Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Từng bước ép sát

Cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên tay mà ngây người. Anh ta có ý gì? Còn chưa đợi cô nghĩ thông đã lại cảm nhận được một ánh mắt chiếu thẳng vào mình, nhưng lần này là luồng ánh mắt ai oán quen thuộc làm cô muốn phì cười. Tên ngốc này lại ăn bậy dấm chua* ở đâu rồi?

*ý nói ghen tuông á!

Quả nhiên vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng dáng cao lớn đang tiến lại gần mình, cô theo phản xạ thả sợi dây chuyền vào túi áo, giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt đang sưng lên của anh. Nhưng thật không ngờ, khi còn cách cô ba bước chân thì anh dừng lại, mím môi nhìn cô chằm chằm, rồi lại nhìn túi áo của cô, bả vai dần sụ xuống, sắc mặt cũng ngày càng trở nên tái mét.

Cô thoáng ngây người, vài giây sau mới hiểu được lí do anh trở nên kỳ lạ như vậy. Có lẽ vừa rồi anh đã nhìn thấy Kim Taehyung, cũng thấy được hành động thân mật kia. Nhưng mà tuy anh hiểu lầm cô, thất vọng về cô nhưng vẫn đứng trước mặt cô, im lặng đợi cô giải thích. Cô nghĩ, nếu như cô thật sự phản bội anh, chỉ cần mở miệng phủ nhận, cho dù lí do có dở tệ đến mức nào anh cũng sẽ chấp nhận. Không phải anh ngu ngốc, mà chỉ là quá cố chấp, cố chấp với tình cảm của mình, cố chấp với hạnh phúc anh vẫn mong chờ.

Cô cúi đầu, đôi môi cắn chặt đến trắng bệch, khóe mắt dần nóng lên, cổ họng nghẹn ngào không thốt nên lời. Cô rốt cuộc có điểm gì tốt mà lại có được tình yêu của người đàn ông ngốc nghếch này chứ?

Anh vẫn không lên tiếng, chỉ giương ánh mắt đầy tổn thương lên nhìn cô. Vừa thấy cô muốn khóc trái tim liền cô rút đau đớn, bàn tay giơ lên muốn ôm cô vào lòng nhưng lại khựng lại giữa không trung. Tại sao phải khóc? Bởi vì không thể hoàn thành việc anh ta muốn cô làm, bởi vì không thể giúp đỡ anh ta trừ khử anh, bởi vì khiến anh ta thất vọng?

- Kookie, em...em không phản bội anh. - Cô không nhịn được nhào vào lòng anh bật khóc. Cô thật sự không muốn thấy bộ dạng này của anh. Rõ ràng thất vọng, rõ ràng tổn thương, nhưng vẫn cố chấp đứng ở nơi này chờ đợi lời giải thích dù có thể là giả dối từ cô, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt của anh một lời van xin. Anh muốn cầu xin cô điều gì? Cầu cô hãy tiếp tục lừa dối anh? Hay cầu cô đừng bỏ rơi anh? Anh như vậy khiến cô đau lòng lắm có biết không? Jungkook của cô nên được vui vẻ mỗi ngày, anh xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc.

- Không phải sao? Thật tốt! - Anh ngây ra một lúc mới đưa tay ôm lấy cô nhè nhẹ vỗ về. Bé con vẫn là của anh, thật tốt!

- Em nói thật đó, em không phản bội anh, thật sự không có đâu. Em yêu anh! - Cô vùi đầu vào lòng anh sụt sùi hồi lâu, không ngừng lặp đi lặp lại lời giải thích. Sana cô thừa nhận mình vốn không phải người đa cảm, nhưng hết lần này đến lần khác tên ngốc này cứ làm cô phải cảm động không thôi. Đúng là một tên ngốc mà, một tên ngốc chỉ biết khiến người ta đau lòng!

- Bé con! - Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc vui mừng khó nói thành lời. Anh biết cô vốn không phải một cô bé lương thiện, nhưng anh tin tưởng cô sẽ không lừa dối anh, bởi vì ánh mắt của cô nói cho anh biết điều đó. Hơn nữa, cô nói cô yêu anh...đột ngột như vậy khiến anh có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm cô thật chặt để biểu thị tâm trạng kích động của mình lúc này.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ẩn sâu trong đôi mắt còn long lanh nước dường như đã có điều gì đó thay đổi, trở nên dịu dàng và kiên định hơn.

- Jungkook...

Ting Ting...

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên cắt ngang lời nói của cô. Anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi lại nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm có chút không vui.

- Kim Taehyung chạy thoát rồi.

- Đó là người của anh? - Cô ngạc nhiên hỏi. Anh với Jin bắt đầu hành động rồi? Tại sao cô không biết gì cả? Chẳng lẽ cô thật sự không đáng tin đến thế à?

- Đừng nghĩ lung tung, anh cũng vưa mới biết thôi. - Anh véo nhẹ lên má cô, mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi.

- Mới vừa rồi hiểu lầm em, anh xin lỗi!

- Anh cũng không có mắng mỏ hay đánh đập em, xin lỗi cái gì chứ? - Cô nhìn ánh mắt chân thành của anh, nhịn không được lại bắt đầu muốn khóc. Làm sao bây giờ, hình như cô càng ngày càng trở nên yếu mềm rồi. Tất cả đều là do tên ngốc này, cả ngày không có việc gì cứ thích làm cho cô cảm động.

- Bé con, không cần sợi dây chuyền kia được không? - Anh nắm tay cô kéo đi, bỗng nhiên quay sang nói một câu, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt cô, chỉ sợ cô sẽ bị những lời này chọc giận.

- Được, cho anh đó! - Cô không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng ngay, nhưng khi anh vươn tay nhận lấy thì bỗng đổi ý, nhanh như cắt nhét nó trở lại túi của mình.

- Tí nữa em đưa Hyun Woo kiểm tra đã, nếu không có vấn đề gì sẽ cho anh.

Anh còn chưa kịp tủi thân vì hành động của cô thì bên tai đã nghe thấy những lời nói này, sửng sốt mất vài giây mới hiểu được dụng ý của cô, khóe miệng dần dần ngoác rộng đến tận mang tai, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên sáng rực như đèn pha, hiển nhiên là tâm trạng anh đang vô cùng tốt.

Cô cũng bị sự phấn khởi của anh làm cho vui lây, lại càng thêm tự trách. Nếu như thời gian qua cô đối xử với anh tốt hơn một chút, anh làm sao có thể vui mừng đến như vậy chỉ vì một vài cử chỉ quan tâm nho nhỏ này? Nhưng mà, bộ dạng anh như vậy đúng là rất đáng yêu!

...

Trong một căn phòng yên tĩnh,

Jin ngồi trước máy vi tính, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng dần dần bị những cảm xúc phức tạp bao trùm.

Để Kim Taehyung chạy thoát đúng là rất đáng tiếc, nhưng như vậy mới là bình thường. Tên cáo già đó nếu như bị bắt một cách dễ dàng thì anh mới phải lo lắng là có trá đấy.

- Đem tin tức Kim Taehyung bị thương truyền ra ngoài, tốt nhất là có thể mượn tay những gia tộc kia trừ khử hắn ta. Không cần, Jeon Somi đã có Jungkook chú ý, chúng ta chỉ cần toàn lực đả kích vây cánh của Kim Taehyung là được.

...

Cùng lúc đó, ở một nơi khác,

- Ồ, em gái vẫn còn nhớ người anh trai này đấy ư? - Kim Taehyung nhếch môi giễu cợt. Hiện tại anh đang để trần nửa người lộ ra vết thương trên ngực tuy đã được băng bó nhưng vẫn còn rỉ ra máu tươi.

- Anh không cần mỉa mai tôi. Giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi. - Somi nhíu mày, dáng vẻ ác liệt khác xa sự dịu dàng thuần lương mỗi khi xuất hiện trước mặt Jungkook.

- Cô không hiểu hai chữ 'hợp tác' này phải đến từ hai phía sao? Tôi đã giúp cô giải quyết Chou Tzuyu, đến bao giờ cô mới có thể đem Sana tới cho tôi?

- Không phải tôi không muốn, mà cô ta luôn bám lấy anh Jungkook, khiến tôi không có cơ hội...

- Ngay từ đầu tôi đã nói, tôi không cần biết cô làm cái gì, tôi chỉ muốn thấy kết quả. - Kim Taehyung cắt ngang, nhếch môi hừ một tiếng đầy khinh thường.

- Cô nói mình không vô dụng, vậy dùng hành động chứng minh đi? Muốn hợp tác, nhưng lại không bỏ ra thứ gì, trên đời nào có việc tốt như vậy?

- Anh...

- Trước khi đạt được kết quả, đừng tới làm phiền tôi.

- Anh không sợ tôi đem tin tức anh bị thương nói ra ngoài?

- Jeon Somi, hình như cô đã quên, tôi không phải Jungkook, sẽ không mắt nhắm mắt mở để mặc cô phát điên. - Kim Taehyung híp mắt nhìn cô gái trước mặt, trong lòng dần dâng lên sự chán ghét. Một người phụ nữ ngu ngốc, thật không thể hiểu nổi cô ta làm thế nào mà còn sống đến tận bây giờ. Còn về lời đe dọa kia, không cần cô ta động tay, Kim SeokJin và Jeon Jungkook cũng sẽ không tha cho anh.

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com