Chương 12: Dạy học (2)
Sanzu chờ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh của cậu nhóc, hắn ngồi thẳng người, ngón tay thon dài chỉ vào một dòng chữ trên trang sách:
"Cái này, đọc đi."
Takemichi nhìn chòng chọc nửa ngày, phát hiện mình chẳng biết đó là chữ gì.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn hắn:"Thật khó, em không biết đọc."
Hắn thở dài:"Vậy thì tìm ra những chữ mà mày biết."
Cậu bé cụp mắt, khẽ cắn môi, khuôn mặt cũng dần trở nên ửng đỏ vì xấu hổ:
"Em chỉ biết tên mình bằng tiếng Hán thôi."
Sanzu đưa tay bóp trán, hắn tự trấn an bản thân phải bình tĩnh, đối với người khác hắn cũng chưa từng kiên nhẫn như vậy đâu.
Thằng nhóc này, ngay cả một hán tự cơ bản còn không biết, làm sao lại ngốc đến thế.
Hắn gọi quản gia vào, nói gì đó với quản gia rồi lát sau, Takemichi thấy ông ta quay lại với một chồng sách trên tay, mà trước khi rời đi, quản gia còn không quên mỉm cười hiền từ vẫy tay chào cậu bé.
Sanzu đọc một lượt qua chồng sách được quản gia mang đến, hắn nhìn nhìn Takemichi vài cái rồi chọn quyển sách dày nhất đặt trước mặt cậu bé.
"Mỗi ngày, mày phải học thuộc ít nhất là tám mươi từ, tao sẽ kiểm tra thường xuyên."
Takemichi vừa nghe thấy con số khủng như vậy liền khiếp đảm, cậu bé đưa đôi mắt đáng thương như chú cún bị bỏ rơi nhìn hắn, mếu máo:
"Nếu không học thuộc được thì làm sao ạ?"
Hắn nhướng mày, đưa mặt lại gần sát Takemichi, khoé môi cong lên cười "dịu dàng":
"Vậy thì sẽ bị phạt."
Takemichi đành phải cam chịu số phận bắt đầu đọc sách, nhưng đối với cậu bé mà nói, những hán tự trong cuốn sách này chẳng khác gì những con nòng nọc đang nhảy múa trong nước, càng nhìn vào càng hoa mắt.
Cậu bé viết được vài chữ lại gạch xoá đi, thỉnh thoảng nhân lúc Sanzu không chú ý, Takemichi liền lén lút với tay lấy chiếc bánh bích quy trên bàn rồi cho vào miệng, ăn ngon lành.
Hắn nhanh chóng phát hiện con mèo kia chính là bộ dạng tham ăn hơn sợ chết, liền trừng mắt với Takemichi.
Sanzu kêu người dọn hết bánh trên bàn trước sự tiếc nuối của cậu bé, sau đó hơi dùng sức mà bóp mặt của Takemichi , cảm giác mềm mịn trong tay truyền đến khiến hắn cảm thấy vô cùng kì diệu, lại nhéo mạnh bên má cậu bé thêm một lần nữa rồi nói:
"Đã béo như vậy lại còn muốn ăn, ăn đến phát ngốc luôn đi."
Takemichi tức giận nhìn hắn, hai má phồng lên tựa hồ có thể chọc ra nước, la lớn:
"Em không có ngốc! Cũng không phải là đồ béo mập!"
Hắn thấy phản ứng của Takemichi, hơi buồn cười nhìn cậu bé, mới trêu một chút đã xù lông rồi.
Takemichi không thèm để ý đến Sanzu nữa, cậu bé lại cặm cụi tiếp tục đọc sách.
Những cũng chỉ được một lúc, Takemichi bắt đầu cảm thấy buồn chán, hai tay chống cằm, không tự chủ mà ngẩng đầu mà nhìn về hướng Sanzu.
Hắn xắn tay áo lên cao, Takemichi có thể thấy vài vết bầm tím trên cổ tay thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi trắng của hắn.
Cậu bé vô thức chạm vào tay hắn, ngón tay chạm vào vết thương khiến hắn đau đớn cau mày, Sanzu bị giật mình, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau quát:
"Đột nhiên làm cái gì vậy hả?"
Takemichi thấy hành động tránh né của hắn, đoán có lẽ mình vừa làm hắn đau, mơ hồ cảm thấy áy náy, giọng nói ngày càng nhỏ dần:
"Anh đau sao?"
Còn không phải là vì mày sao?
Đối diện với ánh mắt ngây thơ của cậu bé, Sanzu không hiểu sao chẳng thể nói được gì. Hắn mím chặt môi, trầm mặc nhìn Takemichi một lúc lâu mới lên tiếng:
"Không sao."
Sau đó đưa tay, cốc đầu cậu bé một cái:
"Đồ ngốc. Mau tập trung học bài."
Takemichi khẽ ồ, sau đó cũng không nói gì nữa. Cậu bé nghĩ thầm trong lòng, hình như mình vừa mới quên mất điều gì đó rất quan trọng.
Quãng thời gian tiếp theo, Takemichi sống rất khổ sở.
Sanzu vừa trở thành người giám sát cậu bé, đồng thời cũng là người kèm Takemichi học.
Mỗi ngày Takemichi đều bị bắt chép phạt đến phát điên. Sanzu thật sự rất nghiêm khắc với cậu bé, Takemichi viết sai chữ nào liền bị hắn đánh vào mông.
Takemichi không thể chịu nổi áp lực nữa, liền ôm chiếc mông bị đánh đến sưng đỏ khóc lóc, kể tội của Sanzu cho Mikey.
Trái với sự mong đợi của Takemichi, ở đầu dây bên kia Mikey không chỉ không trách móc Sanzu, hắn còn nói Takemichi không ngoan, trẻ hư thì phải bị phạt.
Cậu bé bắt đầu cảm thấy tủi thân, giận dỗi không thèm nói chuyện với Sanzu.
Mà đáng tiếc thay, bạn học nhỏ của chúng ta chính là dạng người thấy đồ ăn liền sáng mắt.
Vào những buổi học tiếp theo, không biết vô tình hay cố tình mà Sanzu không cấm cậu bé ăn đồ ngọt nữa.
Takemichi nghĩ không nên tiếp tục tỏ ra lạnh nhạt với hắn, ngoan ngoãn vừa ngồi chép phạt vừa vui vẻ thưởng thức điểm tâm, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu cười hì hì với Sanzu một cái, nói hắn thật tốt.
Đương nhiên sau đó liền bị Sanzu cốc đầu.
Chữ mà Takemichi nhớ nhất là chữ "yêu"(愛), mãi sau này cậu mới nhận ra đó cũng chính là chữ mà Sanzu bảo cậu đọc, ở trang sách đầu tiên.
Takemichi nghiễm nhiên trở thành chiếc đuôi nhỏ của Sanzu.
Tác giả: Takemichi sắp lớn rồi, những chap tiếp theo các cô chuẩn bị tinh thần nhé 💔.
Edit: lời nói của tôi chỉ tin 30% thôi hehe
Tự nhiên nhìn tranh này muốn viết fic cổ đại huhu, anh ta đẹp trai quá (*'∀')♪
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com