Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#18 Biển và lễ hội âm nhạc (tt)


#18 Biển và lễ hội âm nhạc

Rating: G

Bối cảnh: Mốc thời gian là sau sự kiện Năm Mới trong tập 12, trước đoạn after credit

Note: Có 4 part, part 3-4 là H

.

"Nhưng tụi mình sẽ đi bằng xe tao, ngủ nhà tao, quyết định thế nhé!"

"Sợ tao lo không nổi hả khun noo?"

"Tao biết mày lo được, nhưng tao có nhà có xe sẵn, chúng ta phải biết tiết kiệm."

"Chà." Sand nhướn mày "Biết tiết kiệm rồi cơ à?"

Ray chun mũi vui vẻ, ôm lấy Sand, hắn liếc nhìn chiếc tủ đầu giường, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.

---

Ray tắt máy xe, quay sang nhìn chàng ca sĩ đang ngủ gục ở ghế phụ mà bất giác mỉm cười, đưa tay tìm chiếc diện thoại trong túi quần, mở chế độ chụp hình. Trong điện thoại của bọn họ phần lớn là ảnh của người kia, thậm chí có lần bị Boston bắt gặp, gã còn rất nghiêm túc nhận xét khả năng chụp ảnh của Ray.

"Mày chụp đẹp đấy, có thể suy nghĩ học thêm về khoản này. Biết đâu có ngày mở được triển lãm"

"Tao không có cái sở thích chụp ảnh khỏa thân sau khi mây mưa như mày"

Thật ra là hắn có, khoảnh khắc Sand ngã xuống giường, hai má phớt hồng, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai mắt khép hờ nhưng nụ cười thỏa mãn thì hiện rõ trên môi. Bình thường Sand vốn đã rất điển trai, nhưng những lúc thế này thì Ray không thể tìm được từ ngữ nào diễn tả. Hắn có thể hiểu được vì sao có rất nhiều người tình một đêm của Sand muốn tiếp tục dây dưa cùng anh. Vì chính Ray cũng như thế. Hắn say mê mọi khía cạnh trên giường của Sand, đến mức muốn lưu giữ chúng lại làm của riêng. Ray chưa từng có cảm giác như thế này với bất cứ ai, kể cả Mew. Trước đây, tình dục đối với Ray giống như một cơn sóng ham muốn ập đến, và hắn sẽ tóm lấy bất cứ ai vừa mắt hắn vào lúc đấy, chờ cơn sóng đấy qua khi, không có người nào còn ở lại trong tâm trí của hắn. Vì thế, Ray đã luôn tin rằng con tim và phần hạ bộ của mình có thể phụ trách hai công việc rạch ròi. Hắn đã có một cuộc đời như thế... Nhưng rồi hắn gặp Sand, ban đầu hắn đổ lỗi cho vẻ ngoài và kỹ năng trên giường của anh, hắn khao khát được tiến đến gần anh hơn, muốn quấn lấy anh mọi lúc. Để rồi đến khi nhận ra, Ray đã xen vào mọi khía cạnh cuộc sống của Sand, hắn ngang nhiên tìm đến câu lạc bộ âm nhạc của anh, yêu cầu được ngồi sau xe máy để anh chở đi giao rượu, đắc chí khi Sand chọn rời khỏi Y.O.L.O với mình chứ không phải bất kỳ cô gái hay chàng trai nào khác... Có lẽ ngay từ đầu, hắn chưa từng muốn ở bên anh như một người tình trên giường nào đấy. Đáng lẽ, hắn nên nhận ra sớm hơn.

"Mày chụp xong chưa, đừng có dí điện thoại vào mặt tao mãi như thế."

Sand làu bàu, làm Ray sực tỉnh, thu tay về, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, thì thầm câu trêu ghẹo cậu bé ngái ngủ. Anh đỏ mặt, đẩy hắn ra, rõ ràng ban đầu, Ray là người hào hứng với chuyến đi này, hắn chuẩn bị rất nhiều, khiên cứu cẩm nang du lịch địa phương, liên tục theo dõi tin tức về thời tiết trên mạng. Sand hoàn toàn để mặc Ray thỏa thích, đây cũng là lần đầu tiên anh được nhìn thấy hắn chú tâm vào một việc gì đó thế này. Ấy vậy, sau cùng, kẻ bồn chồn lại chính là anh. Có lẽ, việc giao hết mọi thứ cho Ray khiến anh có cảm giác mình chưa chuẩn bị gì cho chuyến đi. Anh nhìn Ray hào hứng, tất bật, bản thân anh lại chỉ có thể nôn nao trong lòng. Và hậu quả của nó, Sand bắt đầu mất ngủ từ hai ngày trước khi xuất phát. Sau khi biết chuyện, Ray bật cười khoái chí, đến độ gương mặt đỏ bừng như thể vừa nghe được chuyện cười xuất sắc nhất quả đất. Hắn lau nước mắt, nhất quyết kéo Sand qua nhà mình để trấn an anh, nhưng phải đến khi thực sự bước lên xe khởi hành, anh mới có cảm giác được thả lỏng. Ray giành quyền lái xe, khẳng định chắc nịch rằng mình nên là người cầm lái vì anh hẳn là đang rất mệt mỏi.

"Chúng ta cần phải đến nơi an toàn nên tốt nhất là để tao phụ trách chuyến đi, còn mày thì tranh thủ ngủ một giấc vì cái quầng mắt của mày sẽ dọa quản gia nhà tao sợ mất."

"Thằng khỉ!"

Sand huých nhẹ vai Ray phản bác, nhưng vẫn nghe lời hắn mà nhắm mắt lại. Hình ảnh cuối cùng của anh chính là gương mặt tập trung của hắn, một cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lòng Sand. Tuy anh luôn nói với Ray rằng hắn cần phải cai rượu và trị liệu tâm lý vì chính hắn, nhưng là một người gắn bó với Ray từ khi hắn bắt đầu hành trình này, cùng hắn trải qua những đêm ác mộng sau những buổi mở lòng ở phòng tư vấn, ôm lấy hắn khi hắn bị cơn nghiện rượu tấn công, để hắn khóc trong lòng mình, Sand rất tự hào vì anh là người đã góp phần giúp Ray trở thành một con người mới, tích cực hơn, khỏe mạnh hơn, độc lập hơn.

.

Biệt thự tại Hua Hin của nhà Ray cũng rất đồ sộ, nhưng diện tích khiêm tốn hơn căn hộ tại Bangkok, cũng không có hồ bơi hiện đại. Thay vào đó, nó được xây dựng theo phong cách văn hóa địa phương, phần lớn là gỗ được sơn trắng ngà, trông giống như những ngôi nhà trong mấy bộ phim về những thập niên xa xưa.

"Nhà này là bất động sản của ba tao."

Ray cùng hắn xách vali vào trong, sau nhiều lần Sand đến nhà, hắn biết anh thích chủ động làm những việc như vậy hơn là chờ đợi người khác, suy cho cùng Sand cũng đã quen với nhịp sống nhanh và vội vàng như vậy. Cả hai đi vào trong, căn nhà quả thật đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, một vài người bước đến chào cả hai nhưng ngay cả Ray cũng chẳng nhớ mặt ai trong số hộ.

"Khun Ray và khun Sand đúng không?" Một người phụ nữ lớn tuổi bước tới chào, cả hai cũng vội chắp tay. "Chúng tôi đã dọn xong trên lầu, các cậu ở phòng nào cũng được. Sau khi dọn xong tầng trệt, mọi người sẽ về sau. Nếu có cần gì, thì ban ngày các cậu có thể tìm tôi ở căn phòng cuối hành lang." Bà chỉ tay về một căn phòng cách đó tầm vài bước chân "Buổi tồi thì có thể gọi điện theo danh bạ dán trên tường, nhà tôi cũng ở gần đây thôi, nhưng chắc cậu Ray không nhớ nên tôi cũng có ghi lại địa chỉ rồi."

Hắn cúi đầu, ngại ngùng cười, quả thật là hắn không có ấn tượng sâu sắc về những người này. Những lần "nghỉ hè" theo cha về Hua Hin, ông thường xuyên bỏ mặc hắn tại đây để đi cùng các đối tác làm ăn. Hai cha con còn chẳng nói với nhau mấy câu chứ đừng bảo là hắn sẽ đi bắt chuyện với những người làm trong nhà. Trong ký ức của hắn, việc hắn thường xuyên làm nhất là uống rượu trên phòng, hoặc nhiều hơn là say sưa ở một quán bar địa phương nào đấy, để rồi nằm gục trước cửa nhà mình ngủ suốt đêm vì không có ai mở cửa.

Ray dẫn đường, cầu thang gỗ vang lên tiếng kêu khe khẽ khi hai người bước qua, ngoài hành lang, những tia nắng chiếu xuống không gian, tạo nên khung cảnh sáng sủa ấm áp. Thật kỳ lạ khi Ray chưa bao giờ cảm thấy vậy trong quá khứ. Hắn đẩy cửa một gian phòng,

"Tao hay ngủ phòng này, phong sát trong cùng là phòng ba tao." Hắn đưa tay chỉ "Mày có thể chọn một trong số hai phòng còn lại"

Sand liếc nhìn hai căn phòng cho khách mà Ray chỉ, anh cũng chỉ định bụng chọn chỗ gần hắn nhất có thể mà thôi, nhưng dường như Ray thì không muốn thế, hắn áp sát vào tai anh, thì thầm

"Hoặc mày có thể ở cùng phòng với tao. Giường đủ rộng."

Anh khẽ lườm bạn trai mình, ý tứ ám chỉ không chút dè dặt, đôi môi hắn mơn man trên vành tai Sand, cắn nhẹ lên khiến anh chịu một cơn rùng mình. Nhưng Sand vẫn quyết định đẩy cửa căn phòng khách nằm kế bên phòng hắn ra, nhanh chân lẻn vào trong.

"Tao sẽ tận hưởng đặc quyền một mình nằm giường king size vậy, cám ơn cậu chủ xinh đẹp Ray."

Nói xong, anh đóng sầm cửa. Bỏ mặt hắn bên ngoài đang nhếch môi cười trước mưu đồ tan tành.

---

Sand và Ray đã có rất nhiều cuộc hẹn hò, nhưng đây là lần đầu tiên họ có không gian riêng ở ngoài trung tâm thành phố, họ sẽ không bị làm phiền bởi công việc, trường lớp, hay bất cứ ai, họ có thể dành trọn cho nhau cả ngày (Thậm chí là không chỉ một ngày), vì vậy không cần phải vội vã nữa.

Ray là người đề nghị cả hai sẽ đi lễ Phật, nhưng đến khi nhìn những bậc thang cao vút dẫn lên cao thì hắn cũng bắt đầu chùn chân. Tuy việc ngủ lại qua đêm ở nhà Sand đồng nghĩa với việc hắn cũng sẽ theo anh dậy sớm, đôi lúc là tự tập thể dục tại nhà, đôi lúc lại cùng anh chạy bộ ở công viên, nhưng thế này thì vẫn là quá sức với hắn.

"Hay là tụi mình tìm chỗ khác chơi đi Sand"

"Mày đã cất công lên kế hoạch thì chúng ta phải đi cho bằng hết chứ." Sand đứng phía sau lưng hắn, không chút nương tình mà đẩy vai bắt hắn tiến lên "Đi thôi"

Tiếng than của Ray hòa với giọng cười giòn tan của Sand. Anh đi bên cạnh hắn, vừa động viên vừa tìm chuyện để phân tán sự mệt mỏi của hắn, mãi cho đến khi lên được ngôi đền nổi tiếng. Có lẽ do lễ hội sắp được tổ chức và vẫn chưa hết mùa du lịch nên cũng khá đông người, Ray hơi càu nhàu, lủi sang một bên, đứng trong góc khuất cầu nguyện cùng Sand.

.

Đường đi xuống trông có vẻ dễ dàng hơn nhiều cho cả hai, ngoại trừ việc lũ khỉ ở đây cứ chốc chốc nhảy bổ ra làm cậu chủ thành thị chính hiệu phải hét to mấy bận. Đoạn đường xuống thị trấn vắng hơn nhiều so với trên chùa nên cả hai, chẳng ai bảo ai cũng đã nắm tay sóng bước cùng nhau từ bao giờ.

"Nhìn kìa Ray"

Sand khẽ reo lên, giọng điệu háo hức hệt như một đứa trẻ. Nhìn Sand thế này, phút chốc bao nhiêu mệt mỏi của Ray cũng tiêu tan. Hắn biết, Sand ít khi được đi nhiều nơi thế này, dẫu cho anh từng kể về việc mình và ban nhạc đã được mời đi diễn tại Chiang Mai nhưng công việc bận rộn cũng chẳng cho anh được mấy dịp đi đây đi đó.

Ray mỉm cười, khẽ ôm lấy vai Sand từ đằng sau, tựa đầu vào vai anh, lắng nghe tiếng gió xào xạc và cảnh biển bình yên trước mặt.

"Lâu lắm rồi tụi mình mới được đi chơi xa thế này nhỉ."

"Tao không nghĩ mình nên tính cả lần trước mày chạy theo bọn tao đi cắm trại đâu Ray." Sand bật cười "Rõ ràng là tao chỉ lên kế hoạch đi chơi với Nick thôi. Mày tới còn dọa nó bỏ về nữa chứ"

Hắn bĩu môi, được vài giây lại mặt dầy quấn lấy Sand

"Tao mặc kệ, tao tính hết." Hắn hất cằm, tỏ ý không chấp nhận câu trả lời khác từ Sand "Chưa kể bọn mày lên kế hoạch đi chơi chán òm, lần này đi với tao chắc chắn là vui hơn."

Sand rất muốn chỉ ra rằng lần trước người trông hào hứng nhất chính là hắn, nhất là từ sau khi cả hai chấp nhận tình cảm của nhau, hắn như chú gấu koala bám rịt lấy Sand, quyến luyến đến mức chẳng muốn về thành phố. Ray ở phía sau lưng Sand, xoa nhẹ lên hai bắp tay anh rồi phóng tầm mắt ra xa. Sand nhìn bạn trai mình qua khóe mắt, tựa đầu vào hắn.

"Chỉ cần được ở bên mày, tao cảm thấy rất vui."

Ray hơi ngơ ngác trước câu nói của Sand, hai má hắn đỏ lên, mắt lấp lánh vì vui sướng.

Ray thực sự không nói ngoa khi hắn bảo mình đã tìm hiểu rất kỹ về du lịch nơi này, suốt từ sáng đến tối, bọn họ dường như đã đi thăm thú rất nhiều nơi, từ chùa miếu, đến công viên quốc gia, tối lại ghé các khu chợ ăn hàng. Chưa bao giờ Sand được chứng kiến một Ray Pakorn tràn đầy sức sống như thế. Anh nhận ra cả hai chưa thực sự sống đúng tuổi 22 của mình bao giờ. Anh đã luôn phải bươn chải lo toan, việc cơm áo và nợ nần cứ quấn lấy hết thời gian của anh, còn Ray, đứa trẻ đáng thương chịu quá nhiều tổn thương và mất mát, luôn phải bám víu cầu xin sự quan tâm từ người khác lại càng không có cơ hội tận hưởng cuộc sống bình yên thế này. Cả hai nắm tay nhau dạo quanh chợ, cùng thử những món ăn mà Ray chưa từng nghĩ mình sẽ thử, hắn nhăn mặt mấy lần, đổi lại tiếng cười giòn tan không chút mệt mỏi của Sand khiến hắn cũng cảm thấy thật xứng đáng.

---End---

Cám ơn mọi người đã thích fic mãi iu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com