Chap 3
Ánh Hân tươi cười chào hỏi: "anh Hồ."
cô đi tới bên cạnh bàn Thanh Tùng đang ngồi, đưa cốc trà trái cây cho cậu: "anh uống không? Em mới mua đấy."
Thanh Tùng giơ tay nhận lấy cốc trà, rút ống hút ra rồi chậm rãi uống một ngụm.
Mấy cậu con trai ngồi đó ngẩng lên nhìn Ánh Hân, hai mắt tỏa sáng, lại nhìn sang Thanh Tùng một cái, cảm thấy có phần hứng thú.
"anh Hồ à, thì ra cậu còn có một cô em gái xinh như vậy cơ đấy." Đình Nam cố tình trêu chọc.
Tô Hàn lấy một cái ghế ở bàn bên cạnh tới, lên tiếng chào hỏi: "Em gái ngồi đi."
Vốn chỉ định chào hỏi rồi đưa đồ uống thôi, thế mà lại... Ánh Hân nhìn mấy cốc nước trên mặt bàn đều đã hết nước, cười nói: "Mọi người cứ chơi tiếp đi, mình đi mua nước cho, mấy cậu muốn uống gì?"
"Gì cũng được." Thái Sơn đang gặp đối thủ nên chỉ nói chứ không ngẩng mặt lên.
"Em gái tốt quá, anh cũng thế sao cũng được." Đình Nam vứt cho cô một ánh mắt rất quyến rũ.
"Em gái vất vả rồi." Tô Hàn cười hì hì nói.
"Vất vả rồi vất vả rồi..." Mấy người kia cũng nói theo.
Ánh Hân lại một lần nữa đi tới quầy thu ngân, mua đồ uống cho mình và các bạn của Thanh Tùng.
Đình Nam nhìn bóng lưng cao gầy của Ánh Hân, huých tay Thanh Tùng hỏi: "A Tùng, kia là em gái cậu à? Em ruột? Em họ? Hay là em kết nghĩa?"
"Em gái này được đấy, ngoan ngoãn lại xinh đẹp ngọt ngào, chân cũng dài." Tô Hàn trêu ghẹo.
"Là con gái của bạn thân bố mẹ tôi." Thanh Tùng thờ ơ nói.
Trước khi vào học Thanh Tùng cũng biết là Ánh Hân chuyển tới học trường này, lại còn cùng lớp với cậu nữa.Mẹ của cậu còn ghé vào tai cậu dặn dò: "Con phải chăm sóc tốt cho em gái Ánh Hân đấy nhé, một mình con bé xa nhà tới đây học, lại còn là một cô bé xinh đẹp như thế, đừng để cho đám con trai hư trong trường trêu chọc con bé, cũng đừng để con bé bị người ta bắt nạt."
Tóm lại, noi dai nói dài chung quy cũng chỉ là: Con phải quan tâm để ý đến Nguyễn Ánh Hân.
Một lát sau, Ánh Hân lại cầm theo mấy cốc nước lạnh tới, vì không biết khẩu vị của mọi người nên cô thống nhất mua trà hoa quả.
Cô đưa từng cốc một cho từng người, mấy cậu con trai ai nấy đều cười nói cảm ơn.
"Cùng chơi nhé?" Tô Hàn chủ động mời.
"Mình không chơi game." Ánh Hân lắc đầu đáp.
Trước khi bắt đầu học kỳ, Ánh Hân đã xóa game trong di động theo yêu cầu của mẹ, hơn nữa còn lập ra thiết quân luật, đã đi học là tuyệt đối không được chơi game.Mặc dù cô học không giỏi, nhưng rất biết nghĩ cho tâm tình của bố mẹ.
Hừm, phải nỗ lực phấn đấu, bắt đầu từ việc xóa game.
Thanh Tùng liếc cô một cái, khẽ cười một tiếng như đang giễu cợt.
Xong trận, mấy nam sinh cũng không chơi tiếp nữa, đã uống đồ người ta mua cho rồi, lại mặc kệ người ta nữa thì cũng không hay.
"Em gái à, em học lớp nào?" Đình Nam hỏi.
"Mình tên là Nguyễn Ánh Hân, học lớp 10/6."
"Ô kìa, cùng lớp chúng ta rồi.anh tên Võ Đình Nam. Đình Nam giới thiệu bản thân xong thì không quên nói hộ người anh em Thái Sơn vốn kiệm lời, "Còn cậu này ấy à, trong giang hồ nổi tiếng là người bình tĩnh, một khi cậu ta mà không giữ được bình tĩnh nữa thì nhất định là có người sắp gặp xui xẻo rồi."
Thái Sơn liếc cậu ta một cái rồi nói với Ánh Hân: "Tôi tên là Thái Sơn, bạn thân của A Tùng, đừng nghe Đình Nam nói linh tinh."
"Tôi là Tô Hàn, mẹ tôi họ Tô, bố tôi họ Hàn, vì họ lười quá nên tùy tiện đặt tên tôi là Tô Hàn."
Ánh Hân gật đầu mỉm cười với bọn họ.
Thanh Tùng lười biếng dựa vào ghế uống trà, không tỏ vẻ nhiệt tình khi gặp người quen, ngược lại còn tỏ ra không liên quan đến mình.
Ánh Hân lại nói: "Mình là người ở thành phố B, cũng học cấp hai ở đó."
Đình Nam gật đầu lia lịa: "Ồ, thảo nào, có một em gái xinh đẹp như vậy ở trường này, anh không thể không có ấn tượng gì được.Vậy sau này em gái học ở đây, các anh trai sẽ bảo vệ em."
Ánh Hân không nhịn được cười: "Mình tên là Nguyễn Ánh Hân, cậu đừng gọi mình là em gái nữa."
"Ừm, em gái Ánh Hân ~" Đình Nam kéo dài giọng ra, giống mấy tên công tử quần là áo lượt hay trêu ghẹo mấy cô em gái trên TV vậy.
Thái Sơn tỏ ra ghê tởm nói: "Võ Đình Nam, sự tồn tại của cậu làm giảm giá trị của bọn tôi quá đấy."
"Ba ngày không đánh cậu cậu lại định ngồi lên đầu tôi rồi đấy à..." Đình Nam làm ra vẻ muốn xử lý Thái Sơn một trận.
Thái Sơn rất bình tĩnh tránh sang một bên, hai người bắt đầu đuổi bắt ầm ĩ, Thanh Tùng ở bên này thì đứng lên nói: "đi thôi."
Cậu giống như người ra mệnh lệnh vậy, vừa nói một từ đã khiến cả đám yên tĩnh lại, rối rít chuẩn bị rời đi.
Ánh Hân ngồi trên ghế, rất ngoan ngoãn nhìn mấy người họ.
Đình Nam đánh đấm một trận xong liền quay lại chỗ Ánh Hân ngồi, nói: "Có đi đánh bi-da không?"
Ánh Hân tỏ vẻ khó xử, đang định đáp thì Đình Nam đã nhiệt tình nói trước: "Không vấn đề gì, anh Võ đưa em bay." Cậu ta dứt khoát cầm luôn cốc trà của cô đi, "đi thôi đi thôi, cùng nhau chơi, cứ ngồi đây mãi chán lắm."
Ánh Hân: ...Mình còn chưa nói gì mà.
Nhưng đúng là cô không thể chống đỡ lại được sự nhiệt tình của Đình Nam, chỉ còn biết theo chân bọn họ thôi.
Vì là trường nội trú nên các hoạt động ngoại khóa cũng rất phong phú, còn có riêng một khu nhà để chơi thể thao nữa, bên trong có đầy đủ các thiết bị dùng cho các hoạt động khác nhau, bao gồm cả phòng chơi bi-a.
Phòng chơi bi-a rất lớn, có những học sinh khác cũng đang chơi, hầu như toàn là con trai.
Lúc mấy người bọn họ bước vào, mấy nam sinh ở đó không ngừng theo chân để chào hỏi, Ánh Hân chỉ yên lặng đi đằng sau Thanh Tùng, thoạt nhìn có phần ngượng ngập.
Bốn người chia làm hai đội, Thanh Tùng và Thái Sơn một đội, Đình Nam và Tô Hàn một đội, còn Ánh Hân thì sẽ được quyền chọn một trong hai đội.
Đình Nam nhiệt tình mời mọc: "Chọn anh đi chọn anh đi! anh Võ là tài xế kì cựu đấy, sẽ đưa em đi ngao du tận chân trời."
Thế là Ánh Hân chọn vào đội Đình Nam và Tô Hàn.
Đình Nam xếp bóng rồi cho Ánh Hân đánh phát đầu tiên, sợ cô căng thẳng, cậu bèn trấn an: "Cứ thoải mái mà chơi, không việc gì phải sợ, anh trai sẽ giúp em giành được giang sơn."
Ánh Hân mím môi cười, cầm gậy rồi đi tới vị trí trung tâm, cúi người, tay nâng lên rất cao.
Đình Nam vốn định chỉ cho cô đứng đúng tư thế chuẩn, lại nghĩ chỉ chơi vui thôi mà,không cần nghiêm túc quá làm gì.
Một gậy đánh đi, tiếng bóng va rất nhẹ, nghe cũng biết là lực đánh rất ổn, trong số bóng văng đi có một quả rơi xuống lỗ.
Tô Hàn vỗ tay: "Được lắm!"
Ánh Hân khiêm tốn cười nói: "Ăn may thôi."
Cô tiếp tục đánh một gậy nữa, lại thêm một quả vào lỗ.
Đình Nam: ...Lại ăn may à?
Thanh Tùng đứng một bên nhìn cô chơi, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc.
không ngờ cô nhóc này ngoài chơi điện tử giỏi ra thì còn biết đánh bi-da nữa.
Sau khi một nửa số bóng trên bàn đã bị Ánh Hân đánh vào lỗ, người đến vây xem ngày càng nhiều.
Không một chút cản trở hay dao động nào, cô càng đánh càng ổn định, mắt nhìn chuẩn hướng bóng, ánh mắt vô cùng trong trẻo và vững vàng.
"Bé này lông mi dài thật, trông như búp bê ý, xinh quá."
"Trước có thấy bao giờ đâu nhỉ, có phải học sinh mới khối mười không?"
"Cười ngọt quá, còn có hai má lúm đồng tiền nữa."
"Có ai biết tên gì không?"
Các nam sinh vây xem xôn xao thảo luận.
Quả cuối cùng vào lỗ, kéo theo tiếng vỗ tay vang dội của cả bọn.
Ánh Hân nhìn về phía Đình Nam, nháy mắt cười nói: "Chị Hân đưa em bay."
Võ Đình Nam, người đã có phát ngôn sẽ giúp người ta giành được giang sơn: "..."
Chưa kịp đề phòng thì đã bị Ánh Hân đập ngược lại rồi.
Hồi lâu sau, cậu ta giơ ngón cái ra, hoàn toàn bái phục nói: "Chị Hân, làm tốt lắm."
Ván thứ hai đến lượt đội của Thanh Tùng đánh trước, cậu cầm lấy gậy, đi tới vị trí trung tâm, cúi người, vươn cánh tay kề lên bàn bi-da, cậu tuy trắng nhưng nhìn không hề yếu ớt, vóc dáng lại cân đối, tạo cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ.
Ánh Hân đứng một bên nhìn, có bàn bi-da làm vật tham chiếu nên cô nhận ra là chân tay cậu ấy rất dài.
Năm cấp hai, Nguyễn Ánh Hân là đứa cao nhất trong đám con gái, thậm chí hai năm trước còn cao hơn rất nhiều nam sinh trong lớp, cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống đám đông vậy.Bây giờ ở cùng mấy người bạn mới này, cô mới nhận ra là mình vẫn chưa cao đến thế.
Thanh Tùng đánh một gậy, mấy trái bóng văng loạn xạ, trong đó có hai quả một trước một sau lọt lỗ.
"Hay quá!" Ánh Hân vỗ tay hô lên.
Thanh Tùng đổi vị trí, tiếp tục đánh bóng.
Ánh Hân cảm thấy Thanh Tùng có tư thế đánh bi-da rất đẹp, thoạt nhìn thì có vẻ rất ung dung, từng cái nhấc tay đều rất thoải mái, nhưng độ cong ở cánh tay cùng thắt lưng thì đều rất chuẩn chỉ, khí thế tỏa ra rất mãnh liệt, giống như một con báo săn đang chuẩn bị nổi loạn vậy.
Sau khi mấy trái bóng liên tiếp lọt lỗ, Đình Nam liền đi tới bên cạnh Thanh Tùng, nhân lúc cậu ta đang chuẩn bị đánh tiếp thì bất thình lình thò tay cù nách cậu ta một trận.
Thanh Tùng run cả người, lực đánh cũng không chuẩn.
"Yeah!" Đình Nam giơ tay chữ V, vui mừng hô lên.
"..." Ánh Hân cười phá lên, chiêu thức gì đây không biết?
Đình Nam tranh thủ lúc Thanh Tùng còn chưa nổi cáu, lập tức dùng vận tốc ánh sáng mà trốn sang một bên, cầm gậy bi-da nói: "Cuối cùng cũng được ra sân, đứng nhìn hết người nọ người kia thể hiện, nô tỳ thật sự không làm được đâu ạ!"
Ánh Hân cố gắng nín cười, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối vì không được nhìn Thanh Tùng chơi nữa.
Thanh Tùng chẳng thèm chấp Đình Nam, thoải mái đứng sang một bên nhìn, một cậu bạn bị cậu sai đi mua đồ trở về, đưa cho cậu một gói kẹo mềm.Thanh Tùng xé vỏ bao rồi đổ một viên ra, đưa vào miệng nhai chậm rãi.
Ánh Hân lơ đãng nhìn Thanh Tùng.
Cậu đang lười nhác dựa vào bàn, ánh mặt trời chiếu vào từ khung cửa sổ phía sau, phủ lên toàn thân cậu, dưới ánh nắng, cậu rất tự nhiên đứng nhai kẹo, nét mặt hờ hững, trông có vẻ rất thoải mái.
Ánh Hân cảm thấy trái tim mình đang không chịu đựng nổi mà tăng tốc đập loạn nhịp.
Mấy nhân vật trong manga ấy à, còn không đẹp bằng Hồ Lê Thanh Tùng lúc này đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com