Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Ký ức

Sau khi chung vui cùng mọi người trong Guild, tôi mệt lã, chui vào khu nhà nghỉ của guild và đánh một giấc ngon lành. Chẳng hiểu tại sao nhưng sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm. Tôi được chị Mun sắp vào một căn phòng rộng khoảng 5 chiếu. Chính giữa phòng kê một chiếc giường đơn rộng vừa đủ để tôi nằm. Bên trái căn phòng là một cái tủ gỗ to, trống trơn, chỉ có vài cái móc để treo quần áo. Bên phải kê một chiếc bàn học con bằng gỗ nốt, trên bàn chỉ đặt một chiếc đèn bàn. Trong phòng còn có cả toilet riêng, khá là tiện nghi.

Sau khi hoàn thành quá trình vệ sinh cá nhân trong nhà tắm, tôi liền mặt lại bộ đồ cũ, thắt Adel Sword qua vai, đeo chiếc túi da vào rồi tiến xuống tầng 1.

Hiện tại, lv của tôi là lv10. Tôi đã lên cấp sau khi đánh bại được một vài con quái tại Gravel Terrace. Mục tiêu của tôi sẽ là lv40. Tôi muốn đạt được lv40 để có thể mở ô personal stat và ô kĩ năng 2. Lv cao nhất mà các nhà du hành nhận được là lv100. Hôm nay, tôi quyết định sẽ vào khu mê cung để luyện cấp.

Bước xuống lầu 1, cả căn phòng Guild yên tĩnh, ngay cả đầu bếp Ito - người phụ trách việc chuẩn bị bữa sáng cũng không có mặt. Tôi liếc mắt lên đồng hồ điện tử, nó chỉ mới điểm 6h. Tôi nhìn quanh, bỗng phát hiện ra âm thanh của búa rèn.

Phía bên cạnh căn phòng ăn uống của Guild, có một lối đi nhỏ dẫn đến nhà kho. Tiếng động ấy phát ra từ hướng ấy. Tôi chạy đến, mở cửa nhà kho và phát hiện một cậu trai đang đập búa vào một mũi thanh Trường thương lấp lánh ánh bạc.

- A.. Xin chào...?

Tôi cất tiếng gọi. Cậu ta liền ngừng gõ, đặt chiếc búa bạc sang một bên. Cậu ta cầm mũi thanh Trường thương lên, lấy trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa, lau lên phần bề mặt sáng bóng của nó.

- Hôm nay ăn may rồi. Đập 2 phát lên S luôn.

Cậu ta tự nói với bản thân, không thèm xỉa đến lời nói của tôi. Đoạn, cậu ta lấy mũi gắn vào thanh Trường thương, rồi nhanh chóng cột chúng vào một sợi dây thừng. Trên sợi dây đó treo lủng lẳng đủ loại vũ khí. Tất cả đều phát ra ánh bạc lấp lánh, chắc đều là vũ khí cấp cao. Cậu ta đeo sợi dây qua vai, vác từng nấy vũ khí sau lưng, rồi quay sang cửa, và bắt gặp ánh mắt tôi.
.
.
.
.
.
.
- Ô cậu người mới. Xin chào, cậu làm gì mà sớm vậy?

Cậu ta quăng cho tôi một nụ cười thân thiện. Cậu ta thấp hơn tôi. Đó là một cậu trai tóc xám, kết hợp với đôi mắt màu đen láy. Cậu ta mặc bộ đồ giống hệt tôi, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng da dài, có mũ trùm.

- À ... Mà cậu đang làm gì thế?

Tôi hỏi, tay chỉ vào đống vũ khí sau lưng cậu ta. Cậu ta cũng nhìn ra sau, rồi quay lại trả lời tôi:

- Tôi đang đi " tiếp tế" cho bạn tôi. - Chợt, mắt cậu ta loé lên một tia sáng, lấp lánh - Cậu có muốn mua gì không? Hàng của tôi đều là đồ có 1 0 2 đấy! Mua đi, cậu sẽ được phúc ....

Khoan. Câu mời chào ấy, tôi thấy quen quen ... Mà thôi kệ đi.

- Bạn cậu làm ở đâu thế? Xa lắm à?

- Cậu ấy là thương gia làm ăn ở Sofya City. Cậu ta hay nhờ tôi rèn vũ khí, cường hoá, cộng chỉ số... và bán lại với giá cao hơn ở thành phố.

Vừa nói, cậu ta vừa đung đưa đống vũ khí đằng sau. Tôi không để ý lắm, tôi lại hỏi cậu.

- Sao cậu ấy không bán ở El Scaro? Từ đây đến Sofya City không phải rất xa hay sao?

Cậu ta nghe thế liền lắc đầu làm mái tóc hồng rung nhẹ, rồi giải thích cho tôi.

- Quả thật, El Scaro là đô thị lớn hơn Sofya nhưng mật độ nơi đây khá thấp. Đa số các nhà du hành đều tập trung tại Sofya City. Với cả, nơi ấy có nhiều tên giàu lắm, tôi mà buôn bán nơi ấy, việc kiếm bội tiền dễ như ăn kẹo.

Câu kết thúc của cậu ta làm dấy lên máu làm ăn của tôi. Nhưng hiện tại tôi đang rỗng túi, việc đó là quá sức không khả thi, nên đành kiềm lại.

- Ấy. Trễ vậy rồi ư? Thôi, tôi đi trước nhé! - Cậu ta liếc mắt về phía góc phải, tôi đoán là nhìn đồng hồ điện tử, rồi thốt lên. Tôi tránh sang một bên, nhường đường cho cậu ta đi.

Đi gần đến cổng, bỗng cậu ta ló đầu lại, nói với tôi:

- Quên giới thiệu mất. Tôi là EnT. Nếu cần vũ khí cấp cao, cậu cứ liên hệ tôi.

... rồi chạy đi mất. Tôi còn chưa kịp đáp lại.
.
.
.
.
.
Tôi rời khỏi toà nhà số 3. Đi lên những bậc thang dẫn lên khu trên rồi rẽ trái, bước dọc trên con đường mà Swel và tôi đã từng đi qua, tiến vào sâu hơn El Scaro.

Tôi vừa bước đi, vừa nhìn quanh. Tôi phải kinh ngạc khi toàn bộ kiến thúc của thành phố đều rất đồng đều. Hoà quyện giữa 2 gam màu đỏ thẫm và trắng kem. Tôi bước đến cuối đường. Bên phải là toà số 20, toà nhà cuối cùng của nơi này.

Xuất hiện trước mắt tôi là một câu cầu rộng, dài, dẫn vào một khu vực trông như lâu đài. Tính hiếu kì lại nổi dậy, tôi cất bước, tiến nhanh vào bên trong.

- Ấy. Không được!

Khi đến giữa cây cầu, tôi bỗng nghe tiếng hét của một cô gái nên đành dừng lại. Tôi quay lại về phía thành phố. Quả thật, có một cô gái đang đứng ở đấy.

Cô gái ấy có mái tóc màu hồng của đá Sapphire, tóc cô dài quá hông, được tết gọn và thả sau lưng. Cô để tóc mái ngang, khá giống với chị Mun. Hai bên má cô được ôm ấp bởi phần tóc thừa khi tỉa tóc mái. Cô sỡ hữu đôi mắt cùng màu với tóc, sâu thăm thẳm. Cô mặc một bộ Yukata màu đỏ viền tím, được trang trí bởi nhiều loại hoa khác nhau. Bên dưới là một chiếc váy ngắn màu tím cùng màu với viền áo, phủ lên bên trên váy là một lớp hoa văn kì lạ. Chân cô mang một đôi guốc gỗ. Cô nâng trên tay một cái bao giấy, đựng đầy các loại rau củ.

Cô tiến đến chỗ tôi, tiếng guốc phát ra " cạch cạch"

- Cậu không nên vào đấy. Đó là lâu đài của nhà vua - người có quyền lực cao nhất lục địa. Nếu vào mà không có giấy phép, cậu sẽ bị binh lính đập đấy.

Tôi quay lại, nhìn kĩ hơn gương mặt cô ấy. Vừa bắt gặp ánh mắt tôi, cô ấy liền thốt lên:

- Ơ cậu người mới này! Tôi là Pune, chưa giới thiệu nhỉ?

- Ơ à vâng.

Tôi đáp lại Pune. Cô ấy cũng nở một nụ cười, giống như những thành viên khác khi giới thiệu.

- Mà sao cậu dậy sớm thế? Thường tôi thấy đa số sau khi uống li bì như vậy, sẽ ngủ thẳng cẳng đến tận 8 - 9h sáng.

Pune nghiêng đầu thắc mắc. Khác lạ, khi nói chuyện với cô gái này, tôi không hề cảm thấy dè chừng chút nào.

- À ừ thì... Hồi ở thế giới cũ, tôi là nhân viên văn phòng, nên thường phải dậy sớm. Chắc tại thói quen ấy mà... - Tôi vừa nói, vừa đưa tay lên gãi gãi đầu.

Tôi cứ nghĩ, đáp lại tôi sẽ lại tiếp tục là một nụ cười thân thiện khác của cô ấy, nhưng không, đó là một ánh mắt đầy ngạc nhiên.

- Thế giới cũ? Ý cậu là sao?

Pune kết thúc câu nói. Cả không gian trong tầm mắt tôi tối om. Cổ họng tôi tê cứng, không cất thành tiếng được. Cơ thể tôi cũng đông lại, chẳng thể nào di chuyển. Bỗng trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của một cô gái tóc đen xoã ngang vai. Cô đeo một gọng kính dày. Tôi không nhìn thấy mặt. Cô ta mặt bộ đồ đồng phục học sinh bình thường, đang nói chuyện với các cô gái khác có lẽ là bạn của cô, trên một vỉa hè của một con đường đông đúc. Đoạn đi ngang qua một công trình, bỗng chốc một thanh sắt rơi xuống từ trên một cái cần cẩu cao ....

- AAAAAAAAA

Tôi hét lên, đau đớn đến tột cùng. Đầu não tôi bị xé nát, dây thần kinh dường như bị rối loạn. Tôi ôm đầu, khóc thét lên như một con thú dữ. Một tiếng thét đau buồn, xen lẫn nỗi tuyệt vọng cùng sự hoang mang. Tôi chẳng thể nhìn được nữa. Đôi tai cũng ù đi. Tôi hét lên như đang dốc cạn linh hồn mình.
.
.
.
.
Rồi tôi chợt ngất đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com