chapter .12.
nghe đồn thằng luân lại được em nào khối dưới theo đuổi, theo như ngọc anh với thằng huấn kể là như vậy chứ trinh cũng chẳng biết trong mấy con bé thích thằng luân thì con nào mới là con được chúng nó kể tới nữa.
thằng luân cũng thừa nhận với nhỏ là nó được em khối dưới tán và dạo này tụi nó thân nhau dữ lắm luôn ! luân kể em gái đó còn tới tận sân bóng rổ để đưa nước cho luân cơ mà.
" ê thế là rung rinh rồi hả ? kể gì mà cái giọng nghe vui tai thế ? " nhỏ rướn người về phía trước hỏi luân trong lúc đang được luân chở về.
" bậy ! không có thích nha, chỉ thấy em gái này có chút đặc biệt sao với mấy em gái khác xíu thôi " luân lắc đầu phủ nhận.
" eo ơi điêu toa bốc phét vừa thôi con ạ !!! thằng huấn bảo với tao rồi nhá là em này thì cũng giống mấy em ngày trước nó tán mày thôi. con nhỏ thêm được cái quả đưa nước thôi mà cho đó là đặc biệt rồi hài ói " trinh đột nhiên giở giọng chanh chua cãi nhau với luân, làm cậu thấy cũng hơi ngạc nhiên một chút. hiếm khi trinh nói chuyện với cậu mà lại ngang ngược tới như này, trừ khi nhỏ cần được vào trường mỗi khi đi học muộn mà thôi.
" ê??? bộ mày bị hâm hả mà sao tự nhiên nay gay gắt quá vậy ? tin tao thả mày giữa đường không ? "
" thả thì thả bố mày xuống đi, tao sợ đếch đâu "
và ngay lập tức luân dừng xe lại, tắt cả xe luôn và xuống xe nhìn kiều trinh.
" đấy, tự cuốc bộ về đi. tao đéo chở mày về nữa "
" mày không đùa ? "
" đéo đùa "
" đéo đùa thì bố mày tự về, làm gì căng "
nhỏ bực mình đáp lại, cởi mũ bảo hiểm ra rồi ném về phía thằng luân không chút nương tay và chấp nhận đi bộ về. cái tôi của nhỏ quá cao và nhỏ thà tự đi bộ về còn hơn là đổi thái độ chỉ để thẩm tại luân chở nhỏ về tận nhà.
bây giờ đã là đầu mùa hè, thời tiết bắt đầu trở nên oi ả. mặt trời chói chang trên đỉnh dầu khiến không khí xung quanh ngột ngạt, mỗi bước đi như bị nuốt chửng trong cái nóng bức chẳng hề có ý định giảm vào lúc buổi chiều như thế này. kiều trinh chỉ muốn giải thích chút cho luân hiểu cô em khối dưới đó không hề đặc biệt như cậu nghĩ, nhưng lại thấy thái độ của cậu thể hiện quá rõ ràng rằng luân đã bắt đầu có hứng thú với cô em đó nên có chút không vui, rồi cuối cùng lại trở thành cuộc cãi vã.
trên đường về, dòng xe cộ tấp nập chật kín hai bên lề đường, tắc nghẽn ở mọi ngả. tiếng còi xe inh ỏi và khói bụi bay lơ lửng trong không khí càng khiến trinh thêm phần mệt mỏi. vốn đã quen đi xe rồi, giờ lại đi bộ về thấy vừa xa lại vừa mệt khiến nhỏ trong phút chốc muốn gọi điện kêu luân tới chở nó, nhưng lại nghĩ đến thái độ của cậu thì cảm giác bực bội lại dâng lên, khiến nhỏ cất điện thoại luôn và quyết định đi bộ tiếp, bất chấp việc biết rõ đường về sẽ dài và mệt hơn nhiều so với thẩm tại luân lái xe chở nó về.
bước chân nhỏ trở nên chậm dần khi mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán và lưng áo đồng phục của nhỏ. cơn nóng oi bức như thể không có lấy ngọn gió nào thoáng qua và mỗi khi có cơn gió nhẹ nào thổi đến cũng chẳng thể làm dịu bớt được sự ngột ngạt này. mồ hôi trên người nhỏ cứ thế túa ra rồi thấm đẫm vào lưng áo, dính chặt vào da thịt làm nhỏ cảm thấy cực kì khó chịu. nhỏ cứ vừa đi vừa chửi thầm trong đầu về cuộc hội thoại ban nãy với thằng luân nhưng chửi lâu phết rồi đấy mà nhà thì vẫn chưa thấy đâu.
nhỏ gần như kiệt sức khi về tới nhà, đặt tay lên cánh cửa, hởi thở gấp gáp, mồ hôi đã chảy dọc xuống hai bên thái dương. lưng áo của nhỏ giờ đã ướt đẫm mồ hơi mà ngay cả khi bước vào nhà và cảm nhận được cơn gió thổi ở mức mạnh nhất của quạt cũng chẳng đủ để xua tan cơn nóng hầm hập đang bủa vây cơ thể nhỏ.
" nay bạn con không chở về à ? " mẹ nhỏ đang ngồi cắn hạt hướng dương xem tivi, nhìn thấy nhỏ trong trạng thái đờ đẫn và rũ rượi bèn cất tiếng hỏi.
" ai bạn cái thằng ngu đó chứ " nhỏ lầm bầm rồi cất giày và bước vào phòng của mình.
" không bật điều hòa đâu đấy nhé ! bật quạt lên ngồi một lúc đi rồi đi tắm luôn đấy " mẹ nhỏ nói vọng khi nàng đã bước vào trong phòng của mình.
" vâng " nhỏ cất tiếng đáp lại rồi đóng cửa phòng lại, quẳng ngay cái cặp xuống sàn trong cơn giận dữ.
---------------
tắm rửa sạch sẽ, ăn tối và rửa bát xong thì nhỏ lại quay về phòng của mình. thực ra nhỏ không có ý định học bài hay hoàn thành bài tập về nhà gì cả, nhưng vẫn cứ ngồi ở bàn để tỏ ra mình có học một tí. cuộc cãi vã ban chiều với luân vẫn khiến nhỏ suy nghĩ khá nhiều, nhỏ khẽ thở dài, tính cầm bút để làm thử vài câu toán để quên đi chuyện đó những lại chẳng thể tập trung giải nổi dù đó là câu tính đã được huấn với ngọc anh giải thích cặn kẽ ở trên lớp rồi.
điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, màn hình sáng lên với cái tên nhóm của nhỏ với ngọc anh và thành huấn. không chút do dự, nhỏ nhấc máy để nghe luôn.
" nay cãi nhau với thằng luân hả con ơi ? " thằng huấn lập tức hỏi nhỏ ngay khi thấy nhỏ đã chấp nhận cuộc gọi.
" ờ mới cãi xong nên phải tự đi bộ về nhà nè " nhỏ đáp lại rồi chửi thêm mấy câu nữa.
" thằng luân cũng mới kể cho tao với thằng trọng nghe xong. nó kêu là á tự nhiên mày nổi khùng lên chỉ vì thằng đó quan tâm tới con bé khối dưới nhiều hơn một chút " huấn bật cười khi nhớ lại lúc đó.
" vãi thật á ? bộ mày ghen hả trinh ơi ? " ngọc anh đột nhiên hào hứng hẳn, rõ ràng cô bạn cũng cảm thấy có điều gì kì lạ với thái độ ngày hôm nay của nhỏ cộng với cái note nhỏ ghi trên instagram mà.
" không ghen.... không hề ghen một chút nào đâu đấy nhé " trinh cãi lại, cảm thấy có chút may mắn vì đã đóng cửa phòng trước khi quay sang chửi mấy đứa bạn của nhỏ.
" thôi bớt điêu dùm mẹ cái, đột nhiên mày tỏ ra quan tâm tới chuyện của thằng luân rồi đột nhiên nổi khùng với nó chỉ vì nó cảm thấy cô em khối dưới kia đặc biệt là chuyện không hề bình thường đâu đấy nhé " ngọc anh nói bằng tông giọng kiên định
" thì cô em đó không đặc biệt thật còn gì " trinh cố chống chế, nhưng không đáng kể lắm thì phải.
sau đó là một tràng dài phân tích tới từ ngọc anh và thành huấn để chỉ ra sự khác lạ trong giọng nói và thái độ của nhỏ mấy ngày vừa qua khi nhắc đến thằng luân. lúc đầu thì nhỏ thờ ơ với việc thằng luân được em khối dưới tán tỉnh, nhưng sau dần mỗi khi thằng huấn nhắc tới em gái đó là nhỏ bắt đầu cảm thấy không vui, thậm chí còn có phần mỉa mai cô em khối dưới đó nữa. đỉnh điểm có lẽ là việc nhỏ nói thẳng là nhỏ không hề ưa em gái khối dưới ấy và luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi luân nhắc tới với cái giọng đầy vui vẻ và hào hứng kia như thể luân cũng có hứng thú với cô em rồi.
nghe hai đứa bạn nói xong tự nhiên trinh cũng nghi ngờ bản thân mình, chẳng lẽ biểu hiện của nhỏ rõ ràng tới vậy sao ? trước giờ nhỏ chỉ nghĩ nhỏ đơn thuần ghét cô em khối dưới là bởi những tin đồn nàng đã nghe được từ trước về em gái khối dưới ấy và cảm thấy mục đích tiếp cận thằng luận cũng sẽ chẳng phải là tốt đẹp gì cả. nhưng nhỏ vẫn cố chấp, cho rằng mọi điều bạn nhỏ đưa ra đều là sai hết.
" im đi ! không thể nào có chuyện tao ghen tuông chỉ vì thằng luân nói con bé đó đặc biệt được. chẳng qua là vì tao cảm thấy con nhỏ đó không hợp với cái loại chưa từng yêu như thằng luân, ai biết được yêu con bé đó vào rồi thằng luân sẽ đổ đốn hay không chứ " nhỏ cố phủ nhận tất cả.
như được dịp mà cả hai đứa kia cùng cười với nhau, xem ra những gì tụi nó đoán được từ trước cũng không hẳn là sai mà.
thằng huấn cười một lúc mới ngưng lại được rồi cất tiếng. " xem em kiều trinh của bọn mình tự thao túng bản thân kìa. trinh à mày phải nghe lại giọng của mình đi, đó rõ luôn là giọng của sự ghen tuông ấy, có mà mày không chịu nhận "
trinh bị bắt bài thì đột nhiên đỏ mặt, không biết nên nói gì tiếp. nhỏ cắn môi, bối rối tìm từ ngữ để phủ nhận nhưng càng nghĩ lại càng thấy khó chịu với chính bản thân mình.
" không... không hề mà. đã bảo là không có rồi còn gì !!! "
" mày lừa được ai chứ lừa bọn tao thế quái nào được hả con ? bọn tao chơi với mày từ cái hồi mày còn là cái con trẻ trâu chỉ thích xắn quần thể dục tưởng thế là ngầu đó con ơi "
" ê công nhận hồi đó trông mày trẩu vờ lờ trinh ạ nhưng mà bọn tao chỉ muốn nói là bọn tao chơi với mày đủ lâu để biết rằng mày thích ai từ khoảnh khắc nào rồi đấy "
kiều trinh hoàn toàn muốn giương cờ trắng nhận thua cuộc ngay lúc này. nhỏ chịu thua hai đứa bạn của nhỏ thật rồi, có cố giải thích như nào thì tụi nó cũng đếch thèm tin đâu mà.
" tất nhiên nói lúc này thì mày không tin là đúng, nhưng rồi chính mày sẽ tự nhận ra điều đó mà thôi. chỉ là vấn đề về thời gian thôi mà " ngọc anh quyết định dừng câu chuyện tại đây và đột ngột đổi sang một chủ đề khác để tránh trinh khó chịu hơn.
đúng là trinh bớt khó chịu hơn sau khi chủ đề được đổi sang chuyện nên chép bài trên web nào thì mới là uy tín nhưng nhỏ vẫn không hoàn toàn thoát nổi khỏi mớ bằng chứng bạn bè đưa ra kèm với lời khẳng định kiều trinh ghen vì thẩm tại luân thích em gái khối dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com