Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Tình huống bây giờ là như thế này.

Mako vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, vô cảm đi băng băng trên đường. Cô cứ đi, cứ đi mà không hề để ý đến mọi thứ xung quanh.

Và đương nhiên, trong số đó, bao gồm cả chàng trai nãy giờ vẫn theo sát đằng sau mình.

Takeru chỉ lặng lẽ đi theo Mako mà không nói một lời nào cả, không ồn ào, cũng không níu kéo. Đôi khi, im lặng không phải là không quan tâm, không muốn để ý, mà là muốn cho người kia khoảng thời gian để bình tĩnh lại. Anh biết, Mako không phải là người tuyệt tình, giận dai. Cô chỉ là cần thời gian để suy nghĩ lại và mở lòng bao dung. Mọi người chưa bao giờ có ác ý làm hại cô, nhưng lại vô tình bị kẻ gian làm mờ mắt mà lạnh nhạt, không quan tâm đến cô, không ở bên những lúc cô đau lòng và tổn thương nhất. Ai cũng mong muốn có thể dần dần bù đắp, sưởi ấm cho trái tim đầy rẫy những vết thương ấy, nhưng cũng không muốn ép buộc cô. Dù sao thì, họ vẫn là bạn bè.

Cứ như thế, hai người cứ đi, đi mãi, cuối cùng Mako dừng lại trước một căn nhà gỗ. Cô không vội bước vào, mà chỉ đứng yên quan sát ngôi nhà với vẻ mặt đượm buồn như chất chứa rất nhiều tâm sự. Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi rút chìa khoá ra mở cửa bước vào nhà.

Takeru đang đắn đo, không biết có nên vào hay không. Anh muốn vào, nhưng lại sợ làm Mako tức giận. Dù sao thì anh cũng chưa được phép, nhưng lại không dám mở lời hỏi cô.

Mako không phải là không biết, rằng Takeru vẫn luôn đi theo mình. Cô thoáng lưỡng lự, nhưng sau đó vẫn dứt khoát đóng sập cửa lại, để mặc Takeru một mình bên ngoài.

Vừa vào đến trong nhà, cô đã đi thẳng vào phòng ngủ rồi đặt lưng nằm xuống. Tâm lí nặng nề cộng thêm việc phải đi một quãng đường khá xa đã khiến cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức. Khi con người ta có chuyện phiền lòng thường sẽ chọn cách đi ngủ để tạm quên đi những thứ nặng nề đó.

Ở một diễn biến khác, tại lớp học kiếm pháp...

- Kotoha, Kotoha!

Chiaki phải dùng hết sức gọi to lên, Kotoha mới giật mình mà đáp lại.

- Dạ?

- Gọi mãi mà không thấy em trả lời. Đang mải mê suy nghĩ gì đó?

- À, em xin lỗi. Chỉ là suy nghĩ vài thứ lung tung thôi ạ.

Đang là giờ giải lao. Chiaki biết Kotoha đã thấm mệt, nên đưa chai nước khoáng trên tay cho cô.

- Cho em.

Kotoha ngẩng mặt lên nhìn Chiaki, sau đó lễ phép đưa hai tay lên nhận chai nước, không quên kèm theo câu cảm ơn.

- Chuyện hôm nay hả?

Chiaki đột nhiên hỏi, khiến Kotoha có chút khựng lại, nhưng cô vẫn đáp.

- Vâng.

Chiaki thở dài.

- Thật ra anh cũng đau đầu vì nó mấy hôm nay rồi. Càng nghĩ càng thấy bản thân thật ngu ngốc, dễ bị dắt mũi. Rõ ràng biết Mako-neesan không phải người như vậy, nhưng vẫn đâm đầu tin chỉ vì cái gọi là tận mắt chứng kiến.

- Em thật sự không biết phải làm sao để làm chị ấy hết giận nữa. Em không muốn mất đi một người chị tốt bụng như chị ấy. Chị ấy rất chu đáo, thật sự khiến em nhớ đến chị gái mình.

Chiaki hiểu, Kotoha là một cô bé rất hiểu chuyện. Cô biết Mako tốt với mình, nên mới ân hận vì đã hiểu lầm chị ấy. Nhưng quá khứ đã qua, không thể quay trở lại để sửa chữa được. Chiaki vỗ vai an ủi em.

- Không sao, miễn là chúng ta chân thành bù đắp, anh tin là chị ấy sẽ cảm nhận được và tha thứ cho chúng ta thôi mà. Như em đã nói, chị ấy là người tốt, chị ấy cũng rất thương em, vậy thì chắc chắn sẽ không ghét em đâu.

- Thật sao ạ?

- Thật mà. Cứ tin tưởng ở anh. Đối với người khác, anh có thể là một thằng con trai bất cần, nghịch ngợm, hay nói ba hoa, nhưng đối với em, anh luôn luôn thành thật.

Đối với lời khẳng định chắc nịch này, Kotoha đáp lại bằng ánh nhìn ngờ vực.

- Thật không đó? Khó tin à nha.

- Thật chứ. Bởi vì đối với anh, em là ngoại lệ.

- Ngoại lệ?

Kotoha bỗng cảm thấy khó hiểu. Ngoại lệ ý là sao ta? Ngoại lệ... À, nghĩ ra rồi.

- Đúng rồi ha. Trong nhóm mình toàn người bằng hoặc hơn tuổi anh, có mỗi em là bé hơn thôi. Đúng là ngoại lệ thật.

Ờm...

Chiaki ngơ ra một thoáng, sau đó bật cười.

- Ừ, đúng, chỉ có em là nhỏ hơn. Anh không bao giờ lừa trẻ con.

- Trẻ con gì chứ. Anh cũng chỉ hơn em có 1 tuổi thôi đó. Anh cũng là cái đồ trẻ con.

Kotoha phụng phịu hờn dỗi khiến Chiaki cười không ngớt vì quá đáng yêu. Thôi thì ít ra anh cũng đã dỗ được bé con này vui vẻ hơi một chút rồi.

Lớp kiếm pháp vui vẻ là vậy, nhưng trở lại với căn nhà gỗ thì mọi thứ lại rất nặng nề.

Mako vừa ngủ dậy. Tuy vẫn còn buồn bực, nhưng tâm trạng cô đã dịu đi rất nhiều. Lúc này, cô mới chợt nhớ đến cái con người bám đuôi bên ngoài.

"Chắc là về rồi", Mako nghĩ. Lúc cô vào nhà trời còn sáng, giờ đã là chiều tối, anh ta làm gì có kiên nhẫn chờ lâu như vậy. Vả lại, anh ta cũng không cần thiết phải chờ...

Chắc là vậy rồi.

Nghĩ là như thế, nhưng Mako vẫn không nhịn được mà ra ngoài kiểm tra. Miệng thì nói chắc chắn Takeru đã về rồi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút mong chờ.

Khẽ mở cánh cửa, Mako bước ra ngoài ngó nghiêng. Một chút ngạc nhiên hiện lên trong ánh mắt khi cô nhìn thấy Takeru đang dựa vào tường mà ngủ. Có chút đáng thương, có chút không nỡ, nhưng cô vẫn chưa muốn tha thứ cho anh dễ dàng như vậy. Những tổn thương mà cô phải chịu là quá lớn, đâu thể một hai ngày mà nguôi ngoai được.

Nhưng mà... Thấy anh trong bộ dạng này, cô lại không kìm được mà mềm lòng. Dù sao thì anh cũng đã theo cô cả một đoạn đường dài, lại còn ngồi ngoài này chờ cô cho đến tận tối mịt, cô mệt 1 thì anh mệt 10. Đắn đo suy đi tính lại một hồi mà vẫn chưa biết phải làm gì, cô không tự chủ được mà ngồi xuống trước mặt anh, ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ ấy. Đã lâu lắm rồi cô với anh không gặp nhau, cũng không nói chuyện, thậm chí đi lướt qua nhau cũng không ngẩng lên để nhìn người đối diện. Anh đã gầy đi nhiều, gương mặt cũng hiện rõ sự mệt mỏi. Càng nhìn anh, cô càng thấy xót. Cô vô thức đưa tay ra chạm lên gò má anh.

Đúng lúc cô định thu tay về thì một bàn tay ấm áp đã vội đưa ra nắm lấy tay cô, nhất quyết không chịu buông. Và đương nhiên, bàn tay đó chỉ có thể là của con người biết cô ở đó nãy giờ nhưng vẫn cố tình nhắm mắt vờ như đang ngủ kia mà thôi. Nước đi này đúng là bất ngờ mà.

- Anh...

Takeru cũng ranh ma quá chứ. Mako đã chủ quan rồi.

- Tranh thủ lúc anh ngủ nên sàm sỡ hả?

- Ai thèm?

- Chứ ai là người vừa mới chạm vào má anh thế?

- ...

Mako biết mình không nói lại được nên chọn cách im lặng, cơ bản là vì... Takeru nói đúng.

- Nếu em không đưa tay ra thì không sao, nhưng một khi đã đưa ra thì...

Takeru kéo sát người Mako vào mình.

- Anh sẽ nắm chặt không buông.

---

P/s: Lời hứa ra chap mới làm quà Tết đã thực hiện xong nhé. Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng mình và T&M trong suốt thời gian qua. Cảm ơn vì những lượt đọc, những bình chọn, những comment, những tin nhắn, những góp ý mà mọi người dành cho mình. Nếu có gì khiến các bạn phật ý hoặc làm các bạn cảm thấy bị xúc phạm, bị tổn thương, mình tại đây xin chân thành gửi lời xin lỗi đến tất cả các bạn và sẽ cố gắng sửa đổi trong tương lai. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, dồi dào sức khoẻ nha. Happy New Year!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com