Chương 2: Bí mật của Metawin
"Pi!"
Win ôm ghì lấy người kia từ phía sau, đầu gục lên vai, dùng chất giọng nũng nịu mà gọi, cậu cần sự an ủi ngay lúc này.
"Chưa ăn gì phải không?"
Gương mặt úp vào tấm lưng rộng gật gật, Metawin chưa bao giờ để mình phải đói, nhưng hôm nay lại có thứ khiến cậu quên đi việc từ bữa sáng tới giờ cậu chưa ăn bất cứ thứ gì khác.
"Anh mua cơm bò xào húng quế cho em đây, ngồi xuống ăn đi, để đói ngất thì sao."
Win không tình nguyện buông người kia ra, nghe mùi bò và húng quế thì cái bao tử liền phản động. Win kéo ghế ngồi ngoan ngoãn, dĩa cơm thơm ngon bày trước mặt, muỗng nĩa cũng đầy đủ. Vì cơn đói, Win ăn ngấu nghiến, phút chốc dĩa cơm to đã sạch sẽ; người đối diện vừa ăn vừa nhìn con thỏ ham ăn trước mặt, dáng vẻ hừng hực đó khiến hắn cũng phải bật cười.
"No chưa?"
"Em no rồi Pi."
"Chưa no thì cũng không còn gì ăn đâu, anh mua có nhiêu đó thôi."
Win cười vui vẻ, mắt cũng cong một đường vì đồ ăn ngon và vì người mang chúng đến; nhưng phút chốc cậu lại chuyển trạng thái, gương mặt u sầu hẳn đi.
"Pi, Pi biết chuyện rồi chứ? Em..."
"Ừm, biết ngay lúc em vừa bốc cái thẻ ra rồi, báo chí cũng đăng loạn lên rồi."
"Pi, hức..." Win đột nhiên mếu máo, khuôn miệng luôn cười tươi xinh giờ lại méo xệch, nhưng trông vẫn đáng yêu lạ kì.
"Ủa, tự dưng khóc."
"Hức."
"Hơiz, nè, không khóc."
"Pí Bright, huhu, em phải đi nghĩa vụ, huhu..."
Bright cuống cuồng lên vì cậu nhóc to xác này, đột nhiên lại khóc òa lên; hắn không phải chưa bao giờ thấy nhóc khóc, nhưng mà đột ngột khi chỉ có hai người thế này, một người vụng về không biết an ủi như hắn thật không biết phải làm sao.
"Nè, nín dứt, nín chưa, nay em bướng quá vậy."
Bright rời khỏi ghế, lật đật sang chỗ cạnh Win, vỗ vỗ vai cậu em nhỏ, nhưng Win vẫn rấm rứt mà khóc.
Nhìn những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má có chút gầy; trong lòng anh bất chợt dâng lên cảm xúc bồn chồn, xót xa không tả được, chỉ muốn gấp gấp dỗ cho Win ngừng khóc, nhưng biết dỗ cái kiểu gì đây, hắn cực tệ trong mấy vụ này.
"Em khóc nữa anh đi về đó, anh không biết dỗ người khác, em biết rồi còn ngồi khóc loạn lên. Nè, anh về thật đó."
Bright làm động tác giả muốn đứng lên thì Win lập tức ghì hắn lại, úp mặt vào cổ hắn, cố nén tiếng nấc, nhưng nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống. Bright bất lực thở dài, ngồi im để con thỏ này khóc cho thật đã, cổ áo ướt đẫm nhưng hắn cũng không còn tâm trí nào quan tâm. "Best partner" của hắn bỗng dưng bị mang đi mất, biết là chỉ 2 năm, nhưng cũng đâu phải 2 ngày; trong khoảng thời gian dài đó, ai biết sẽ có biến đổi gì. Bright gần như ôm Win trong lòng, một tay xoa xoa lưng cậu, dịu dàng vỗ về người kia. Bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nhau kiểu như thế này, nhưng hôm nay vì cảm xúc dẫn dắt, Win muốn ôm Bright, và hắn cũng vậy, cũng muốn vỗ về cậu.
Một lúc rất lâu Win cũng ngừng khóc, chỉ còn nghe những tiếng nấc lặp đi lặp lại; tay Bright dù mỏi nhừ vẫn không dừng vỗ về trên tấm lưng dài rộng.
"Êi, em ngủ rồi hả, vai anh sắp gãy rồi."
"Ngủ rồi, khò khò."
"Ngày mai có lịch trình, khóc kiểu này mai mắt em bụp lên chắc luôn, dậy đi anh lấy túi đá lạnh đắp cho."
"Ưm, ngồi một tý nữa đi" Win lại giở trò ăn vạ nhõng nhẽo.
"Ngồi gần 2 tiếng đồng hồ rồi."
Bright gỡ con bạch tuột đang bám dính trên người để đi lấy 1 túi đá, đắp lên đôi mắt biết cười kia. Ngày mai bọn họ có lịch chụp tạp chí, để mắt Win sưng lên thì to chuyện.
Win ngồi im tận hưởng hơi lạnh phủ lên mi mắt nóng ran, dễ chịu như cách người lớn hơn chăm sóc cho cậu mỗi khi cả hai bên cạnh nhau, tạm thời quên đi chuyện quân ngũ. Bright phải thay đến 3 lần đá để đảm bảo mắt của Win ngày mai sẽ không như con ốc bưu khi nhìn vào len máy ảnh. Cậu em trai mà hắn từng biết, chưa bao giờ phải khóc tới lã người như hôm nay, cũng phải, thẻ đỏ cơ mà, nếu là hắn chắc cũng sốc tới lăn đùng ra.
Win lúc này mi mắt cũng đã nặng trĩu, một phần vì khóc nhè, một phần vì cả ngày mệt mỏi ở nơi khám quân sự. Bright rời mắt khỏi màn hình điện thoại nhìn sang, nhận ra Win đã như con gà gật gù, xem đồng hồ cũng đã hơn 11h rồi, hắn nên về thôi.
"Win, anh về đây, em nghỉ ngơi đi."
"Ưm, hả, hơn 11h rồi mà, anh về bằng gì, taxi không bắt được đâu."
"Vậy vô phòng ngủ đi, mi mắt em sắp dính vô nhau rồi."
"Pi ngủ ngon."
"Winnie ngủ ngon."
Win đặt lưng xuống giường là ngủ được ngay, không như những lần Bright ngủ lại khiến cậu thao thức đến khuya, hôm nay quá dài đối với Metawin. Bright từ phòng tắm bước ra, dùng máy sấy; căn phòng này giống như của anh vậy, vì số lần Bright đến đây chẳng thể đếm nổi, Win đã chuyển sang condo mới chỉ để có thêm một phòng dành cho người đồng nghiệp thân thiết này.
Bright sấy khô xong mái tóc dày của mình cũng là 15 phút sau đó, anh chợt nhớ về tấm hình hiện đang nhiều tim nhất trên IG của mình, một tấm ảnh hoàn hảo đến từ một người đã cũ. Bright khẽ lắc đầu, xua đi mấy ký ức gợi nhớ, ngồi trên giường và lướt điện thoại. Thông tin về việc Win đi nghĩa vụ tràn ngập khắp nơi, hàng triệu dòng tweet gào khóc, động viên và mọi thể loại cảm xúc khác. Những người qua đường thì bất ngờ xem lẫn tò mò, một nghệ sĩ mới nổi lại phải đi vắng bóng tận hai năm, sớm nở tối tàn, thật đáng tiếc. Bright nhìn những dòng trạng thái của fan thông qua tài khoản bí mật của mình mà suy tư, Win phải dừng mọi hoạt động, anh nên làm gì đây.
Win tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa, lê tấm thân mệt mỏi ra mở cửa thì trước tầm mắt là người con trai với gương mặt đẹp xỉu,
"Ăn sáng, nếu không là trễ giờ."
Chất giọng trầm nhẹ từ tính, tone 16 theo lời Bright nói khiến Win chỉ muốn chui vào chăn tiếp tục ngủ, quá ngọt ngào. Win vệ sinh cá nhân rồi ảo não ngồi vào bàn ăn, chọt chọt nĩa vào đĩa thức ăn trước mặt, giờ ngay cả ăn uống cậu cũng không còn hứng thú.
"Sao vậy? Chê đồ ăn của anh à?"
"Anh làm hả?" Win bất ngờ ngước lên nhìn Bright.
"Không, anh mua. Nếu anh nấu thì em chê anh không bất ngờ đâu."
Win lại tiếp tục ủ rũ, múc một muỗng cho vào miệng, nhai nhai, nuốt xuống, thêm một muỗng nữa, cứ thế là hết đĩa thức ăn; nhưng mặt mày vẫn ỉu xìu, thế mà Bright lại thấy đáng yêu, em ấy tâm trạng có không tốt nhưng vẫn sẽ rất ngoan ngoãn, rất nghe lời. Bright dọn dẹp bát đĩa, cho chúng vào máy rửa chén rồi cùng Win khởi hành đến điểm chụp báo. Ở trên xe Bright vẫn như cũ lướt điện thoại, Win thì thả hồn bên ngoài cửa sổ; Bright thỉnh thoảng đánh mắt nhìn cậu, hôm qua anh xử lý tốt nên hôm nay mắt Win nhìn không ra có vấn đề gì, chỉ có tâm trạng của cậu là anh chẳng cách nào thay đổi. Từ lúc ở nhà Bright đã triệt để tịch thu điện thoại của Win, với cái trạng thái này mà còn để em ấy đọc vớ va vớ vẩn mấy lời trên mạng thì buổi chụp hình hôm nay coi như đi tong. Đi được nửa đường, vai Bright chợt nặng trĩu, con thỏ gatsby bên cạnh ngã đầu lên vai anh, Bright đơ vài giây rồi nhanh như chớp khoá màn hình điện thoại. Nhưng Metawin thấy rồi, là trang cá nhân của người đó; giả vờ như không thấy gì, Win nhắm mắt, cả người dựa vào Bright, chỉ thời gian ngắn nữa thôi, cậu không thể có phúc lợi này nữa.
Thứ tình cảm vô vọng này, cũng nên dừng lại thôi.
Phải, Metawin yêu thầm bạn diễn của mình.
==============
Mùng 3 là chiếc fic bỏ xó quá là lâu
Hậu quả của sự ham hố là không có thời gian để lấp hố.
Enjoy na ka!
<3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com