...Jungkook dường như chưa bao giờ nằm trong số đó, mặc dù cậu ta là người tổn thương anh sâu nhất. Anh thừa nhận mình vẫn còn rất mềm yếu, không đủ dứt khoát, không đủ vô tình, làm cách nào cũng không thể trở nên tàn nhẫn như cậu ta. Cậu ta có thể nổi lên sát tâm với anh, nhưng anh lại không thể. Trong lòng anh, dù bị phản bội, cũng vẫn luôn coi cậu ta là em trai...
'Mình có một đứa em trai.'
Suy nghĩ này đã ăn sâu bám rễ trong lòng anh, làm thế nào cũng không quên được, thế nào cũng không bỏ đi được.
Anh thật sự rất muốn hỏi, Jungkook...em trai...tại sao?
...
Màn đêm u tối luôn đem đến thứ cảm giác huyền bí xen lẫn chút cô đơn, nhất là vào một đêm dài không trăng như hôm nay...
Đêm, cũng là thời gian tốt nhất để làm những việc khuất tất, giả dụ như...giết người...
Xoẹt...
Một bóng đen như ẩn như hiện vụt qua, nhanh đến mức tưởng chừng như chỉ là ảo giác. Thế nhưng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy nó thực sự tồn tại. Bóng đen ấy nhanh nhẹn như một con thỏ, thân mình linh hoạt luồn lách qua con ngõ nhỏ, bước chân nhẹ nhàng đến gần như không tạo ra bất kì tiếng động nào.
Bỗng nhiên cô bé dừng bước, thân thể nho nhỏ nép sát vào thân cây, để cho bóng cây rậm rạp che khuất đi chính mình, đôi mắt đã quen với bóng đêm chăm chú nhìn về phía phát ra tiếng bước chân hỗn loạn.
Chỉ thấy phía trước là hai nhóm người đứng đối diện nhau, dáng vẻ âm trầm ngoan tuyệt không giống đám lưu manh mà cô bé hay thấy, cầm đầu là hai người đàn ông có dáng người cao ngất, mà một người trong đó...
Kim SeokJin!
Cô bé phải bịt chặt miệng mình mới có thể không hét lên. Anh ta tại sao lại ở đây? Còn người đối diện kia là ai? Bọn họ đang nói cái gì? Tranh chấp bình thường hay là muốn đánh nhau thế?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu thúc giục cô bé phải chạy đi tìm hiểu. Vì vậy, cô bé rón rén tiền lại gần hơn một chút, đủ để nghe thấy giọng nói của bọn họ vang lên giữa đêm tối tĩnh mịch. Mãi sau này cô bé mới biết, người đàn ông với đôi mắt xếch đêm đó tên là Kim Taehyung, một trong ba vị thiếu gia của nhà họ Jeon.
- Anh có ý gì, anh trai? – Kim Taehyung rõ ràng đang cười nhưng tại sao cô bé lại cảm thấy lạnh lẽo đến vậy? Là do cô bé mặc quá ít ư?
- Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng. – Kim SeokJin lạnh lẽo hừ một tiếng, qua giọng nói thì thấy được anh đang rất tức giận.
- Cậu muốn làm gì?
- Tôi à? – Kim Taehyung xoa xoa cằm, thanh âm khàn khàn vang lên giữa đêm tối như đến từ địa ngục.
- Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của đứa em trai bé bỏng Jeon Jungkook, vì vậy...muốn tặng cho cậu ấy một món quà.
- Cậu tốt nhất đừng có làm bừa, nếu không...
- Nếu không thì sao? Anh nghĩ anh có thể làm gì được tôi? – Kim Taehyung cười ha hả, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi lời đe dọa này.
- Jeon Jungkook là em trai tôi, ai cũng không thể động đến nó!
Cô bé trốn ở một góc bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người vừa thốt ra câu nói kia, kiên định, mạnh mẽ và ấm áp đến thế. Cô bé dường như lại nhìn thấy được chàng trai có nụ cười tỏa nắng trước kia, chỉ là...cảm giác này cũng không tồn tại được lâu, bởi vì câu nói tiếp theo của Kim Taehyung đã khiến Kim SeokJin hoàn toàn nổi giận.
- Ha ha...thật đúng là trọng tình trọng nghĩa a. Có điều, anh nghĩ những kẻ được phái đi tặng quà là bọn họ sao? – Kim Taehyung chỉ vào mấy người phía sau, ngửa đầu cười lớn.
- Kim SeokJin, anh cũng quá ngây thơ rồi!
- Khốn kiếp! – Sắc mặt Kim SeokJin tối sầm, hai mắt như muốn phun lửa thiêu chết cái kẻ trước mắt, gầm lên giận dữ.
- ĐI MAU!
- Đi thong thả, anh trai! Xác cậu ta cũng sẽ không chạy mất, đừng quá vội vàng! – Kim Taehyung cười khúc khích nhìn theo bóng dáng vội vã của Kim SeokJin, ánh mắt tràn ngập trào phúng. Em trai? Hừ, quả nhiên là đồ con hoang ngu ngốc!
Cô còn chưa bình tĩnh lại từ sự thay đổi đột ngột của Kim SeokJin thì Kim Taehyung bỗng quay đầu, sải bước tiến thẳng đến chỗ cô đang ẩn trốn.
Bịch...bịch...bịch...
Tiếng bước chân đều đều vang lên ngày một gần làm tim cô gần như muốn nhảy ra ngoài, hai mắt mở to nhìn chằm chằm người kia. Cho đến khi chỉ còn cách thân cây năm bước chân Kim Taehyung mới dừng lại, khóe miệng hơi giương lên, giọng nói trầm khàn chậm rãi vang lên.
- Ra đây!
Cô run rẩy bịt chặt miệng, trước khi người kia kịp phản ứng đã co chân bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời xa nơi này, trong đầu vẫn không ngừng vang lên âm thanh kiên định kia...
'Jungkook là em trai tôi, ai cũng không thể động đến nó!' Cứ như vậy, cho đến khi cô bình tĩnh lại thì đã xuất hiện tại một nhà kho hoang vắng tiêu điều...
...
Cô bật dậy từ trong mộng, khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh, trái tim vẫn đang đập với tốc độ chóng mặt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Bé con, em sao vậy? – Anh bị cô làm giật mình bừng tỉnh, lo lắng vỗ vỗ lưng cô.
Cô quay đầu nhìn anh, tâm trí dần dần bình tĩnh lại, giấc mơ kia rốt cuộc cũng hiện lên thật đầy đủ, không, đó căn bản không phải một giấc mơ, mà chính là những ký ức cô đã vô tình quên đi vào 9 năm trước. Cô run run mở miệng, cảm giác cổ họng khô khốc khó mà thốt nên lời.
- Anh...
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com