Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Bỏ lỡ

Seonghwa đã nghe thấy tiếng tiếng Yunho gào thét trong phòng cấp cứu khi cậu đi ngang qua đó.

Thứ âm thanh chói tai đó đủ khiến người ta cảm nhận được sự tuyệt vọng như thế nào. Seonghwa không biết mọi chuyện ở trong đó ra sao, nhưng cậu chắc rằng Mingi xong đời rồi.

KHÔNG ĐƯỢC, TÔI KHÔNG ĐỂ MINGI CHẾT NHƯ VẬY ĐƯỢC !

Phải làm sao bây giờ... Không còn đủ thời gian để truyền máu cho cậu ta nữa... không được... đừng... Song Mingi...

Một y tá buớc ra khỏi phòng, miệng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng đủ để Seonghwa nghe thấy.

Jeong Yunho thật cố chấp, vẫn bắt đi tìm máu cho bằng được.

"Này"

Seonghwa giữ tay y tá lại, khiến cô khựng lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi nhóm máu O, đưa tôi vào truyền máu cho cậu ta"

Vẻ mặt bác sĩ mừng húm lên, cô kéo Seonghwa chạy vào bên trong báo cho Yunho. Sau một số bài test thì sức khoẻ của Seonghwa thì cuối cùng cậu cũng được đưa vào phòng phẫu thuật. Chiếc giường đặt sát bên Mingi, người vẫn đang ngồi nằm bất tỉnh, Yunho rút một chiếc kim tiêm khác ra, bắt đầu lấy máu của Seonghwa, bịch máu ở cây treo bắt đầu hút lấy máu rồi truyền vào cơ thể Mingi.

Mặc dù Seonghwa ghét Mingi thật, nhưng nếu như nhìn cảnh Yunho tuyệt vọng như vậy, cậu cũng không nhắm mắt làm ngơ nổi.

Dù gì cũng có tình người, chẳng ai muốn người mình thương đi trước mình cả.

"Seonghwa, lần này coi như tôi đội ơn cậu"

.

.

.

Cuộc phẫu thuật diễn ra khá nhanh chóng, sau khi hoàn thành vết khâu cuối cùng, Yunho mới thở phào, nước mắt gã lại trào ra vì hạnh phúc. Seonghwa được đưa đến phòng hồi phục cùng Mingi, lúc này Yunho mới ngã gục xuống mà ngất đi vì kiệt sức, tiếng vang của kim loại rơi leng keng, y tá vội đỡ Yunho về phòng nghỉ.

Phải mất mấy hôm sau Mingi mới tỉnh lại, tay chạm vào vết thương đã bị khâu, cảm giác việc sống sót của bản thân thật thần kì. Mingi nhớ lại, lúc mà cậu sắp ngất đi, lúc đó cậu chỉ nghe thấy giọng của Yunho, rồi cái tát của Yunho, sức cũng chẳng còn để phản lại, đến lúc ngất đi, Mingi có cảm nhận được tiếng khóc, nó rất to và thảm thiết, nhưng Mingi không hề biết đó là tiếng khóc của Yunho.

Mặt cậu hơi nhăn lại vì đau, lúc này Yunho cũng bước vào phòng bệnh của Mingi, trên tay cầm tập tài liệu cùng gọng kính dày cộp treo ở trước ngực mặc dù gã chẳng hề bị cận.

"Cậu đỡ hơn chưa?"

"Rồi"

"Ừm, nghỉ ngơi đi, Wooyoung cũng khỏi bệnh rồi"

Mingi gật đầu, Yunho cũng rời đi, cuộc trò chuyện chỉ diễn ra như vậy.

Mingi rất muốn hỏi mọi chuyện, nhưng những gì Mingi làm ở quá khứ khiến cậu cảm thấy thổ thẹn khi bắt chuyện với Yunho.

Rốt cuộc, Mingi cũng muốn nối lại tình xưa, chỉ sợ Yunho vẫn còn hận cậu chuyện xưa cũ.

.

"Wooyoung, sao cậu lại tự tử?"

San nhìn Wooyoung, hắn hơi cau mày khi Wooyoung vẫn bận ngồi ngắm cảnh với cái đầu bị bóc kín. 

"Tôi nói rồi mà, Choi San"

Wooyoung quay sang nhìn San, rồi lấy tay che miệng lại để ngáp.

"Nếu như cậu làm vậy rồi cảnh sát sẽ bắt tôi, lúc đó chắc cậu vừa lòng lắm nhỉ?" 

San lôi hộp cơm mà hắn làm ra, sắp xếp mọi thứ rồi đưa cho Wooyoung.

"Ăn đi, rồi chúng ta nói chuyện tiếp"

Wooyoung hơi ngơ ngác nhìn San, nhưng vẫn mở hộp cơm lên rồi ăn.

"Ngon chứ?"

"Ngon lắm"

Wooyoung cười rạng rỡ, má của San bỗng chốc đỏ lên, San nhanh chóng che mặt lại, cảm thấy hơi xấu hổ.

"C-cậu ăn xong thì đưa đống đồ tôi dọn cho"

Sau khoảng 15 phút, Wooyoung cũng ăn xong, cậu đưa hộp cơm cho San, San cũng dọn dẹp chúng nhanh chóng.

"Được rồi, vào vấn đề đây, cậu sợ bị tập đoàn Jung sát hại?"

"Thì đúng mà, cậu không thể biết những gì họ sẽ làm đâu"

"Cậu biết chứ?"

"Tôi sợ họ đã thay đổi kế hoạch, nhưng không có quá nhiều thời gian để làm điều đó, nên họ chọn cách thủ tiêu tôi cho nhanh"

San gật đầu

"Còn cậu, Choi San, cậu biết Kim Hongjoong mà đúng không, cậu ta là một kì lạ, tôi cũng không rõ cậu ta sẽ làn gì nữa..."

"Ý cậu là...?"

"Hành động của cậu ta rất đáng nghi, nếu cậu để ý sẽ thấy, cậu ta hay qua lại với một người lạ mặt, tôi đoán đó là Park Wonbi? Hay là một con điếm nào để làm thỏa mãn cậu ta, cái đó tôi không biết, nhưng tôi rất lo lắng về cậu ta"

"Kim Hongjoong không phải hoạt động tự do sao? Cậu ta chẳng đầu quân cho bên nào cả"

"Thì đó là lí do đấy, một người tài giỏi như cậu ta cũng sẽ có người gạ gẫm mời gọi, tôi sợ cậu ta sẽ trở thành địch của cậu"

San hơi trầm ngâm, nhưng suy nghĩ lại thì có khả năng khá cao, vì Hongjoong không giàu nhưng cũng thèm khát tiền, nếu mời vào đầu quân cho một bên nào đó mà nhận được khoảng tiền khổng lồ thì cậu ta cũng sẽ gật đầu đồng ý luôn.

"Dạo này tôi cũng không nói chuyện với Hongjoong"

"Đừng nói chuyện với cậu ta, nghe tôi đi"

Wooyoung vươn vai, rồi nằm xuống chiếc gối mềm mại, cậu quay sang nhìn San, rồi bỗng thở dài khiến San trở nên hơi căng thẳng.

"Con ả Park Wonbi, con đó là con chó trung thành của ông Jung, một con ả độc ác và bệnh hoạn. Nói ghê tởm vẫn chưa tả được con người cô ta nữa"

"Tôi sợ, con ả đấy sẽ nhắm đến cậu, thì lúc đó số phận cậu sẽ giống Mingi"

"Mingi? Ý cậu là sao?"

"Lí do mà Mingi chia tay Yunho, cũng là vì con ả đó cả, cái hôm đó Wonbi đang làm nhiệm vụ moi móc thông tin bằng cách quyến rũ Mingi mà, nhưng lại xui rủi khi gặp Yunho nên mới thất bại"

"Mingi cũng ngu thật, để gái tán tỉnh quyến rũ đến quên mất bản thân mình trong khi cậu ta đã người anh người yêu đẹp trai cao ráo sẵn sàng cứu cậu ta lúc cậu ta gặp nạn" - Wooyoung nói tiếp.

"Wonbi sẽ làm gì tôi tiếp theo?"

"Cô ta sẽ nhắm đến những người ở xung quanh cậu, khiến cậu dần mất đi các mối quan hệ"

San cau mày khi nghe thông tin này.

"Choi San, ngày mai hãy đi gặp Jongho, cậu ta là chuyên viên bất động sản, chắc chắn sẽ giúp được cậu"

"Còn cậu?"

"Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, sau này cũng đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi hết giá trị lợi dụng rồi"

San hơi khựng lại, muốn nói gì đó.

"Vậy... Sau khi khỏi bệnh, cậu có muốn hợp tác với tôi không...?"

"Hợp tác? Vậy tôi được cái gì?"

"Cậu muốn gì cũng được"

"Tôi muốn lên giường cùng cậu tiếp"

"Thật à?"

"Không, tôi đùa, chứ cậu làm đau quá tôi phát khóc"

"Vậy cậu muốn gì?"

Wooyoung suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.

"Hôn tôi đi"

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com