Chap 3
Sáng hôm sau, Mako đi học với tâm trạng không mấy tốt đẹp. Một phần vì cô đang bực chuyện làm người giúp việc, một phần vì sự hiểu lầm của Risa.
- Mako-chan!
Mako đang suy nghĩ bỗng giật mình vì có ai đó gọi tên cô từ xa.
- Kotoha hả? Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng Mako-chan. Anou, chị làm gì mà trông khó coi vậy?
Nói tới đây, Mako mới tỉnh ra.
- Chị... đâu có sao đâu. Chỉ là đang mải suy nghĩ vớ vẩn thôi.
- Ra là vậy. Thôi chúng ta đến trường kẻo muộn.
- Ừ.
Hai người tiếp tục cất bước đến trường. Kotoha nói rất nhiều chuyện, nhưng Mako chỉ ậm ừ cho qua, vốn dĩ đang không tập trung mà suy nghĩ tới vấn đề khác.
----------------------------------------Phân cách từ đây tới trường nha---------------------------------------
Reng... Reng... Reng... Ba tiếng chuông báo hiệu đã tới giờ học. Hên là Mako và Kotoha còn tới kịp.
Giờ học bắt đầu nhưng chẳng ai tập trung học cả. Mako bình thường rất chăm chú, nhưng hôm nay thì đầu óc để đi đâu mất rồi.
Takeru bất chợt quay xuống, nhìn thấy Mako không tập trung liền hỏi nhỏ:
- Cô sao vậy? Không khoẻ chỗ nào à?
- Không liên quan tới anh. *Mako trả lời ngắn gọn*
- Chắc cô biết mình là người hầu của tôi nhỉ?
- Tôi nhận bao giờ hả? Tôi không muốn làm giúp việc cho anh đâu nhá. Nằm mơ.
- Không muốn cũng khó. Số phận của cô là do tôi định đoạt mà. Vả lại cô cũng đã hứa rồi...
Như chợt nhớ ra điều gì, Takeru vội ngắt câu giữa chừng.
- Hứa gì cơ? Sao tôi không biết? *Mako ngây thơ hỏi*
- Sau này cô sẽ biết. Tóm lại, nếu cô không muốn cả trường biết chuyện thì trưa nay theo tôi về nhà.
- Hứ! Nếu không phải nhà tôi nghèo thì anh cứ liệu đó mà ra lệnh.
Mako nói, vẻ mặt ánh lên sự giận dỗi. Takeru thấy thế, nở nụ cười rất tươi. Cô giận mà cũng đáng yêu nữa.
- Tôi theo anh là được chứ gì. Giờ thì quay lên đi. * Mako nói*
- OK, không được nuốt lời đâu đó. *Takeru giao kèo*
Nói rồi, hai người lại trở về trạng thái ban đầu. Nhưng có vẻ họ đều rất vui nha, chỉ là không biết vui vì cái gì thôi.
--------------------------------------------------Tua nào, tua nào------------------------------------------------
Tan học, Takeru bước ra khỏi lớp nhưng không thấy bóng dáng Mako đâu. Anh định đi tìm thì gặp đám Ryuunosuke.
- Chào! *Ryuunosuke nở nụ cười xã giao*
- Mấy người có thấy Mako đâu không? *Takeru hỏi thẳng*
- Không có. Tụi em vừa từ lớp trở ra mà. *Kotoha trả lời*
- Vậy thì cô ấy đi đâu được chứ? *Takeru hỏi, giọng đầy lo lắng*
- Lúc tan học tôi còn thấy Mako-neesan mà. *Chiaki khẳng định*
- Chúng ta chia nhau ra tìm. *Risa nói*
Bỗng nhiên, có tiếng động sột soạt vang lên phía sau trường học.
- Tới đó xem sao. *Genta nói*
Mọi người rón rén tới gần thì thấy Mako cùng với một số nữ sinh khác. Hình như Mako đang bị dồn vào chân tường.
- Mấy người muốn gì?
- Chắc mày biết Shiba Takeru-sama chứ? *Một nữ sinh lên tiếng*
- Hiển nhiên. Anh ấy và tôi học cùng lớp.
- Mày thực trơ trẽn. Dám cướp người yêu của tao?
- Là sao? Tôi không hiểu.
- Còn giả bộ. Nếu không phải mày phá đám, tao đã hẹn hò với anh ấy rồi.
Takeru nhíu mày suy nghĩ. Cô ta chẳng phải là người hay đeo bám anh sao? Nhưng anh đâu có thích cô ta mà hẹn hò?
- Cô hiểu lầm rồi. Nếu Takeru yêu cô thì không có chuyện tôi xen vào được. Là do cô tự ảo tưởng thôi. *Mako thản nhiên trả lời*
- Mày... Ý mày là gì?
- Có nghĩa là Takeru không hề yêu cô.
- Mày dám...
Nói rồi, cô ta lao tới định đánh Mako, nhưng cô nhanh tay chặn lại. Đám nữ sinh còn lại cũng xúm vào. Mako tuy biết võ nhưng cô không nỡ đánh, vả lại có rất đông nữ sinh. Sau một hồi, sức cô cũng đuối dần. Cô bị chúng dùng kéo rạch vào tay một đường.
- Đúng là không biết tự lượng sức.
- Cô nói ai?
Người lên tiếng không ai khác ngoài Takeru. Anh nhịn đám này từ nãy đến giờ rồi nha. Đám Ryuunosuke cũng chạy vào đỡ Mako.
- Ta... Takeru-sama...
- Dám đụng vào cô ấy? *Takeru nói, giọng lạnh tanh*
- Tại cô ta dụ dỗ anh trước. *Cô nữ sinh kia lên tiếng thanh minh*
- Mako nói đúng. Tôi đâu có nói thích cô bao giờ.
Cô ta sững người, mắt mở to nhìn Takeru, tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Anh nói thế là sao? Em biết anh thích em mà. Anh chỉ nói thế vì bị con hồ ly đó dụ dỗ thôi, đúng không?
- Cô chính là đang tự ảo tưởng. Để tôi nói lại cho rõ nhé: TÔI KHÔNG THÍCH CÔ.
Takeru nhấn mạnh từng chữ. Nữ sinh kia chỉ biết ôm mặt khóc rồi bỏ chạy, đám còn lại thấy thế cũng chạy theo.
- Không sao chứ? *Takeru hỏi Mako*
- Chưa chết được. *Mako trả lời*
- Biết vậy để cô chết luôn cho rồi.
- Này, nói vậy là sao hả?
- Hai người thôi giùm tôi cái đi. Bây giờ đi về rồi còn băng bó cho Mako-neesan nữa. *Chiaki can ngăn*
- Khỏi! Tôi băng bó là được rồi. Mạn phép về trước.
Takeru vừa nói, vừa kéo tay Mako dắt đi khiến cô không kịp phản ứng, đành lết xác theo anh vậy.
- Họ có chuyện gì vậy nhỉ? *Kotoha thắc mắc*
- Em chưa biết à? Mako bị bắt làm giúp việc cho Takeru đấy. *Genta nói*
- CÁI GÌ? *Mọi người tròn mắt kinh ngạc*
- Té ra là có mình tôi biết. Thảo nào chẳng thấy ai bảo gì.
- Hai cái người này thật là... Không nói cho người ta biết một tiếng. *Ryuunosuke phàn nàn*
- Đây là bí mật đó, đừng nói cho ai biết nha. Takeru không thích đâu. *Genta cảnh cáo*
- Ừa. Mà hai người này quan hệ mờ ám sao á. Chắc chắn là có vấn đề. *Chiaki nói đầy nghi ngờ*
- Ý anh là... tình yêu sao? *Kotoha hỏi*
- Không thể nào. Tuyệt đối không thể. *Risa phản đối*
- Tại sao? *Ryuunosuke thắc mắc*
- Cái này... Mà thôi, sau này mấy người sẽ hiểu.
Risa quay gót bỏ đi. Mọi người ai cũng lắc đầu, nhún vai, tỏ vẻ không hiểu. Thôi vậy, về nhà cái đã rồi tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com