Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Vẻ bề ngoài của Vương Nhất Bác vẫn mang cảm giác lạnh lùng, những lúc không cười càng làm cho người đối diện cảm thấy xa cách.

Tuy rằng lúc này tay phải còn bó thạch cao, nhưng ngoại hình vẫn phong độ nhẹ nhàng như trước.

Lời cậu vừa mới nói ra làm tay người chủ trì đang cầm micro có hơi cứng đờ.

Vừa rồi còn đưa những lời nói của Vương Nhất Bác suy nghĩ lại trong đầu một lần nữa, có thể là có cảm xúc đối với sự việc tai nạn xe cộ lần này, hoặc là một số cư dân mạng sẽ thấy thất vọng.

Ai biết được người nhà hôm nay mới xuất đầu lộ diện là vì kiếm tiền tiêu vặt cho tổng giám đốc Công ty nhà họ Tiêu.

Tiền tiêu vặt của tổng giám đốc Công ty nhà họ Tiêu.

Thật tuyệt vời, hàng trăm triệu đô la tiền tiêu vặt...

Ngay cả phóng viên vẫn đang chờ để ghi chép cũng có hơi giật mình.

Sản nghiệp của Công ty nhà họ Tiêu trên lĩnh vực công nghiệp khổng lồ như vậy, nào cần đến Vương Nhất Bác ra mặt giúp tổng giám đốc Công ty nhà họ Tiêu kiếm chút tiền tiêu vặt, đại khái thì cũng chỉ là tình thú phu phu mà thôi.

Người dẫn chương trình mỉm cười: "Tình cảm của ngài và tổng giám đốc Tiêu thực sự rất tốt, đi ra ngoài để kiếm tiền tiêu vặt cho người yêu cũng rất thú vị."

Người dẫn chương trình vừa dứt lời thì ngay lập tức đối mặt với đôi mắt của Vương Nhất Bác.

Đôi mắt kia thâm thúy nhưng cũng lạnh nhạt, rất mê hoặc lòng người, khiến người khác nhìn vào thì không thể rời mắt được.

Vương Nhất Bác lớn lên rất tốt, cho dù trong giới giải trí người có khuôn mặt xinh đẹp nhiều vô số nhưng ngoại hình của cậu vẫn vô cùng xuất chúng.

Cho dù chỉ đứng im lặng một chỗ cũng làm cho người ta có cảm giác cao lãnh chi hoa không thể với tới.

Chỉ thấy môi mỏng của Vương Nhất Bác khẽ mở nhưng trên mặt không có cảm xúc gì, nhàn nhạt phun ra mấy chữ,

"Đây không phải là tình thú."

Người chủ trì nuốt nước bọt vừa định đặt câu hỏi thì nghe cậu tiếp tục nói: "Là nghĩa vụ."

Để giảm bớt sự thất thố vừa rồi của mình, người dẫn chương trình cười ha ha: "Vậy chúng tôi có thể lễ phép hỏi Tổng giám đốc Tiêu mỗi ngày có bao nhiêu tiền tiêu vặt không?"

Số tiền tiêu xài hằng ngày của Tổng giám đốc giống như Tiêu Chiến đây không là mấy chục vạn thì cũng là mấy trăm vạn, như vậy thì tiền tiêu vặt cũng sẽ không phải là ít.

Chỉ thấy Vương Nhất Bác hơi trầm mặc rồi nói: "250."

"......"

Lời này vừa được nói ra, bốn phía đều giống như im lặng vài giây.

Mỗi ngày Vương Nhất Bác chỉ cho Tổng giám đốc Công ty nhà họ Tiêu hai trăm năm mươi tiền tiêu vặt.

Người dẫn chương trình: "Nhưng chi tiêu khác cũng trong khoảng 250 tệ sao? Nếu trong tình huống đặc biệt cần đến tiền nhưng không đủ thì phải làm sao?"

Vương Nhất Bác không cần suy nghĩ nhiều: "Tiền lương của em ấy đều ở chỗ tôi, nếu cần thì tôi sẽ đi trả tiền cho em ấy."

Người dẫn chương trình nghe xong nuốt nước bọt,

Vương Nhất Bác quả nhiên không phải người tầm thường.

Có thể cứng rắn khóa chặt cổ tay Tổng giám đốc như vậy tuyệt đối không đơn giản.

Trong lòng Vương Nhất Bác vẫn nhớ kỹ trước khi lên thảm đỏ, người đại diện Lâm Mục nói cho cậu biết, duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói ít cười, cậu cho rằng điều này sẽ rất khó nhưng thời điểm bước lên thảm đỏ, cảm giác che trời lấp đất quen thuộc kia bỗng dưng ập đến, nụ cười của cậu cũng mờ dần.

Hoàn thành tốt nghĩa vụ của ngày hôm nay.

Sau khi người dẫn chương trình hỏi xong, Vương Nhất Bác bước xuống thảm đỏ trong tiếng thét chói tai của người hâm mộ nhà khác.

Chờ đến khi nhìn thấy Lâm Mục, lúc này mới vội vàng thở vài hơi.

Lâm Mục nhìn thấy cậu đi ra, vội vàng tới nghênh đón: "A Bác, thật sự không nhìn ra việc cậu mất trí nhớ, rất giống với trước kia."

Vương Nhất Bác nghe xong cười cười, hơi quay đầu nhìn về phía thảm đỏ.

Có hơi xấu hổ hỏi: "Hôm nay có cả fan của tôi đến sao? Bọn họ rất nhiệt tình."

Tin tức Vương Nhất Bác tham gia hoạt động lần này cũng truyền ra bên ngoài, Lâm Mục nhìn cậu mà lắc đầu: "Không có, đều là fan nhà khác."

Vương Nhất Bác có hơi mất mát: "Lúc tôi ra ngoài bọn họ nhiệt tình như vậy, tôi còn tưởng rằng đều là fan của tôi."

Lâm Mục vỗ bả vai của cậu: "Trước đây cậu rất nổi tiếng (đánh hạ giang sơn), bởi vậy nên bọn họ mới nhiệt tình như vậy."

Vương Nhất Bác há miệng thành hình chữ O.

"Bởi vì tôi rất trâu bò?"

"Không sai." Bây giờ Lâm Mục cũng đã nắm vững phương pháp dỗ dành Vương Nhất Bác mười tám tuổi này.

Đấy chính là khen cậu, cậu không thể từ chối lời khen còn có hơi ngốc nghếch mà chấp nhận.

Quả nhiên, ngay sau đó đã thấy Vương Nhất Bác thẹn thùng cười ngây ngốc hô to: "Thì ra trước kia tôi lợi hại như vậy."

Hôm nay là thứ bảy, Tiêu Chiến hiếm khi không cần đến công ty, mặc quần ở áo nhà màu tối đứng dậy, vừa mở cửa đã nhìn thấy "Hai năm mươi" bắt đầu từ ngoài cửa rải rác khắp sàn nhà.

Tiêu Chiến: "..."

Cúi người xuống nhặt lên, tờ giấy nhỏ còn có dấu vết mà Vương Nhất Bác để lại.

Đầu tiên, Tiêu Chiến đi lên tầng hai đến phòng của Vương Nhất Bác, bên trong trống rỗng, rồi đi ra phòng khách và phòng ăn dưới lầu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cậu.

"Vương Nhất Bác đang làm gì?"

Quản gia đứng ở một bên: "Ngài Vương nói hôm nay có việc, đã ra ngoài từ sáng sớm."

Tiêu Chiến giương mắt nhìn đồng hồ, hiện tại cũng chỉ là bảy giờ sáng, nhớ tới bộ dạng hôm qua của Vương Nhất Bác hận không thể gặp Chu Công ngay lập tức kia lại ra ngoài vào sáng sớm.

"Sớm là lúc nào?"

Quản gia nghe xong nuốt nước miếng, mỗi sáng ông ta đều thức dậy lúc năm giờ, nhưng lúc đó ngài Vương đã sớm đi ra ngoài.

Có thể là lúc đi ra ngoài sợ đánh thức bọn họ đang nghỉ ngơi, còn cố ý đi thật nhẹ nhàng.

Sau đó quản gia nói thật: "Ngài Vương đã đi ra ngoài trước năm giờ, lúc đó tôi vẫn chưa thức giấc, ngài Vương cũng không nói với bất kỳ ai."

Tiêu Chiến nghe xong nhíu mày: "Hôm qua em ấy nói như thế nào?"

Quản gia nhớ tới ngày hôm qua Vương Nhất Bác nói với ông ấy ra ngoài làm việc, trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Nói là ..."

Tiêu Chiến: "Nói cái gì?"

Quản gia: "Nói là muốn đi ra ngoài kiếm tiền tiêu vặt cho vợ đây, sợ vợ không đủ tiêu."

Tiêu Chiến: "..."

Không biết vì sao, quản gia vừa dứt lời, trong đầu Tiêu Chiến đã hiện lên vài hình ảnh.

Tiêu Chiến nghe xong một trận đau đầu ập đến: "Được rồi, ông đi xuống đi."

Chuyện Vương Nhất Bác mất trí nhớ, người đại diện của cậu cũng biết, nhất định sẽ ở bên cạnh giám sát, không có gì phải lo lắng.

Quản gia không đi được bao lâu, dì Lý đi tới: "Ngài nên ăn bữa sáng rồi."

Tiêu Chiến cất bước lên lầu: "Không cần, lát nữa mang cafe lên."

"Không được đâu, ngài Vương nói nhất định phải giám sát ngài ăn cơm đúng giờ."

Vương Nhất Bác đi rồi nhưng vẫn có sắp xếp rõ ràng cho anh.

Tiêu Chiến thở dài, xoay người cất bước đi đến phòng ăn.

Tuy rằng không còn cái miệng nhỏ nhắn lải nhải không ngớt của Vương Nhất Bác ở bên tai anh, nhưng cho dù đi cũng vẫn còn cảm giác tồn tại.

Sau khi đi qua thảm đỏ, Vương Nhất Bác theo Lâm Mục đi vào phòng nghỉ riêng biệt của cậu.

Mà ngay trong phòng nghỉ cách phòng của cậu không xa, một âm thanh kích động vang vọng cả gian phòng.

"Anh nói là anh Nhất Bác cũng tới sao!"

Thanh niên có thân hình cao lớn trong phòng nghỉ kích động đang nghỉ ngơi trên ghế đứng dậy, khuôn mặt tuấn dật bất phàm tràn đầy tràn đầy vui mừng cùng không thể tin được.

Trì Ngọc kích động hỏi người đại diện, đôi mắt lóe sáng, vui sướng tràn ngập trong lời nói.

"Đúng vậy, không phải là cậu vừa nói mới nghe thấy tiếng hét chói tai sao? Những người đó hét tên Vương Nhất Bác."

"Là sự thật! Vậy thì tôi... tôi đi xem anh ấy."

Nói xong ngay lập tức muốn chạy đi: "Anh Nhất Bác ở phòng nghỉ nào vậy?"

Người đại diện nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Trì Ngọc: "Nhóc con cậu đi làm gì, đi ra ngoài sợ người ta không nhận ra cậu hay sao? Người ta vừa mới xuất viện mà cậu đã đi qua đó, đừng dọa người ta với bộ dạng này của cậu!"

Trì Ngọc nghe xong vẫn hơi muốn đi, trên mặt xuất hiện nét khó xử.

"Đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh Nhất Bác."

Người đại diện: "Tổng cộng thì cậu cũng chỉ nhìn thấy cậu ấy vài lần."

Lại còn đều là yên lặng đứng nhìn, không tiến lên nói chuyện.

Trì Ngọc là thần tượng xuất đạo C vị trong hai năm gần đây, cũng là một fan cẩu sắc của Vương Nhất Bác, lúc trước khi tham gia chương trình tuyển tú có hỏi cậu ta vì sao gia nhập giới giải trí.

Tên nhóc này không cần suy nghĩ nhiều mà trả lời một câu: "Không ai có thể cự tuyệt Vương Nhất Bác."

Lời này vừa được nói ra, còn tưởng rằng đại minh tinh Vương Nhất Bác đề cử cậu ta tới, ai ngờ nghe được câu tiếp theo của cậu ta: "Bọn họ đều nói rằng Vương Nhất Bác ngoài đời đẹp hơn trong ảnh, tôi gia nhập giới giải trí chính là muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác ở cự ly gần."

Lúc đó Vương Nhất Bác cũng đã là tiểu sinh trong trẻo lạnh lùng nổi danh trong giới, lúc ấy trong các chương trình tuyển tú cũng không có ít người đi theo con đường của Vương Nhất Bác, thậm chí trang điểm cũng giống như Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có vẻ ngoài thanh lãnh cùng khí chất vô cùng độc đáo, trước kia trong giới giải trí cũng có, nhưng lại không có ai giống như cậu nổi bật và chói mắt như vậy.

Hiện tại các minh tinh đều vì nhu cầu của đám đông mà đi theo, mới nhìn qua thì có vẻ phú quý nhưng bên trong lại rỗng tuếch, chỉ có Vương Nhất Bác cùng bề ngoài trong trẻo lạnh lùng vẫn như vậy, giống như cái gì cũng không hề quan tâm.

Nhưng chính vì loại hình khan hiếm này cho nên Vương Nhất Bác vẫn đỏ rực, hót suốt từ trước đến nay, còn không ai có thể thay thế.

Lúc trước trong chương trình tuyển tú, thậm chí còn có người bắt chước cách nói chuyện của Vương Nhất Bác.

Cái miệng giống như bị kim khâu lại, đánh tám gậy cũng không nói một câu.

Trong trường hợp các chương trình tuyển tú đều vô cùng khắt khe (phong bế), Trì Ngọc lúc ấy có thể nói là (nhan cẩu phấn) lớn nhất của Vương Nhất Bác, thấy có người bắt chước cậu là một trăm người không muốn, thậm chí có khi nhịn không được ngay tại chỗ độc miệng vài câu.

Bởi vậy không ít lần bị fans cùng người qua đường trêu chọc, là Vương Nhất Bác nhan cẩu.

Bởi vì là đoàn thể theo hợp đồng, sau một năm ra mắt thì tan rã, một mình Trì Ngọc tiến vào giới giải trí, hai năm gần đây rating phim đều rất tốt, nhân khí tăng vọt, bản thân cũng mang theo không ít lưu lượng, nhưng nếu so sánh với Vương Nhất Bác thì đương nhiên là kém xa.

Thời điểm Vương Nhất Bác đột nhiên kết hôn, còn tự mình trầm cảm một thời gian.

"Cậu ngồi yên ở chỗ này, có rất nhiều phóng viên truyền thông ở bên ngoài!"

Trì Ngọc có hơi đứng ngồi không yên: "Vậy nếu anh Nhất Bác chỉ tới đây đi thảm đỏ, một lúc nữa sẽ rời đi thì làm sao bây giờ?"

Người đại diện: "Làm thế nào mà tên nhóc nhà cậu vừa gặp Vương Nhất Bác thì chỉ số IQ tụt không còn chút nào thế?"

"Vương Nhất Bác là người phát ngôn chính của thương hiệu, hôm nay tới chính là cho bên thương hiệu mặt mũi, không thể nửa đường có thể rời đi, đây là đạo lý đối nhân xử thế."

Trì Ngọc bị người đại diện nói một trận, vẫn có chút không cam lòng.

"Không ai có thể cự tuyệt được Vương Nhất Bác, lão Thiên Vương cũng không được!"

"Cậu tỉnh táo lại! Vương Nhất Bác đã kết hôn rồi!"

Trì Ngọc vừa che lỗ tai vừa lắc đầu: "Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi không nghe!"

"......"

Nói xong ánh mắt nhìn về phía cửa phòng nghỉ, bộ dạng như nóng lòng muốn thử.

Người đại diện: "Cậu ngoan ngoãn đợi ở đây, người như Vương Nhất Bác có thể không thích những người có tính tình hoạt bát, cậu yên lặng ngồi ở đây, một lát nữa hoạt động bắt đầu thì cậu có thể nhìn thấy."

Vừa nghe thấy Vương Nhất Bác có thể không thích, lúc này Trì Ngọc mới an phận ngồi xuống.

"Vậy có thể sắp xếp cho tôi ngồi cạnh anh Nhất Bác không?"

Người đại diện vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta: "Vương Nhất Bác là người đại diện, không giống với việc nghệ sĩ được mời tới, ngồi cạnh đều là người của bên thương hiệu, sao có thể sắp xếp cho cậu ngồi cạnh được."

Trì Ngọc nghe xong điều này rồi mới bỏ qua.

Thấy người đại diện không đồng ý cho cậu ta đi, cậu ta cũng chỉ có thể ngồi trong phòng nghỉ chờ hoạt động bắt đầu.

Ở một bên khác, Lâm Mục dẫn Vương Nhất Bác đi vào hội trường, đi tới hàng ghế đầu tiên gần sân khấu nhất.

"A Bác, bây giờ cậu ngồi đây, lát nữa có người của thương hiệu đến, cậu chỉ cần nói khách sáo qua loa vài câu là được rồi, nhớ kỹ rằng ngôi bên trái cậu là lão đổng họ Vương, còn ngồi bên phải là chủ biên họ Lý."

Vương Nhất Bác: "Ngồi giữa là tôi họ Vương."

"Không sai." Lâm Mục nói theo rồi vội vàng lắc đầu: "A Bác bây giờ không phải là thời điểm nói giỡn, đến lúc đó cậu không cần quá khẩn trương."

Vương Nhất Bác trịnh trọng gật đầu: "Biết rồi."

Sau đó Lâm Mục giơ cổ tay lên nhìn thời gian: "A Bác, một lúc nữa hoạt động sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp, nói cách khác cậu làm gì cũng sẽ bị máy quay ghi lại, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có người vào xem."

Vương Nhất Bác vừa nghe xong, trong lòng khó tránh khỏi có hơi khẩn trương: "Vậy tôi cần phải làm gì?"

Lâm Mục: "Cậu ngồi yên là được, ngồi thẳng một chút, không cần giống như trong bệnh viện như vậy."

Vương Nhất Bác hỏi: "Trong bệnh viện như thế nào?"

Lâm Mục nhìn xung quanh: "Giống như một khối xi măng."

"..." Vương Nhất Bác: "Tôi biết rồi."

Lâm Mục: "Tôi sẽ ở bên khu vực nhân viên công tác đằng kia, cậu có chuyện gì, chỉ cần ra hiệu cho tôi là được, sau đó tôi sẽ tới, cậu đừng lo lắng."

Biết hiện tại Vương Nhất Bác là người nhát gan, Lâm Mục cẩn thận an ủi một chút, sau đó lấy một dãy số lén lút đưa cho cậu.

"Một lát nữa sẽ có một trò chơi nhỏ để tương tác, sẽ ở trên sân khấu rút thăm trúng thưởng, cậu cầm cái này cẩn thận."

Quy mô của cảnh tượng kia quá lớn, Vương Nhất Bác nhất thời tay có hơi lo lắng, tay đổ mồ hôi:"Vậy lúc đấy tôi phải làm sao bây giờ?"

Lâm Mục nghiêm trang nói: "Giữ vẻ lạnh lùng, không cười ít nói chuyện."

Không biết, còn tưởng rằng hai người đang trao đổi tình báo bí mật tại căn cứ cách mạng.

Lâm Mục dặn dò xong, lưu luyến không rời rồi đi đến khu vực nhân viên công tác đang đứng.

Hoàn toàn ở trong một trường hợp xa lạ, tuy rằng trong lòng cậu vô cùng lo lắng nhưng cũng nghe lời ngồi nghiêm chỉnh, dáng người thẳng tắp.

Lâm Mục rời đi thì không bao lâu sau thiết bị phát sóng trực tiếp trang bị trong hội trường cũng được mở ra hoàn toàn.

Trong lúc đó màn hội thoại trải dài trên màn hình như mưa như đạn mà quét tới.

—— Cuối cùng cũng bắt đầu, may mắn là ngày nghỉ thứ bảy tôi không cần dậy sớm.

—— Khi nào mới bắt đầu, bây giờ ống kính cũng không kéo vào, nhiều người như vậy, cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh trai nhà tôi!

—— Trì Ngọc, con trai lớn của mẹ, mẹ đến rồi!

—— Ống kính có thể kéo lại gần hơn một chút!

—— Có rất nhiều ngôi sao đến, một người cũng không thấy rõ.

Cảnh đang phát sóng trực tiếp bây giờ là do camera lấy cảnh sườn phía trên của hội trường, cách chỗ ngồi của các nghệ sĩ hơi xa, liếc mắt một cái nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy có rất nhiều người, nhưng khuôn mặt trông như thế nào thì đúng là không thể nhìn rõ.

Sau đó, các nghệ sĩ cùng đại diện thương hiệu lần lượt có mặt, chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu sự kiện.

Các nghệ sĩ khác đang bảo chuyên gia trang điểm trang điểm lại, cũng chỉ có Vương Nhất Bác vì một chai nước khoáng mà phấn đấu.

Vương Nhất Bác hôm nay dậy sớm, cũng không có thời gian ăn cơm, nước cũng không uống một ngụm, hiện tại có hơi khát nước, nhưng tay phải đang bó thạch cao, chỉ có tay trái mới dùng được, mở nắp chai có hơi hao tổn sức lực.

Hì hục một lúc lâu mới có thể uống được nước như mong muốn.

Vương Nhất Bác uống nước không chưa bao lâu thì hoạt động chính thức bắt đầu.

Các thiết bị phát trực tiếp treo trên đỉnh của sân khấu cũng bắt đầu được nhân viên điều khiển từ xa.

Ống kính chính đầu tiên được chiếu cận cảnh đến các nghệ sĩ, sau đó mới nhắm vào sân khấu.

—— A a a a, Trì Ngọc mẹ tới rồi!

—— Trì Ngọc! Lễ phục hôm nay mặc cũng rất đẹp.

—— Mẹ kiếp, tôi hoa mắt rồi, hình như tôi vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác.

—— Có phải là hàng đầu tiên không? Tôi cũng cảm thấy giống!

—— Cái gì? Ống kính cũng không chiếu đến! Vương Nhất Bác rốt cuộc có tới hay không! Đừng lừa người!

—— Tư thế ngồi giống học sinh tiểu học ở hàng đầu kia thật sự giống Vương Nhất Bác, nhưng không xác định được, dù sao gần đây người đi theo con đường của Vương Nhất Bác cũng rất nhiều.

—— Ha ha ha ha, vừa rồi tôi cũng chú ý tới, tuy rằng không biết là ai, nhưng hàng đầu tiên ngồi thật giống như tư thế tiểu học, ngồi cũng quá nghiêm túc, tôi còn tưởng rằng trước ngực có khăn quàng đỏ.

Vương Nhất Bác ngồi nghiêm chỉnh, thân trên nghiêm túc đánh giá, trong lòng nhớ kỹ lời nói của Lâm Mục, không lơi lỏng chút nào, tựa như học sinh tiểu học đang chờ đến lớp vậy.

Khăn quàng đỏ trước ngực.

Nó thật sự rất sáng!

Đợi đến khi hai người dẫn chương trình lên sân khấu, màn đạn mới dần trở lại trạng thái bình thường, không còn spam.

Nhưng sau khi người dẫn chương trình đọc xong lời tuyên truyền, mở miệng lại là:"Hôm nay vô cùng cảm ơn ngài Vương Nhất Bác có thể dành thời gian bận rộn đã tham gia hoạt động."

Sau đó, hình ảnh trong ống kính vừa di chuyển, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Vương Nhất Bác xuất hiện.

—— A a a a a a a a a a a

—— Oa a a a, thật sự là Vương Nhất Bác, tôi sẽ đi hậu viện hội nói cho chị em biết.

—— Ô ô ô, thật sự là con tôi, giai đoạn này thật sự không dễ dàng.

—— Mẹ kiếp, sao cậu ta lại ngồi ngoan như vậy, tư thế ngồi của học sinh tiểu học vừa rồi thật sự là cậu ta!

—— Vương Nhất Bác! Nhưng coi như đã ra ngoài! Lúc trước tôi còn sợ bởi vì tai nạn xe cộ tạo thành đả kích đối với cậu, ra ngoài là tốt rồi.

—— Hôm nay Trì Ngọc ở đây vui vẻ phát điên rồi.

—— Ha ha ha trước mặt tỷ muội ta cũng nghĩ đến Trì Ngọc.

—— Nhan Cẩu của tôi thắng lợi rồi.

Tiêu Chiến sau khi ăn sáng thì đi thư phòng, ngày nghỉ hiếm hoi lại còn phải xem một ít văn kiện.

Mở máy tính định xem qua hạng mục của bản quy hoạch lần này, nhưng ngay sau khi mở màn hình, một cửa sổ tin tức bật lên.

[Vương Nhất Bác lần đầu lộ diện sau tai nạn xe hơi!]

[Kinh! Vương Nhất Bác tham dự sự kiện dĩ nhiên là vì cái này!]

[Vương Nhất Bác hội trường sự kiện bây giờ phát sóng trực tiếp!]

Ánh mắt của Tiêu Chiến dừng lại trên bức ảnh của Vương Nhất Bác trên tin tức hiện lên cửa sổ.

Trong ảnh, Vương Nhất Bác mặc âu phục trắng, dáng người cao ngất, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía ống kính.

Sau đó nhìn về phía hai chữ livestream trên màn hình, ánh mắt tối sầm lại.

——

Vương Nhất Bác cũng không nghĩ tới người dẫn chương trình lại đột nhiên quay sang cậu, tuy rằng vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng nội tâm bắt đầu hoảng hốt.

Sau đó phất phất tay với ống kính, lúc này ống kính mới rời khỏi người cậu.

Sau một loạt các loại giới thiệu sản phẩm, cuối cùng cũng đi đến phần trò chơi tương tác.

Chia một đội là nhân viên công tác bên thương hiệu, đội còn lại là các minh tinh đang có mặt ở đây.

Các minh tinh trên sân khấu cũng tự nhiên mà rút thăm, như vậy sẽ tạo sự hồi hộp cho khán giả.

Hình thức là một trò chơi đối kháng 2 - 2.

Mỗi lượt chơi đều khác nhau, bên chiến thắng giải thưởng nhận được hai món trang sức của thương hiệu này, bên thua thì chỉ được một đóa hoa hồng, cũng không đủ để phân chia.

Ngược lại thì Vương Nhất Bác đối với giải thưởng không cảm thấy hứng thú lắm, mà là muốn xem trò chơi này sẽ chơi như thế nào.

Dù sao ở chỗ nhàm chán này chỉ có thể ngồi, xem người khác chơi trò chơi cũng là một loại vui vẻ.

Nghệ sĩ đầu tiên bị nhắc tên, là một tiểu hoa ra mắt không bao lâu, hôm nay tới đây cũng là để lộ diện, sau đó là một người thanh niên xuất thân từ một nam đoàn thần tượng.

Nội dung trò chơi cũng chỉ đơn giản là bạn vẽ tôi đoán, rất dễ dàng để giành chiến thắng.

Vương Nhất Bác nhìn thấy thì đột nhiên cảm thấy không còn ý nghĩa gì, thật ra có hơi đói bụng.

Trò chơi tổng cộng có ba vòng, hai vòng đầu cũng không biết nhân viên cố ý nhường hay là thật sự không đấu lại được, đều bị nghệ sĩ đánh bại.

Vòng thứ ba bắt đầu, người dẫn chương trình lên sân khấu lắc: "58!"

Vương Nhất Bác nhìn số trong tay mình, số 25, không phải chuyện của cậu.

Trì Ngọc cầm số lên đài, lúc đi tới vị trí phía trước, còn nhịn không được nhìn trộm Vương Nhất Bác vài lần.

Chỉ thấy Vương Nhất Bác vẻ mặt lạnh nhạt, trên khuôn mặt đẹp mang theo vẻ thanh cao trước sau như một, ánh mắt nhìn chăm chú vào sân khấu.

Cậu ta nhất định phải biểu hiện thật tốt, để anh Nhất Bác chú ý tới cậu ta.

—— Con của mẹ để thể hiện thật tốt!

—— Trì Ngọc cố lên!

—— Đứa con lớn của mẹ xuất hiện.

Sau khi Trì Ngọc lên sân khấu, màn đạn rõ ràng nhiều hơn trước rất nhiều, người dẫn chương trình bảo Trì Ngọc giới thiệu bản thân trước, mới tiếp tục lắc số.

"Số 25."

Vương Nhất Bác đang nghĩ vợ của cậu có ăn cơm đúng giờ hay không thì bất ngờ nghe thấy có người gọi đúng số của cậu.

Một đôi mắt khẽ mở ra, nhưng khuôn mặt nhanh chóng được khôi phục.

"Mời khách mời số 25 lên sân khấu."

Thấy người chủ trì gọi mình, Vương Nhất Bác đành phải căng da đầu mà đứng lên.

Trong nháy mắt đứng dậy, có không ít người kinh ngạc.

—— Hôm nay Trì Ngọc ra ngoài xem hoàng lịch đi.

—— Ha ha ha ha, Nhan Cẩu và chính chủ lần đầu gặp mặt!

—— Vương Nhất Bác a a a, Vương Nhất Bác yyds!

—— Vương Nhất Bác tay phải còn bó thạch cao làm sao chơi trò chơi.

—— Không ai có thể cự tuyệt Vương Nhất Bác!

Ngay trong khoảnh khắc Vương Nhất Bác lên sân khấu, đôi mắt Trì Ngọc tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng, cảm xúc thật sự được viết ngay lên mặt.

Sau khi Vương Nhất Bác lên sân khấu, người dẫn chương trình cũng mở miệng.

"Thật sự là thật trùng hợp, trước đó Trì Ngọc cũng từng nói trong chương trình rằng thích Vương Nhất Bác."

"Vậy hôm nay Trì Ngọc nhìn thấy Vương Nhất Bác có gì muốn nói không?"

Trì Ngọc bất ngờ nuốt nước miếng, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Vương Nhất Bác.

Sau đó, giơ micro lên và nói:"Thật... Thật là đẹp mắt."

—— Ha ha ha ha, cậu ta là đại nhan cẩu!

—— Trì Ngọc thành người chiến thắng lớn nhất hôm nay.

—— Truy tinh thành công.

Trò chơi kế tiếp cũng được bắt đầu, là hai người ba chân vẫn rất phổ biến, bên nào đến điểm cuối sân khấu trước, bên đó thắng.

"Anh Nhất Bác đừng ngượng ngùng. "

Vì trò chơi, Trì Ngọc đặt tay lên vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngược lại không cảm thấy cái gì, chỉ là có hơi khó xử nói: "Tôi không biết chơi cái này."

Nghe được giọng điệu cứu viện của đối phương, Trì Ngọc nhìn cậu trong nháy đã mắt đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không... Không sao đâu, anh Nhất Bác, em cũng không biết lắm."

—— A a a, nhãi con Vương, nhóc Vương của mẹ!

—— Trì Ngọc vui vẻ chết đi được.

—— Ha ha ha ha nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Trì Ngọc.

—— Vương nhãi con cố lên!

Trận đấu này gần như nhân viên chiến thắng không chút trở ngại nào.

Mặc dù thua nhưng Thẩm Ngọc giống như thắng trận đấu vô cùng vui vẻ.

Có thể gần anh Nhất Bác như vậy thì thua cũng coi như đáng giá.

Sau đó bắt đầu trao giải thưởng, người thua chỉ có một bông hồng.

Ngay sau đó Tiêu Chiến ngồi trước máy tính nhìn thấy, Vương Nhất Bác cầm bông hoa hồng đỏ kia, xoay người đưa cho Trì Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #truyen#zsww