Chương 10: Che giấu
"Takemichi, dậy thôi nào."
Bảo mẫu đứng trước giường, cúi người đánh thức Takemichi dậy. Sau đó tiến đến khung cửa kính, từ từ nâng tay vén rèm cửa sang hai bên, ánh nắng nhàn nhạt liền chiếu vào người cậu bé.
Takemichi vừa mới thoát ra từ cơn mơ màng, cả khuôn mặt trắng nõn ngập trong ánh sáng, hai gò má ửng hồng, đôi môi phấn nộn hơi mím lại, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Cậu bé đưa tay sang bên cạnh quơ quào, ngay cả một chút hơi ấm cũng không có.
Mikey đã đi rồi sao?
Takemichi nhổm người dậy, bò ra khỏi chăn, hướng về phía bảo mẫu, khẽ hỏi:
"Cô có nhìn thấy anh Mikey đâu không ạ?"
"Ngài ấy đã đi từ rất sớm rồi."
Bảo mẫu cười dịu dàng, cầm lược chải mái tóc mềm mại của cậu bé, động tác vô cùng cẩn thận.
"Ồ."
Takemichi cảm thấy hơi thất vọng, cũng không nói gì nữa, bé con ngồi yên để bảo mẫu chải tóc cho mình.
Thật ra một ngày của Takemichi trôi qua vô cùng nhàn hạ.
Thức dậy, ăn, sau đó chính là đi ngủ. Một vòng tuần hoàn cứ vậy mà lặp đi lặp lại.
Lúc đầu, Takemichi nghĩ rằng cuộc sống như thế này thật tuyệt làm sao.
Được sống trong một khu biệt thự xa hoa, có kẻ hầu người hạ, hơn nữa còn có thể tuỳ ý làm những gì mình thích.
Nhưng mà sau này Takemichi mới nhận ra rằng, ở khắp nơi luôn có người theo dõi cậu bé. Takemichi đi đâu, Takemichi làm gì cũng được đều camera ghi lại toàn bộ, dần dần cậu nhóc cảm thấy không còn được tự nhiên như trước nữa.
Mỗi ngày nếu không dạo quanh toà thành cùng quản gia, phần lớn thời gian còn lại Takemichi đều tự mình chơi trong phòng.
Mikey thì thật lâu mới đến thăm cậu bé, Sanzu cũng biến mất, còn những người trong nhà thì lại giống hệt như những cỗ máy biết đi.
Takemichi chẳng biết trò chuyện cùng ai, bé con cô đơn đến phát điên rồi.
Chạng vạng, lúc bảo mẫu đang giúp Takemichi thu dọn đồ chơi thì quản gia liền hớt hải chạy vào, thông báo rằng Mikey cho gọi Takemichi.
Takemichi nghe thế vô cùng mừng rỡ, cậu bé vội vàng đứng lên, nhanh chóng bước theo quản gia.
Takemichi đưa tay áp điện thoại bàn vào tai, một giọng nói trầm thấp đầy từ tính bên kia vọng lại.
"Xin chào, mèo con."
"Là anh Mikey sao?"
Cậu bé vô cùng mong chờ.
"Ừ. Là anh đây."
"Tại sao sáng nay anh không gọi em?"
Mikey ngồi trước bàn, tay vân vê khuôn mặt của bé trai trong bức ảnh, hắn có thể tưởng tượng được
dáng vẻ của Takemichi ngay lúc này.
Bé con phồng hai má, môi nhỏ hơi dẫu ra, đang giận dỗi mà trách móc hắn, vừa nghĩ vậy hai khoé môi Mikey liền cong lên.
"Takemichi ngủ rất ngon, anh không nỡ gọi dậy."
Hắn nói dối không chớp mắt.
"Đúng rồi, có việc này anh muốn hỏi Takemichi."
Dừng một chút, Mikey nói tiếp.
"Chuyện gì ạ?"
Âm thanh non nớt đầy nghi vấn ở đầu dây bên kia rất nhanh đáp lời.
"Em chưa từng được đến trường phải không?"
Takemichi vừa nghe thấy, cậu bé cắn môi, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.
"Vâng."
Takemichi không thể đến trường bởi vì cơ thể của cậu nhóc vô cùng khác biệt so với những đứa trẻ bình thường khác.
Có một lần, Takemichi vô tình để lộ tai khi cậu bé trốn mẹ đi chơi công viên, bọn trẻ thấy thế liền hoảng sợ mà chạy tán loạn, chúng mắng Takemichi là đồ gớm ghiếc, sinh vật kì lạ.
Thậm chí chúng còn doạ gọi người lớn và cảnh sát đến để bắt Takemichi đi.
Sau lần đó, Takemichi cùng mẹ phải dọn đến nơi khác để tránh bị phát hiện, là một vùng ngoại ô vắng người.
Cậu bé chỉ mới để lộ tai đã nguy hiểm như vậy, huống gì là việc đến trường.
"Vậy anh kêu người về dạy Takemichi nhé? Takemichi có thích học không?"
"Không thích đâu."
Takemichi vừa nói xong, tiếng cười khẽ phía bên kia thấp thoáng truyền đến.
"Không thích cũng được, nhưng phải biết một ít."
Takemichi hoàn toàn không có quyền từ chối, cậu bé vô cùng chán nản, hai tai mèo cũng vì thế mà cụp xuống.
"Vâng."
"Được rồi. Tạm biệt mèo con."
Mikey cúp máy, tuỳ tiện vứt điện thoại xuống giường.
Hắn chậm rãi đứng dậy, di chuyển về phía bức tranh lớn treo trên tường.
Căn phòng này không phải của hắn, mà là được chuẩn bị cho Takemichi sau này.
Đây là căn phòng mà Mikey không cho bất kỳ ai dám bước chân vào, bởi vì nơi này cất giấu rất nhiều bí mật của hắn.
Hắn bật đèn, ánh sáng từ ngọn thạch anh yếu ớt phản chiếu xuống.
Mikey kéo tấm vải trắng che đậy bức tranh rơi xuống đất, bàn tay thon dài trắng sạch sẽ cẩn thận khẽ chạm vào một góc nhỏ.
Hắn ngắm nhìn người trong bức tranh, trong mắt đều là sự si mê đến điên cuồng.
Thật giống Takemichi.
Thế nhưng, lúc tay vừa chạm vào bức tranh, hắn chẳng cảm nhận được gì cả.
Nó lạnh ngắt, không ấm áp như con mèo nhỏ của hắn.
Mikey cười tự giễu, hắn không biết phải che giấu nội tâm bẩn thỉu của mình đến bao giờ.
Thật ra, hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến việc cho phép Takemichi đến trường, đó là đề xuất của Sanzu.
Mikey thừa biết Takemichi luôn bị giấu ở trong nhà, hắn chỉ muốn thăm dò mèo con của hắn.
Hắn hoàn toàn muốn kiểm soát cuộc sống của Takemichi ở trong tay.
Takemichi không cần biết quá nhiều, cứ ngu ngốc mà ở cạnh hắn là được.
Quyết định rồi, người dạy cho Takemichi sẽ là Sanzu.
Nếu hắn tiếp tục phạm sai lầm, Mikey càng có cớ để chỉnh hắn.
Takemichi càng thích thứ gì, Mikey càng phải huỷ hoại nó.
———————————————————————-
Sanzu ở nơi nào đó liên tục hắt xì *
Lại có kẻ muốn gây sự với ông đây sao?
Tác giả: Tự nhiên tui kiếm được tấm ảnh này cute quá, mng có thể tưởng tượng đây là bé Take phiên bản mèo ✨✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com