Chương 10: Chia tay
" Cái thằng ngu này"-Obanai đấm vai Giyuu một cái thật mạnh.
" Đau tao cái thằng này"
" Mày có hít đá nhiều quá không đấy. Mày thích nó mà phun ra mấy lời như vậy hả?"- Obanai đập bàn.
" Ờ thì lỗi tao thật"- Giyuu thở dài, đôi mắt nhìn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Obanai.
" Mày đi nói sự thật với nó, nhanh!"
" Đ-để sau giờ học, tao sẽ nói"
Tiết học hôm nay bỗng trôi chậm một cách bất thường. Từng giờ từng phút cứ chậm rãi trôi, hôm nay Giyuu cũng chả có tâm trạng đâu mà để tâm đến bài học nữa, đầu óc cậu bây giờ cứ quay mòng mòng với mớ suy nghĩ tiêu cực.
" Tập trung đi, tao thấy bà cô nhìn mày"- Obanai huých vai Giyuu.
Giyuu giật mình, lúng túng nhìn vào trang sách tìm đoạn giáo viên đang giảng. Obanai hiểu cảm giác của thằng bạn mình bây giờ, nhưng biết làm sao giờ, nó ngu thì nó chịu. Thế thôi.
Buổi học hôm nay cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người đều vui vẻ cất cặp sách, hí hửng bàn tán chuyện xôn xao rồi trở về mái ấm của mình. Chỉ riêng Giyuu với tâm trạng khó tả, từng động tác của cậu chầm chậm hơn thường ngày.
" Đi đi mày"- Obanai hối.
" Ừm..."- Giyuu định đứng dậy thì chuông điện thoại của cậu reo lên.
Bên phía Sanemi.
Từ đầu buổi học hôm nay, Sanemi cũng chả khác gì Giyuu, hắn ngủ từ đầu tiết tới cuối tiết. Hôm qua nhậu say về trễ quá nên thức muộn, Giyuu thì đã đến lớp rồi nên nguyên ngày nay cả 2 dường như chẳng gặp mặt. Cả lớp bây giờ gần như về hết, chỉ còn mỗi Kanae đang sắp xếp tập vở.
" Ara, cãi nhau hở?"- Kanae quay xuống nhìn tên trùm trường nằm dài trên bàn chả buồn cất cặp sách.
" K-không"- Sanemi bị nói trúng tim đen nên ấp úng.
" Trúng tim đen rồi chứ gì Shinazugawa-san"- Kanae cười khúc khích.
Sanemi lấy hai tay ôm mắt, gã cố tình không cho Kanae thấy bộ mặt dường như sắp khóc của gã. Gã đến trường với danh nghĩa " trùm trường" mà lại trưng ra cái bản mặt buồn nôn như vậy khác nào tự hủy hoại danh dự.
" Thôi tôi xin lỗi vì đã cười"- Kanae vỗ vai Sanemi vài cái.
" Bây giờ tôi phải làm sao?"- Cổ họng Sanemi nghẹn ắng, cố rặn ra từng chữ.
" Lựa thời điểm thích hợp rồi nói lại với em ấy những lời mà cậu giấu trong lòng nhé. Tôi không biết cậu và em ấy cãi nhau chuyện gì nhưng mà cãi thì cãi chứ đừng buông bỏ nhau, đừng từ bỏ cái thứ mà cậu đã cất công theo đuổi và làm mọi thứ vì nó ấy. Theo như tôi biết, em ấy có thích cậu, thật đấy"
Sanemi ngước mắt nhìn Kanae.
" C-cảm...ơn"
" Ừ, thôi tôi về nhé!"- Kanae vội vàng nhìn đồng hồ rồi chạy ra khỏi lớp.
Sanemi cũng nhìn đồng hồ, đã muộn thế rồi ư? Hắn đứng dậy, dồn hết tất cả cuốn tập, bút viết vô một lượt rồi bước ra khỏi lớp. Vừa bước ra, đập vào mắt hắn là gượng mặt thân quen, một gương mặt thường ngày lạnh băng khó gần nhưng hôm nay nó lại buồn và ủ rủ biết bao.
Sanemi khựng lại, chăm chăm nhìn vào gượng mặt đang thẫn thờ kia. Giyuu nhìn thẳng vào mắt Sanemi, rồi lại nhìn đi chỗ khác. Cả hai im lặng như tờ, chả thốt ra lời nào.
" C-có chuyện gì không?"- Sanemi mở lời trước.
"..."
"..."- Sanemi cảm thấy bầu không khí này thật sự khó thở.
" Tuần sau...tôi sẽ bay qua Đức ở...mẹ tôi vừa gọi"- Chất giọng Giyuu run run.
Hôm nay là thứ Bảy.
Sanemi gần như chết lặng, cơ thể bây giờ cứng đờ. Khóe miệng run lên bần bật. Có cái cảm giác như thế giới này sập đổ, chân hắn run run muốn đứng không vững. Dường như cơ hội có được em nó tuột xuống mức 0% rồi.
" Và cũng..xin lỗi vì đã nặng lời với anh hôm qua"- Giyuu nhìn qua chỗ khác.
" Ừ,không sao..."- Giong Sanemi nặng trĩu.
" Chúng ta...về thôi"- Giyuu định kéo tay Sanemi đi nhưng thôi.
Sanemi gật đầu.
Trên đường về hầu như chả ai nói lấy một câu, bầu không khí cứ ngột ngạt đến mức khó thở.
" Chiều nay anh rảnh không?"- Giyuu vẫn không nhìn Sanemi.
" Ờ rảnh"
" Đi xem phim không? Tôi có hai vé của phim Never let me go của diễn viên Phuwin và Pond"- Giyuu nói xong cảm thấy hơi ngượng, hôm qua vừa cãi nhau vừa nói cho người ta nghe những lời khó nuốt một trận tơi bời mà nay lại rủ đi xem phim tình cảm. Xem coi có ngáo không chứ.
" Cũng được, dù sao tao cũng chả có gì làm"- Sanemi đồng ý.
Tâm trạng Giyuu cũng phần nào vui lên.
Buổi đi xem phim hôm ấy thật tuyệt, dường như Sanemi và Giyuu đã thoải mái hơn và quên đi chuyện hôm qua. Thế cũng tốt.
Sanemi cả buổi luôn hướng mắt về Giyuu, lâu lâu lấy điện thoại ra chụp lén cậu vài bức. Nhưng về xem lại thì cả một album.
Cái cảm giác này, ước gì nó mãi như vậy.
.
.
.
Nhanh thật.
Chả mấy chốc đã đến ngày Giyuu sang Đức ở rồi.
Chị Tsutako, Obanai, Zenitsu và ngay cả Tanjiro đều có mặt để tiễn cậu.
( Chú thích: vì chị Tsutako có việc làm ổn định và lương rất phù hợp để tran trải cuộc sống nên không muốn sang Đức cùng Giyuu)
" Giyuu, qua bên đó sống tốt có gì rảnh thì gọi cho chị nha em"- Chị Tsutako chỉnh trang phục cho Giyuu.
" Mày đừng có quên tao đấy thằng quỷ"- Obanai chạy lại ôm bạn mình một cách tiếc nuối.
" Anh ơi, em đi học võ rồi, thằng nào ở bển láo thì anh hú em anh nhé!"- Zenitsu nước mắt nước mũi tèm lem
" Hẹn ngày gặp lại, anh Giyuu"- Tanjiro cũng ôm Giyuu.
" Cảm ơn mọi người"- Giyuu nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình nào trong dòng người đông đúc trong sân bay.
Haha, làm sao có thể được chứ, sáng nay hắn ta chúc cậu đi bình an rồi mà.
" Xin lỗi, tại tao lạc đường"- Sanemi chạy lại vịnh vai Giyuu thở hồng hộc, tay kia thì chìa vào mặt Giyuu một đóa hoa hồng thơm lừng.
Cả năm người bất ngờ, có lẽ người bất ngờ nhất có lẽ là Giyuu. Nhưng cậu vui lắm, hai hàng mi bây giờ đã ướt nhẹp. Cậu nhận lấy, cúi đầu cảm ơn hắn một cách nhẹ nhàng. Giyuu bây giờ không còn tâm trạng thắc mắc vì sao hắn lại ở đây nữa, bây giờ Giyuu vui lắm.
" Đừng quên tao đấy"- Sanemi ngước lên nhìn Giyuu.
" Ừm"
Sanemi nở nụ cười dịu dàng.
" Mà này"- Giyuu nắm tay kéo Sanemi cách xa những người kia một khoảng.
Giyuu liếc nhìn xung quanh, cảm thấy ổn rồi nên nói tiếp:
" Tôi xin rút lại những gì từ bữa cãi nhau đã nói với anh. Tôi nghĩ là tôi..."- Giyuu hít một hơi thật sâu " Tôi nghĩ là tôi yêu anh rồi Sanemi ạ"
Trái tim Sanemi như hụt một nhịp, từng câu từng chữ Giyuu nói ra đều chậm rãi và rõ ràng. Hắn nhìn thẳng vào mắt Giyuu, rồi kéo Giyuu vào lòng ôm thật chặt. Giyuu cũng ôm lại, hai hàng mi lại ngấn lệ, môi mím chặt.
" Lần này tôi không nói dối nữa đâu, thật đấy"- Giyuu vùi đầu vào vai Sanemi.
" Ừ, Sanemi tin Giyuu mà"- Giong Sanemi cũng run run, nhưng là run vì vui sướng.
" Giyuu...xin lỗi vì nói ra hơi trễ"
" Không sao"- Sanemi xoa đầu Giyuu .
Hai cặp mắt nhìn nhau một lúc,rồi từ từ Sanemi đặt môi mình lên đôi môi kia, hôn một cách nhẹ nhàng, không mạnh bạo.
Cảnh tượng ngọt ngào ngay giữa sân bay làm những người đi ngang phải nán lại nhìn rồi thầm chúc phúc cho đôi bạn trẻ. Chị Tsutako sững sờ, cái cảnh tượng gì thế kia? Nhưng chị không ngăn cản, chị cũng nở nụ cười.
Obanai khoanh tay đứng nhìn, trước khi thằng Giyuu trở về chắc anh cũng phải kiếm một cô người yêu xinh xắn để phòng chống " cơm chó" hất ngay mặt quá.
Tanjiro thì bị Zenitsu ôm lắc lắc, miệng không ngừng la lớn khi bị sốc ke.
Bầu không khí hôm nay vừa mang chút gì đó buồn vừa mang chút gì đó vui.
Đến giờ bay rồi, Giyuu buồn bả nhìn những người thân yêu của mình một lượt rồi dừng ngay Sanemi. Hai người từ hôm nay đã là người yêu rồi, nhưng lại chẳng thể ở bên nhau.
" Chờ Giyuu về,Sanemi nhé!"- Giyuu vẫy tay.
" Sanemi nhất định sẽ chờ Giyuu về mà"- Sanemi cũng vẫy tay lại.
Chị Tsutako cũng bắt đầu khóc rồi, à không cả Obanai, Tanjiro và Zenitsu nữa.
" Đừng khóc, Giyuu sẽ về với mọi người mà"- Giyuu nở nụ cười rạng rỡ rồi nhanh chóng bước lên máy bay.
" Sanemi sẽ đợi cái ngày Giyuu trở về, đừng lo Giyuu nhé!- Sanemi
-END-
Chuẩn bị đón hồi kết nha mấy keo.
Việc gia đình của tôi cũng đã ổn hơn phần nào rồi nên tôi viết liền rồi đăng lên lun ấy.
Tôi cũng sẽ có dự định chuyển hướng sang viết một bộ Boylove của Thái. Cụ thể là các cặp Joongdunk, PondPhuwin và GeminiFourth.
Mong các cậu ủng hộ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com