Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 2 - Chương 7

Tác giả: Gió

Biên tập: Raph

---

Tần Tranh nghĩ rằng, dường như ông trời là đang trừng phạt hắn. Ngài cho hắn một giấc mộng ngọt ngào hoang đường, khiến hắn như sống trong mơ, để rồi lần nữa tước đi tất cả của hắn.

Sở Du và Chân nhi, không báo trước, biến mất không một dấu vết. Tần Tranh một lần nữa cảm nhận thứ cảm giác từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực. Cả ngày chìm trong rượu, ai cũng không khuyên được. Công ty loạn thành một đống. Trương Dung, Tưởng Khâm, Vương Khôn cùng lãnh đạo các phòng ban không còn cách nào đành chỉ có thể gồng mình chống đỡ. Nhưng với một tập đoàn lớn như Tần thị, khi tổng giám đốc giam mình trong phòng không đi làm tròn một tháng, thì mấy người họ làm sao có thể gánh nổi.

Đến khi Tưởng Khâm bí quá hóa liều sắp phải mạo chữ ký của Tần đại thiếu thì Vương Khôn không chịu được nữa.

Cô sai người phá cửa phòng của Tần Tranh. Ngồi trong phòng chẳng khác gì một tên ăn mày. Tần đại thiếu bệ rạc, râu ria xồm xoàm, tóc rối bù, quần áo xộc xệch, cả phòng bốc ra mùi bia, rượu cùng thuốc lá. Vương Khôn bịt mũi, bước vào phòng, túm cổ vị lãnh đạo của mình lôi xềnh xệch ra ngoài.

Tần Tranh sau khi lao đi tìm kiếm ở mọi nơi có thể, vận dụng tất cả các mối quan hệ có thể nhưng không có kết quả, thì chán nản trở về nhốt mình trong phòng làm bạn với cồn. Trương Dung hết khuyên lại năn nỉ đều không tác động được đến hắn. Vương Khôn, Tưởng Khâm qua vài lần cũng không có tác dụng.

Lần này Vương Khôn quyết định phải dùng biện pháp mạnh, đúng là thân lừa ưa nặng mà.

Tần Tranh chìm trong men rượu trở nên bạc nhược đến mức để cho cô gái đang mặc váy công sở, đi trên đôi cao gót gót nhọn mười hai phân lôi xềnh xệch ra vườn.

Đến nơi, thả cho Tần Tranh ngồi bệt xuống thảm cỏ, Vương Khôn thậm chí chẳng còn quan tâm tới chiếc túi hiệu Hermes màu trắng, vốn là "con cưng" của cô, mà đập một cái thật mạnh vào đầu Tần Tranh, sau đó mở vòi tưới nước ở mức to nhất, xịt thẳng vào cái người hàng tháng ký lương cho cô.

"Đại thiếu, anh tìm được mấy hôm mà đã chán nản rồi à? Tìm một tuần không thấy thì tìm một tháng, một tháng không thấy thì tìm một năm, mười năm, hai mươi năm. Hai con người sống sờ sờ không thể vô duyên vô cớ vô tung vô tích được!"

"Tập đoàn đang loạn hết cả lên, bao giấy tờ chỉ đợi một câu của anh. Anh không quan tâm Tần thị đổ thì cũng phải dùng đầu mà nghĩ đi. Muốn tìm nhị thiếu và Chân nhi thì cũng phải có tiền chứ! Không có tiền anh tìm bằng hi vọng à? Một lần đưa công ty vào tình trạng nguy hiểm còn chưa đủ sao?? Thực tế lên đại thiếu, Tần thị còn bao nhiêu nhân viên đợi anh cho bát cơm, vì gia tộc của anh cúc cung tận tụy, anh phải phấn chấn lên."

Tần Tranh bị đánh, bị xịt nước ướt sũng, hắn ủ rũ ngồi như chú chó bị vứt bỏ, ướt át, bê tha. Nhưng Vương Khôn nói đúng, muốn tìm Sở Du thì Tần thị không thể đổ được.

Tần Tranh chật vật đứng lên, lếch tha lếch thếch đi vào trong nhà.

Top ba điều tạo nên một bác sĩ giỏi trong suy nghĩ của bác sỹ Lệ là chuyên môn, tấm lòng và sức khỏe. Từ sau lần trực thông hai ngày ở khoa cấp cứu bệnh viện St. George khiến cơ thể mệt đến ngất xỉu thì bác sĩ Lệ đã tự giác thêm vào lịch trình hàng tuần của mình ba buổi chạy bộ, dù anh không thích thể thao cho lắm. Vừa chống tay vào đầu gối, vừa thở hồng hộc, không khí ở London vẫn như cũ, sương mù và lạnh. Di động vang lên bài "Let it be" của The Beatles, Lệ Liên Thành nhìn tên người gọi tới, là "Sở Minh".

"Đến rồi à?" Đầu dây bên kia chưa kịp nói gì Lệ Liên Thành đã biết.

"Ừ." Sở Minh đưa Sở Du cùng Chân nhi đi du lịch vòng quanh thế giới, điểm đến tiếp theo là Scotland nên ghé qua London thăm Lệ Liên Thành.

"Chìa khóa dự phòng để ở dưới thảm chùi chân trước cửa, cậu vào nhà trước đi, tớ về ngay đây."

"Ok." Sở Minh đáp.

Lệ Liên Thành nhìn màn hình điện thoại màu đen, trầm ngâm. Mọi chuyện có lẽ tốt đẹp như hắn và Sở Minh nghĩ.

Từ nhiều năm này, Sở gia luôn âm thầm nghiên cứu cách chữa bệnh cho Sở Du. Một cơ sở nghiên cứu bí mật được xây dựng ở miền Đông nước Anh. "Monoaminergic"* là loại thuốc mà trung tâm này nghiên cứu.

[*Trầm cảm chủ yếu là một rối loạn trầm trọng về mặt lâm sàng và xã hội. Việc khám phá ra những loại thuốc chống trầm cảm trong những năm 1950 đã lần đầu tiên dẫn đến giả thiết hoá sinh về trầm cảm gợi ý rằng sự giảm sút chức năng hệ monoaminergic trung ương là sang thương chủ yếu dẫn đến rối loạn này. Vì thế dự án này của Sở thị lấy luôn tên "Monoaminergic" này (-Gió-).]

Monoaminergic thế hệ thứ 8 - gọi tắt là Mgic 8th đi vào giai đoạn nghiên cứu lâm sàng cuối cùng - thử nghiệm trên người. Ba mươi bệnh nhân trầm cảm nặng ký văn bản tự nguyện tham gia nghiên cứu cùng với một số tiền bảo hiểm khổng lồ do Thiên Ký bảo đảm, đã tiến hành điều trị bằng Mgic 8th. Kết quả đạt được vô cùng khả quan, tỷ lệ P nhỏ hơn 0.01* đã chứng minh nghiên cứu này được các con số công nhận.

[*P là P-value: chỉ số này < 0.01 thì nghiên cứu có ý nghĩa lâm sáng (hiểu dân dã là p<0.01 thì thuốc có tác dụng trên bệnh nhân.]

Sở Minh sau khi hoàn thành luận án nghiên cứu sinh với đánh giá hạng ưu chuyên ngành Dược tại đại học Claude Bernard Lyon danh tiếng bậc nhất tại Pháp thì đã bay sang Anh quốc, trực tiếp tham gia giám sát quá trình nghiên cứu, bởi vậy nên hắn ít xuất hiện bên Sở Du là do ở lỳ trong trung tâm mười mấy năm nay.

Năm tháng trước, trước khi tha thứ cho Tần Tranh, Sở Du lâm vào bế tắc hoàn toàn, người ngày càng suy kiệt, gầy chỉ còn da bọc xương, không có tí sức sống nào. Không còn cách nào khác, Sở Minh đành chấp nhận cho em trai sử dụng loại thuốc mới này.

Tình trạng Sở Du vào khoảnh khắc sinh tử chẳng khác gì ngọn đèn treo trước gió, không thể kéo dài thời gian chờ đợi được thêm nữa. Sở Minh cùng Lệ Liên Thành cân nhắc lên xuống, cuối cùng, cùng với Thẩm Tú Chi quyết định vẫn cho Sở Du sử dụng. Có độc tính thì cũng là mạn tính, ít ra sống lâu được vài năm. Thế nhưng một khi không dùng thuốc, e rằng cơ thể của Sở Du không trụ nổi mấy tháng.

Không nghĩ rằng, tình huống của Sở Du đặc biệt hơn các bệnh nhân tham gia nghiên cứu, ban đầu, sau khi tiêm "Mgic 8th" cho Sở Du, cả ba người đều thất vọng vì không thấy tác dụng. Dần dần, một cách chậm rãi, "Mgic 8th" đã hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, tâm trạng của Sở Du cải thiện rõ rệt. Tâm trạng tốt, con người ta cũng dễ dàng mở lòng ra đón nhận hạnh phúc hơn. Đó cũng là lý do tại sao Sở Du có phần dễ dàng khi tha thứ cho Tần Tranh.

Dù Sở Minh ghét Tần Tranh nhưng nhìn em trai cuối cùng có được hạnh phúc, hắn đành phải chấp nhận. Sau đó, chuyện bất ngờ xảy ra, Mgic 8th có tác dụng phụ, toàn bộ ký ức của Sở Du bị tổ hợp lại – theo cái cách mà không ai lường được. Cấu trúc của các chất dẫn truyền thần kinh trong liên kết của synap bị biến đổi, nói dễ hiểu là quên-hết-mọi-chuyện, chỉ nhớ mẹ, anh trai, cùng Lệ Liên Thành. Giải thích theo góc độ tâm lý, khi con người ta gặp biến cố quá sức chịu đựng hệ thần kinh sẽ tự bảo vệ bằng cách quên đi, có lẽ cơ chế của Mgic 8th là khởi động và tiến hành quá trình "quên" này.

Người phát hiện Sở Du quên hết mọi thứ tất nhiên là Lệ Liên Thành. Ngay khi vừa có biến cố xảy ra, hắn đã lập tức, không hề chần chừ một giây mà gọi cho Sở Minh đầu tiên. Không hẹn mà gặp, hai người đều đồng nhất ý kiến, đưa Sở Du đi. Còn về phía Tần Tranh, hai người họ không quan tâm, nếu không phải vì Sở Du, hai người sớm đã buộc đá vào chân họ Tần thả trôi sông rồi.

Sau khi đưa Sở Du về London, Lệ Liên Thành tiến hành một cuộc tổng kiểm tra quy mô lớn từ đầu đến chân cho Sở Du. Không bỏ qua dù chỉ là cọng lông mi hay sợi tóc, bất kỳ bất thường nào xuất hiện trên kết quả khám bệnh của Sở Du đều được hắn mổ xẻ, phân tích tỷ mỷ, ai không biết còn tưởng hắn đang viết luận văn đề cử giải Nobel.

Cuối cùng, bác sĩ Lệ oanh liệt kết luận, ngoài việc trí thông minh giảm, mất ký ức thì công năng của tim, gan, phổi, thận, hệ nội tiết, ngoại tiết đều ổn hết, có thể sống lâu, chết già. Và vì lợi ích cho tinh thần, bù đắp những tháng ngày chiến đấu với bệnh tật không được tận hưởng cuộc sống, Sở Minh lôi kéo Sở Du lúc này vẫn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đi du lịch vòng quanh thế giới, tất nhiên là đưa cả Chân nhi theo. Lần này đoàn du lịch ba người trước khi đến London đã gọi cho Lệ tiên sinh. Đề nghị Lệ tiên sinh tiếp đón long trọng.

Lệ Liên Thành vì muốn khám xét đầy đủ cho Sở Du đã mượn cơ sở vật chất của bệnh viện Saint Mary, do vậy bị "giám đốc ác quỷ" của bệnh viện - Mary Jane bắt cóc, nửa đe dọa nửa dụ dỗ bán thân cho bệnh viện tư nhân hàng đầu của Anh quốc. Bù lại, Jane sắp xếp cho hắn một căn hộ không tệ, nhìn thẳng ra sông Thames thơ mộng. Chỉ có điều cách chỗ chạy bộ hơi xa, vì thế vừa ngắt cuộc gọi với Sở Minh, Lệ Liên Thành nhanh chóng trở về.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com