6. Sát nhân /2/
"Chắc chắn lại là hắn." Ngồi một bên ghế lái của Sakura, Wonyoung vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ vụ việc của Ahn Yoojin. "Cái tên sát nhân hàng loạt biến thái đó."
Sakura lại thở dài.
"Chị không biết."
"Là hắn. Đúng không, Kkura-unnie? Hắn đã giết Yoojin unnie."
Sakura nhẹ cắn môi dưới, cố gắng nuốt xuống cơn bực bội đã trào lên đến cổ họng và có thể làm tổn thương đến vị hôn thê nhỏ tuổi đang kích động của mình.
"Chị thật sự không biết, Wonyoungie à."
"Chị làm bác sĩ pháp y của phòng thanh tra sở cái kiểu quái gì vậy?" Như để tạo điểm nhấn cho bước đà của những màn cãi vã tiền hôn nhân, con bé đay nghiến. "Có chút chuyện cỏn con như vậy mà cũng không biết thì còn biết được cái quái gì nữa."
Jang Wonyoung ngay lập tức hối hận về phát ngôn vừa rồi của mình. Đúng là con bé có chút không ưa vị hôn thê người Nhật có địa vị xã hội nhưng mặt lúc nào khó đăm đăm của mình thật, nhưng chưa đến mức phải sỉ vả như vậy. Và nó cũng chưa có muốn gây sự với chị ta.
"Mấy chuyện công vụ nhàm chán đó thì cần gì phải biết." Trái với sự lo lắng của Wonyoung, rằng vị hôn thê người Nhật của mình sẽ nổi điên lên, Sakura sau câu nói hỗn hào đó của nó thì có vẻ điềm tĩnh đến đáng kinh ngạc. "Biết được mối quan hệ đặc biệt giữa em và Ahn Yoojin là quá đủ rồi."
Hoặc là, nổi điên theo một kiểu khác.
"Đúng không, em yêu?!" Lần đầu tiên kể từ lúc Wonyoung bước lên xe, Sakura quay sang nhìn con bé, nhẹ mỉm cười.
Vai kề vai, mặt đối mặt, mắt chạm mắt. Có một điều gì đó lóe lên sâu bên trong đáy mắt lấp lánh của Sakura mà Wonyoung chưa từng thấy bao giờ. Và cái nụ cười nhàn nhạt trên cánh môi mỏng đó của chị ta ...
Khốn kiếp. Chị ta không khó ưa như vẻ bề ngoài. Mà là đáng tởm hơn rất nhiều !!!
Một sự im lặng nặng nề như đám sương mù đặc quánh lạnh lẽo phút chốc tràn lên cả bao trùm lấy khoảng không gian ngột ngạt trong xe hơi của bọn họ.
"Cho tôi xuống." Wonyoung lạnh lùng nói, nhỏ nhưng rõ ràng. "Tôi muốn xuống xe."
"Chúng ta đang ở vùng ngoại ô đấy. Khu này vắng vẻ khó bắt xe lắm."
"Tấp xe vào lề. Cho tôi xuống."
"Em làm sao thế? Tình nhân bí mật chết rồi đau lòng quá nên muốn quậy hả?" Sakura cuối cùng cũng, như là đạt đến giới hạn, nạt ngang. "Muốn gì ít nhất thì cũng nên ngồi im cho đến khi tôi chạy xe về đến dinh thự nhà họ Jang đi đã chứ."
"TẤP XE VÀO LỀ. CHO TÔI XUỐNG. NGAY LẬP TỨC !!! CÔ CÓ NGHE THẤY GÌ KHÔNG HẢ ???"
Câu nạt nộ thô lỗ của Sakura có vẻ là giọt nước tràn ly, con bé ngay sau đó như phát rồ mà hét lên the thé.
.
.
.
02:00 a.m.
Sakura nằm trên chiếc giường king size êm ái, tay vắt ngang lên trán, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Đã khuya rồi nhưng vẫn chưa thể ngủ được.
Cậu không thể nhớ rõ, kể từ lúc cãi vã ngay trong xe với Wonyoung, thì mình đã về được đến nhà bằng cách nào. Cả ngày hôm nay thật là dài quá!
Bắt đầu bằng cuộc gọi lúc sáng sớm của Jang Wonyoung ...
.
.
.
Sakura khấp khởi bắt máy, cố giữ để cho giọng nói điềm tĩnh thường ngày của mình không trở nên run rẩy quá. Bao nhiêu ngọt ngào tràn từ lồng ngực phía bên trái ra khắp cơ thể như một dòng suối ấm áp diệu kỳ. Wonyoung chưa bao giờ chủ động gọi điện cho cậu cả. Đây là lần đầu tiên!
"Wonyoungie ah..."
"BÁC SĨ MIYAWAKI SAKURA!" Không giống với tưởng tượng, hoặc là kỳ vọng của Sakura, giọng nói của Wonyoung hoảng loạn và khản đặc. "Làm ơn hãy cứu lấy Yoojinie unnie của em với ..."
Con bé khóc, và có vẻ như đang cố gắng để không gào thét hay ngất lịm đi.
.
"Vậy là bên cấp cứu hồi sức của mấy người lại để chết người." Choi Yena, một bác sĩ khác thuộc tổ giám định pháp y của Sakura bước đến đứng bên cạnh cậu, ngay khi bác sĩ phẫu thuật chính của Ahn Yoojin là Kwon Eunbi vừa rời đi. "Con bé họ Ahn đó chết chưa? Chết hẳn rồi thì chuyển nó qua phòng pháp y ngay cho bọn tôi đi. Nhanh lên. Việc ý nghĩa nhất trong vụ này mà mấy người có thể làm đó."
Yena hất mặt một cách trịch thượng, gần như là ra lệnh cho Chaewon. Cô y tá họ Kim há hốc mồm trước thái độ và câu nói cay độc của vị bác sĩ pháp y họ Choi, nhưng rồi cũng lẳng lặng làm theo lời cậu ấy.
.
"Làm sao mà con bé có thể còn thở trong suốt quãng đường đến bệnh viện hay thậm chí là cho đến tận khi được đưa lên bàn mổ với cái cổ này nhỉ?" Thanh tra Minatozaki Sana cau chặt đôi mày mảnh thanh tú, nheo mắt quan sát vết rạch sâu hoắm trên cần cổ thon dài của cái xác khô lạnh mà, mới ngày hôm qua thôi, vẫn còn là một nữ sinh Ahn Yoojin vui vẻ năng động.
"Nếu chị cương quyết 'giữ nguyên hiện trường', có nghĩa là đừng có cho cái đám nhố nhăng bên phòng hồi sức cấp cứu động vào cái xác này với danh nghĩa 'cứu người' trước khi chuyển nó đến đây cho bọn em khám nghiệm ..." Là Choi Yena, cô nàng xem ra vẫn còn khá cay cú. "Thì có lẽ, ở lần sau, bọn em sẽ có được câu trả lời cho phía tổ trọng án của chị đó."
"Cậu còn mong sẽ có 'lần sau' sao?" Lee Chaeyeon, một bác sĩ khác trong tổ pháp y, có vẻ khá phật ý trước thái độ của Yena.
"Điểm này thì chị đồng ý với Yena." Sana tặc lưỡi, tay đưa lên gạt đi một món tóc lòa xòa trước trán. "Vụ 'lần sau' đó. Cái này là giết người hàng loạt có chủ đích mà. Khó có thể nói hắn đã thỏa mãn sau 5 vụ vừa rồi hay chưa lắm ..."
"Nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu." Sakura, người vẫn giữ im lặng từ đầu buổi đến giờ, nhẹ nhàng lên tiếng. "Dù cho khả năng sống sót của các nạn nhân có là 0%. Nhưng khi được chuyển đến đây, tim của họ vẫn còn đập, thì chúng ta vẫn phải ra sức cứu người trước. Không thể nào chỉ vì 'giữ nguyên hiện trường' mà chuyển thẳng họ đến nhà xác để khám nghiệm tử thi trong khi họ vẫn còn thở được!"
Dù cho khả năng sống sót của các nạn nhân là 0% ...
Dù cho điều đó sẽ phần nào xóa đi hết các dấu vết của hung thủ để lại trên cơ thể bọn họ ...
Thì các bác sĩ vẫn phải ra sức điều trị, khi họ vẫn còn thở!
"Ừ. Sakura nói đúng đó. Và hắn cũng biết điều đó. Tên sát nhân hàng loạt biến thái xảo quyệt đó." Thanh tra Minatozaki Sana gật gù, tay thì vẫn liên tục ghi chép vào cuốn sổ nhỏ luôn mang theo bên mình.
"Đó là lý do những vết thương hắn gây ra trên người các cô gái này không có phát nào là chí mạng cả. Không đủ nặng để chết ngay lập tức, nhưng cũng không đủ nhẹ để họ có thể tiếp tục sống. Canh thời gian cũng rất chính xác. Vừa khít để cho tình trạng của nạn nhân được phát hiện, được đưa đến bệnh viện, được cấp cứu và sau đó là do mất máu hoặc đau đớn mà chết ngay trên bàn mổ. Nhờ đó mà mượn được tay các bác sĩ phẫu thuật để xóa đi phần lớn dấu vết trên cơ thể nạn nhân để làm khó cho cánh pháp y. Một sự tính toán chính xác đến đáng sợ." Cô nàng thanh tra trẻ tuổi ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ ghi chép, chun mũi kết luận một câu. "Chị sẽ không ngạc nhiên nếu hắn cũng là bác sĩ hay cái gì đó tương tự đâu. Người không có chuyên môn thì không thể làm nổi mấy cái chuyện này được."
Ba vị bác sĩ pháp y đang có mặt trong căn phòng xác lạnh tanh này, sau câu nói của vị thanh tra họ Minatozaki kia, đều đồng loạt lén lút trút ra một hơi thở dài nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com