Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#17 Biển và lễ hội âm nhạc


#17 Biển và lễ hội âm nhạc

Rating: G

Bối cảnh: Mốc thời gian là sau sự kiện Năm Mới trong tập 12, trước đoạn after credit

Note: Có 4 part, part 3-4 là H

.

Sand luôn tỏ ra mình là một kẻ khô khan, cộc cằn, chỉ biết đến công việc và tiền bạc, nhưng Ray biết anh là một người đáng yêu, đam mê, luôn sẵn sàng hy sinh vì người khác, và đặc biệt là một tên khốn lãng mạn điên rồ. Ngay từ khi chưa thực sự rơi vào lưới tình của anh, hắn đã cảm nhận được khía cạnh này. Mỗi một cuộc hẹn hò cùng Sand là một lần hắn củng cố thêm về điều đó. Anh thích tình ca, thích phim tình cảm lãng mạn, anh thích khiêu vũ cùng Ray ngoài ban công nhà mình, thích cùng hắn chăm sóc lũ cây cảnh treo ngoài cửa sổ, anh thích tự mình lựa chọn quần áo cho Ray, thích chở hắn đến những khu kiến trúc kỳ lạ để ngắm hoàng hôn, anh thích được nghe Ray gọi tên mình khi họ làm tình, thích hát vào tai cậu khi nghĩ rằng cậu đã ngủ. Sand là bậc thầy lãng mạn trong lòng Ray, điển hình là khi cả hai ngã lăn ra trên chiếc thảm lông êm ái trong phòng hắn sau một trận mây mưa từ sofa rồi xuống sàn nhà. Sand ôm hắn vào lòng, để hắn rúc vào lòng anh, hôn nhẹ lên xương đòn của anh. Chờ cho cả hai lấy lại được hơi thở, anh mới nhẹ nhàng đỡ Ray nằm ra, một mình vào nhà tắm lấy khăn và nước. Hắn nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim lúc này vẫn còn đang đập rất nhanh. Hắn nghe thấy tiếng chân anh quay lại, đặt mọi thứ xuống sàn rồi dùng khăn ấm lau một lượt cơ thể cho hắn.

"Cậu chủ Ray lười biếng quá đó, nâng người lên nào."

Giọng anh vang lên, hoàn toàn không có vẻ khó chịu, Ray được chiều chuộng thì vô cùng hứng chí, hắn nhấc hông, cơ thể lười biếng hoàn toàn giao phó cho Sand xử lý cứ như thể cách đây vài phút, hắn không phải là kẻ đã áp ngực anh sát vào tấm thảm để ra vào thật sâu bên trong anh vậy. Đôi lúc, Ray nghi ngờ rằng Sand có "sở thích" chăm sóc người khác, anh tận tâm, luôn lo lắng cho mọi người xung quanh, sẵn sàng ở bên cạnh săn sóc cho bất cứ ai, từ mẹ anh, Ray, hay Nick, thậm chí là đưa Mew, tình địch cũ của anh (Dù Sand vẫn không bao giờ thừa nhận điều này), về nhà khi anh tình cờ bắt gặp cậu đi lạc trên đường. Tất nhiên, lòng tốt và tính dễ mũi lòng của anh cũng đã từng đem đến phiền phức cho bọn họ, nhưng giống như Ray, Sand cũng đang học cách hoàn thiện mình, anh cần phải biết đối xử tốt đúng người, đúng lúc, đúng chỗ...

Nhưng Ray thì vẫn luôn là ngoại lệ của anh.

Sand thừa nhận rằng anh để ý đến Ray từ lâu, ấn tượng về hắn trong mắt anh vừa xấu vừa tốt, nhưng mỗi lần nhìn Ray, ham muốn được nâng niu tên ngốc chịu nhiều tổn thương này lại bùng cháy mạnh mẽ. Và giờ đây, họ đã trở thành một cặp chính thức, anh không cần phải tự lừa dối mình hay che giấu ham muốn này bằng bất kỳ lý do nào khác nữa. Ray thuộc về anh, chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để anh làm mọi thứ vì hắn.

"Lên giường nằm đi Ray, cảm bây giờ."

"Tao mệt lắm! Bế tao lên giường đi."

Sand toan phản bác, rõ ràng người phải lau dọn là tao cơ mà. Sau cùng, anh thở dài chịu thua, vòng tay ôm lấy thân mình mát lạnh của người kia, bế hắn về giường. Lưng vừa chạm vào lớp vải bông mềm mại, Ray đã vòng tay ôm lấy Sand, muốn kéo anh xuống nằm cạnh mình. Anh ngả người xuống giường, hắn lập tức lại dính lấy anh. Đây thực sự là một trong những điều mà anh yêu thích nhất ở Ray. Hắn luôn thành thật với cảm xúc của mình, từ khi quen nhau, phần lớn thời gian, Ray đều dính lấy anh, cùng anh thử mọi trải nghiệm mới mẻ. Anh yêu một Ray như thế, một Ray Pakorn đã từng phải khổ sở che giấu mọi đau khổ, mong muốn được quan tâm, mọi điểm yếu của mình chỉ vì sợ người khác ghét bỏ.

"Này Sand!" Ray luồn tay xuống dưới lớp chăn, xoa lấy vòng eo nhỏ nhắn săn chắc của anh "Sắp tới Valentine rồi đó."

"Thì sao?" Sand bật cười, nhìn Ray ngước đôi mắt lấp lánh nhìn mình "Tính mời tao đi đâu chơi hả? Sến quá!"

"Đồ chọc chửi!!"

Ray đỏ mặt, vỗ một cái lên bụng Sand làm anh rụt người lại, dường như chưa đủ, hắn còn quay sang, cắn liên tục vào đầu vai anh như "trừng phạt"

"Mày mới sến! Mày mới sến!"

Sand nằm dưới Ray, chỉ cười to, ôm lấy hắn, cắn được một lúc thì hắn cũng đành thở phì phò mà thả mình xuống, áp người vào khuôn ngực rắn chắc của Sand, những ngón tay vẽ nên hình thù kỳ lạ trên làn da anh làm Sand thoáng rùng mình.

"Tao chỉ muốn mày dành ngày hôm đó cho tao thôi mà." Ray bĩu môi "Tao chưa từng trải qua ngày lễ này với ai hết."

Anh đưa tay, xoa nhẹ lên lưng Ray an ủi rồi khẽ quay đầu, hôn lên thái dương của hắn.

"Vậy mày tính đưa tao đi đâu chơi?"

"Tao chưa nghĩ ra nữa... Tao sợ mình lên kế hoạch không tốt thì sẽ hỏng bét mất thôi." Ray nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định thành thật, hắn dụi người vào lòng anh "Nhưng tao muốn được cùng mày trải qua ngày hôm đó. Mày đừng nhận show hát vào ngày này được không?"

"Nhưng hát vào dịp này tiền lương cao lắm đó!"

"Tao sẽ trả cho mày gấp đôi!"

"Ray!"

Ray hơi sững lại, hắn đưa mắt nhìn Sand, sợ rằng anh sẽ hiểu lầm mình. Sand nhìn vẻ mặt hối lỗi của hắn rồi, dịu dàng hôn lên trán hắn trấn an.

"Tao không giận, là tao trêu mày trước, nhưng mày không cần lôi tiền bạc ra với tao. Tao là bạn trai mày, sao tao có thể bỏ mày một mình vào ngày này cho được."

"Vậy mày sẽ không đi hát hả?"

Sand gật đầu thay cho câu trả lời làm hai mắt Ray càng lấp lánh hơn. Anh đỡ người hắn nằm lại trước khi xuống giường, bước lại chỗ chiếc túi vải đang treo trong trạng thái khỏa thân làm Ray vô thức đánh mắt nhìn theo. Anh nhanh chóng trở lại với thứ gì đó trong tay, trông có vẻ như một cặp vé. Ray nhếch mép, nhường chỗ cho Sand dời sát vào người mình, tựa đầu lên vai anh.

"Lên kế hoạch rồi ta, vậy mà ban nãy còn bày đặt trêu tao." Ray chun mũi, huých nhẹ vào người Sand "Vé xem phim hả?"

Anh nhướn mày ra hiệu để hắn tự mình khám phá. Ray lật mặt trước của cặp vé lại, và y như những gì Sand tưởng tượng, hai mắt hắn mở to, đôi môi há ra ngạc nhiên, hắn đọc đi đọc lại dòng chữ viết trên giấy

"Sand? Cái này là..."

"Bước đầu tiên trong hành trình khám phá lễ hội trên khắp thế giới của chúng ta..." Sand trả lời, thay cho Ray trông có vẻ đang rất xúc động "Vừa khéo rơi vào ngày Valentine nên xem như đây là món quà sớm mà tao dành cho mày. Mày cũng phải dành trọn mấy ngày này cho tao đó."

Ray lại nhìn xuống dòng chữ trên tấm vé, đây chính là lễ hội âm nhạc tại Hua Hin mà hắn từng thấy trên tấm lịch treo tường tại nhà Sand. Hắn mỉm cười, ngây ngốc nhìn tấm vé trước mặt, với người như hắn, giá trị hai tấm vé này không cao, thực sự chẳng là gì với số tiền hắn có thể vung ra trong một đêm cao hứng đãi rượu tại quán bar ngày trước, nhưng với Sand, hắn biết đây là toàn bộ nỗ lực của anh, vì nó thực sự là những đồng tiền được anh dành dụm, không phải số tiền được thừa hưởng từ bất cứ ai. Sand vòng tay, ôm lấy Ray từ sau lưng, tựa cằm lên vai hắn, thích thú quan sát nét mặt của bạn trai mình.

"Tao biết tụi mình hứa với nhau là sẽ đợi mày hoàn tất cai rượu rồi chúng ta sẽ đi Nhật, nhưng hôm bữa đọc tin, thấy vừa khéo rơi đúng ngày, lại không quá xa..." Sand đưa tay, khẽ bọc lấy bàn tay đang cầm vé của Ray. "Không ảnh hưởng đến việc điều trị của mày..."

Ray cúi đầu, muốn che giấu niềm vui cũng như sự xúc động này. Ánh nhìn của hắn vẫn không rời khỏi cặp vé trên tay.

"Chẳng phải tao mới là kẻ nên vung tiền cho mày hả?"

"Này Ray"

Sand vòng tay ôm lấy người yêu mình chặt hơn, kể từ khi chính thức quen Ray, Sand không đón nhận bất kỳ lời tán tỉnh nào nữa, anh biết có vài kẻ không cam lòng, bức bối, nói nhiều điều không hay về mình. Anh thường không để tâm lắm về những điều này, những kẻ quá khích thì đều đã bị Yo xử lý, còn những ai chỉ dám nói sau lưng anh thì không xứng để anh phải quan tâm. Tuy nhiên, có vẻ như là những chuyện này đã đến tai Ray, và nó càng khiến anh bất ngờ hơn khi tên ngốc ưa bạo lực này đã âm thầm chịu đựng suốt thời gian qua.

"Đừng nghĩ mình như vậy được chứ!" Sand hôn lên vai trần của Ray "Mày là người ở bên tao, động viên tao, thúc đẩy tao thực hiện ước mơ của mình, mày hỗ trợ tao, mày làm được rất nhiều chuyện mà chưa ai từng muốn làm cho tao cả. Tao không quan tâm lũ đấy."

"Thế lần tới tao đấm tụi nó được chứ?"

Ray chun mũi, bực bội nhớ lại cảm giác sôi sục khi nghe được những lời không hay về mình và Sand.

"Coi chừng chế Yo cấm cả hai đứa mình luôn bây giờ..." Anh bật cười, hôn lên gáy hắn. "Tao đã nói rồi, những gì tao muốn, tao có thể dành dụm được." Anh tiếp tục hôn lên gáy Ray, cảm nhận cơ thể trong lòng mình run lên. "Tao thực sự muốn cùng mày bắt đầu thực hiện giấc mơ này, bắt đầu từ đây..." Anh chạm vào tấm vé "Được không Ray"

"Đừng có hỏi tao" Ray quay lại, hôn lên môi Sand "Mày biết tao sẽ không từ chối mày mà."

"Tao biết!" Sand nhìn Ray, đến tận bây giờ, đôi lúc anh vẫn có cảm giác xúc động khi nhìn Ray gần gũi thế này "Cám ơn mày."

Ray xoay người lại, chu môi, cẩn thận cất cặp vé vào hộc tủ rồi mới quay lại, môi tìm môi, đầu lưỡi chạm nhau. Hắn đẩy anh nằm xuống giường, chun mũi, huých nhẹ lên đầu mũi anh trước khi kéo chăn lên đắp cho cả hai.

"Nhưng tụi mình sẽ đi bằng xe tao, ngủ nhà tao, quyết định thế nhé!"

"Sợ tao lo không nổi hả khun noo?"

"Tao biết mày lo được, nhưng tao có nhà có xe sẵn, chúng ta phải biết tiết kiệm."

"Chà." Sand nhướn mày "Biết tiết kiệm rồi cơ à?"

Ray chun mũi vui vẻ, ôm lấy Sand, hắn liếc nhìn chiếc tủ đầu giường, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.

---Còn tiếp---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com