Chương 6: Đêm ma mị
"Bọn họ đều là người giúp việc ở đây, về sau những việc ăn uống thường ngày hay tắm rửa của cậu chủ sẽ có người phụ trách." Vị quản gia ôn hoà cười.
"Vâng ạ." Takemichi gật đầu, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Sanzu ở cùng Takemichi không lâu, một lúc sau có cuộc gọi tới, hắn dặn dò quản gia rồi rời đi, hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng .Không hiểu sao sau khi thấy bóng dáng Sanzu rời đi, trong lòng cậu bé có chút mất mát.
Theo vị quản gia đi xuyên suốt đại sảnh xa hoa của toà thành, Takemichi không tập trung lắm, ánh mắt đều không kịp nhìn theo. Ông ta trước sau vẫn như một, đều là một dáng vẻ hiền lành, ân cần hướng dẫn cậu bé về thiết kế của toà thành rộng lớn này để không bị lạc.
Khoảng gần trưa, đám người giúp việc vây quanh hầu hạ Takemichi từ việc tắm rửa, thay quần áo đến cả bữa ăn hàng ngày. Tất cả quá trình đều diễn ra vô cùng tỉ mỉ, chu đáo. Được sống trong một toà lâu đài xa hoa, có nhiều người hầu hạ như vậy khiến Takemichi cảm giác rằng may mắn dường như đang mỉm cười với cậu nhóc vậy.
—————————————————————————
Đêm dài lắm mộng.
Trong giấc mơ Takemichi bị một bóng đen rượt theo. Cậu bé càng ra sức chạy, bóng đen ấy như một con quái thú càng hung hăng đuổi theo sát. Cuối cùng sau khi tóm được con mồi, bóng đen đó rít lên những tiếng cười vô cùng man rợ.
Giấc mơ kết thúc ở đó.
Takemichi choàng tỉnh dậy, bé con thở gấp gáp, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tâm trí vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ kinh hoàng đó, thân thể mèo con run rẩy dữ dội cuộn tròn trên chiếc giường rộng lớn.
Gió lạnh thổi, bóng tối len lỏi qua màn cửa dập dìu, sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, bóng dáng nhỏ bé khập khiễng đi đến bên ô cửa sổ, mở toạc rèm cửa ra.
Anh trăng sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ trắng, dịu dàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Takemichi, mái tóc vàng mềm mượt của cậu bé khẽ lay trong làn gió.
Linh cảm mách bảo Takemichi rằng, nơi này đang che giấu một bí mật gì đó vô cùng quỷ dị.
Hiếu kỳ là một bản tính của con người.
Điều gì rơi vào vòng cấm kị, chắc chắn sẽ có người phá vỡ nó. Và, Takemichi là một ví dụ điển hình.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, Takemichi bước xuống giường, đôi chân trần trắng ngần chạm nền đất lạnh lẽo khiến cậu bé có chút giật mình.
Trước mắt là một bóng tối dày đặc, Takemichi nương theo ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn thạch anh trên tường tiến về phía trước. Cả hành lang dài vô tận không một bóng người, bỗng nhiên Takemichi nghe được một tiếng kêu thống khổ vang lên từ phía xa vọng lại.
Theo bản năng Takemichi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang, ánh trăng dần bị những đám mây màu đen che khuất.
Tiếng kêu bén nhọn ấy lại vang lên lần nữa.
Takemichi cắn chặt răng, tuy rằng vô cùng sợ hãi nhưng cậu nhóc vẫn đánh liều hướng về phía cầu thang. Bước chân ngày càng nhanh, cậu nhóc dừng chân trước một căn phòng sang trọng, mà thanh âm thống khổ kia cũng chính là được phát ra từ căn phòng này.
Cửa phòng không đóng chặt, Takemichi khẽ đưa mắt qua khe hở quan sát cảnh tượng bên trong.
Trên chiếc giường được đặt chính giữa căn phòng là một thân thể trắng như tuyết, cả người thiếu niên kia đầy những vết xanh tím và vết cắn, có chỗ còn rướm máu, nhìn rất đáng sợ.
"Mày là người do ai phái tới?" Một thanh âm trầm thấp, dễ nghe nhưng không khó để nhận ra sự uy quyền lạnh lùng.
Đứng ngoài cửa, toàn thân Takemichi đột nhiên run lên.
Giọng nói của người này thật sự quá quen thuộc, hình như Takemichi đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi. Cố lục lại trong trong trí nhớ của mình, bỗng một khuôn mặt yêu mị với đôi mắt phượng xẹt qua đầu. Nếu như cậu bé nhớ không nhầm, thì có lẽ người đàn ông đó chính là Rindou, từng xuất hiện ở phòng của Mikey vài ngày trước.
"Đừng...cầu xin các người, hãy tha cho tôi..."Người thiếu niên kia không ngừng run rẩy, cậu ta giương ánh mắt khiếp đảm về phía những người đàn ông mà xin tha.
"Nực cười thật đấy. Mày đã có bản lĩnh đến đây để ám sát thủ lĩnh, tại sao lại không thể chơi đùa với bọn tao một chút nhỉ." Rindou cười lạnh, hắn đưa tay mơn trớn khuôn mặt của cậu ta, sau đó dần chuyển xuống cần cổ thon gầy, định ra sức bóp gãy.
"Rindou, đừng nóng vội như vậy." Người đàn ông mặc tây trang xám chỉn chu, mái tóc được vuốt keo kĩ càng, tóc hất sau để lộ vầng trán cao rộng. Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao thẳng, thập phần giống Rindou. Hắn cười nhạt, ánh mắt hờ hững nhìn thiếu niên một thân xụi lơ nằm trên giường. Người đàn ông này đứng dậy từ ghế sofa, trên tay cầm vài thứ tiến về cậu ta.
"Ran, em chỉ nghe theo anh lần này thôi nhé." Rindou có chút bất mãn.
Hắn ra hiệu với Rindou, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Một màn tiếp theo khiến Takemichi không khỏi rùng mình, hai mắt trừng lớn.
Cậu nhóc nhìn thấy Rindou không chút lưu tình nắm mái tóc đen ngắn của thiếu niên giật mạnh ra phía sau, hắn tách hai chân của cậu ta thành hình dáng chữ M, bày ra một bộ dạng vô cùng dâm đãng, để thiếu niên dựa người vào hắn.
Cậu ta dường như chẳng còn đủ sức để phản kháng, mặc kệ người ta hung hăng chà đạp mình.
Ran quỳ xuống mép giường, hắn đưa hai ngón tay thon dài vào khuấy động cúc huyệt của cậu ta.
"Ah.....ah..." Thiếu niên vừa mới trải qua tư vị của tình dục, bây giờ lại bị kích thích, cậu ta vô thức rên nhẹ, cả người cong lại, hai chân không ngừng run rẩy đón nhận khoái cảm.
Ran nhanh tay duỗi thẳng ngón thứ ba, không kịp thích ứng khiến cậu khép chặt mông, ngửa đầu tựa vào vai Rindou thở hổn hển, rên rỉ đầy phóng đãng:
"Haaa.... không cần...dừng lại..."
"Mày hư hỏng thật đấy." Ran nở nụ cười ranh mãnh, hắn rút tay ra kéo theo những sợi chỉ bạc vô cùng dâm mỹ. Giây tiếp theo, Ran nhét hai quả trứng rung hoạt động với cường độ không quá lớn vào sâu trong vách ruột non mềm của cậu ra, từ từ điều chỉnh nhịp độ đến mức cực đại nhất.
Rindou cũng không chịu thua kém anh trai, hắn đưa tay xoa nắn vật nhỏ đã trướng lên đau nhức của người trước ngực, lực đạo lúc nhanh lúc chậm. Cả phía trước và phía sau đều bị người ta chơi đùa, thiếu niên sớm đã chịu không nổi, khoái cảm mãnh liệt và đau đớn đan xen, cậu ta vặn vẹo cơ thể phun dòng chất lỏng trắng đục vào tay của Rindou, sau đó mất đi ý thức, vô lực nằm trên giường.
Ran ngắm nhìn cái lỗ hồng hồng co rút, dâm thuỷ đặc sệt từ từ chảy xuống từ miệng huyệt, hắn cong môi gọi người nãy giờ đứng thu mình trong bóng tối:
"Sanzu, đến phần mày thích nhất rồi này."
Đôi lời tác giả: không liên quan lắm nhưng mà cho tôi spam tấm hình xinh đẹp này của cậu ta đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com