Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

"TÍT...TÍT...TÍT..."

"Ồn quá... đi....ZZZZzzzzzz"

Mái tóc vàng từ từ ló ra sau tấm chăn dày ấm áp, giọng ngái ngủ lè nhè phát ra nơi khóe miệng còn đọng lại một vệt dài ướt át. Cậu với tay tắt cái đồng hồ báo thức phiền phức đang reo inh ỏi, dụi dụi mặt vào chiếc gối lông vũ mềm mại... và... tiếp tục ngủ ngon lành.

Anh khẽ cười, ngắm nhìn từng cử chỉ đáng yêu của Dobe cưng, tay khẽ vuốt mái tóc óng vàng mềm mượt, rồi thích thú di ngón tay mình sờ lên những dấu vết vẫn còn đậm màu "chiếm hữu" trên gáy cổ, bờ vai và tấm lưng trần gợi cảm của cậu sau một đêm hoan lạc. Anh không thèm đánh thức cậu... Chỉ sáng nay thôi, anh thật sự muốn cậu cứ nằm ngủ thế này bên cạnh anh, đừng thức giấc..... (Vì răng???? hì hì... hồi sau sẽ rõ..)

Dù có chút cảm giác nhồn nhột, có chút cựa mình khó chịu, nhưng cậu vẫn bất chấp ngủ tiếp.

...................20 phút sau....................

"AAAA...TRỄ GIỜ RỒI !!!!  Sasuke! Sao không gọi em dậy hả?"

Naruto ngồi bật dậy, phóng xuống giường, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, rồi vội vã thay đồ, miệng không ngừng trách móc người ngồi trên chiếc ghế bành đang thong thả nhâm nhi tách cà phê.

"Chẳng phải em muốn tự lo sao! Anh chỉ đang giúp em thôi!"

Sasuke nhếch mép, vừa ngồi thưởng thức cà phê, vừa thích thú nhìn Dobe cưng chạy lăn xăn trong phòng. Chuông điện thoại của cậu không ngừng vang lên.

Anh thật sự không muốn cậu đi, mà cậu cứ khăng khăng đòi đi cho bằng được, nên chơi ác với cậu một bữa.

"Này... Hứa gọi điện thì nhớ gọi đó...Dobe!!!" Anh lại nhắc nhở cậu.

"HAI.. HAI... À! Anh cũng nhanh thay đồ rồi chở em đến trường đi, sao ngồi đó hoài vậy!" Vừa mặc đồ, cậu vừa cằn nhằn.

"Không.... Tự đi đi... Em bảo tự lo được mà..." Anh lại châm chọc cậu, vẫn ngồi chễm chệ trên ghế, vẫn nhâm nhi tách cafe nóng.

"TEME... ÁC... ĐỘC...." Đây là câu chào tạm biệt anh trước khi ra khỏi phòng của Dobe cưng.

.

Cuối cùng cũng đến ngày xuất phát, trong lòng cậu vô cùng mong chờ và háo hức cho chuyến đi lần này. Nhưng cũng vì hy sinh cho sự nghiệp cao cả này, mà không có tối nào cậu được anh buông tha, đêm nào cậu cũng bị anh "hành" đến gần sáng mới hài lòng, đến lúc ngủ cũng siết chặt cậu vào lòng rồi mới chịu ngủ. (Sasuke đang tranh thủ giữ chút mùi hương của người thương đây mà!)

.

"Êh...Cậu ấy đến rồi kìa...!" Sai mừng rỡ chỉ về phía người con trai đang chạy hết tốc lực vào trường.

Mọi người đã có mặt đầy đủ, chỉ còn thiếu tên ồn ào nhất. Đợt này đi khá đông, gần 30 người tính luôn cả giáo viên phụ trách, đa phần đều là sinh viên năm nhất như cậu, bên cạnh đó là một số sempai trong câu lạc bộ.

"Xin... lỗi... Xin lỗi mọi người vì đã đến trễ!" Cậu khom người xuống, thở hổn hển, rồi lại nở nụ cười toả nắng "chết người" kia tạ lỗi. Ai mà nỡ giận chứ!

"Đúng là Naruto cậu thật phiền phức" câu nói quen thuộc của Shikamaru.

Cậu gải gải đầu, miệng vẫn nở nụ cười "độc quyền" ấy, tìm cách đổ thừa hoàn cảnh một chút, rồi chạy đến chỗ giáo viên phụ trách báo cáo có mặt. Cậu khá được lòng các thầy cô trong trường bởi tính cách năng động, nhiệt tình, hoạt bát...nhất là rất tích cực trong các phong trào, hoạt động gì cũng tham gia... nên đôi chút được "đặt cách" không bị khiển trách nhiều, chỉ nhắc nhở vì đã để mọi người phải chờ lâu.

Cũng tại cái con người khó ưa kia...(yêu còn không hết mà dám nói vậy à, Naruto!). Nhà của "anh và cậu" cũng không xa trường lắm, nhưng nếu đi bộ cũng tốn "chút" thời gian. Anh thật biết hành cậu, tối thì "mần" người ta không cho người ta ngủ, sáng dậy trễ cũng không thèm lấy "xế khủng" chở người ta đi, bắt người ta chạy bộ. Đúng là...Đừng bao giờ làm trái ý với Sasuke!

Mọi người từ từ lên xe, ổn định chổ ngồi. Thấy băng ghế cuối còn trống, cậu vội đi xuống xí trước chỗ "nằm' lý tưởng đó. 'May quá, có chỗ để ngủ rồi!' Đang hí hửng ngồi xuống, thì thấy hai người bạn "thân yêu" của mình cũng đi đến, có ý ngồi cạnh, trong lòng cười khổ.

Shikamaru đi trước, đang nhắm vào chiếc ghế kế Naruto, bỗng Sai từ phía sau quăng balô vào chiếc ghế (thần thánh) đó, khiến cả cậu và Shikamaru đều giật mình.

"Ah...Xin lỗi...Có trúng cậu không vậy, Naruto? Tôi lỡ tay...Tại Balô hơi nặng nên..." nở nụ cười giả tạo đặc trưng, rồi xoay qua nhìn Shikamaru, vờ như không cố ý.

"Không.. Không sao nà!" Naruto đáp lại, trong lòng có chút buồn "Mất toi chỗ ngủ rồi! hixhix"

Quá hiểu ý đồ của Sai, Shikamaru cũng không muốn nói nhiều (Thánh ghét phiền phức!), đi vào phía trong cùng sát cửa, rồi ngồi xuống.

.

"Cậu đem nhiều đồ ăn thế Sai? A! Có cả Ramen đóng hộp nữa!"

"Biết cậu thích, nên tôi đem nhiều cho cậu."

"San-kyuuu...Sai! Cậu đúng là bạn tốt!"

Sai và Naruto cứ thế cười nói vui vẻ, cậu hí hửng vừa ăn ngổn nghễm chiếc bánh ngọt, vừa uống ực chai sữa tươi (tất cả) cuả Sai đưa, một cách ngon lành (Tại ai đó không cho người ta ăn sáng mà!). Ăn uống no nê rồi, mắt cậu dần híp lại, cơn buồn ngủ kéo đến, cậu dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài. (Naruto, cậu là "cáo" sao? Xác định lại "loài" gấp!)

"Naruto! Nằm xuống đùi tôi, ngủ chút đi! Đường đến đó cũng xa lắm!" thấy mắt cậu thăm quầng, vẻ mặt mệt mỏi, Sai gợi ý.

"À thôi! Không cần đâu..."

"Tôi không ngại đâu! Bạn bè cả mà! Nghe tôi, nằm xuống, ngủ chút đi!" Sai ngắt lời cậu, cầm lấy balô của cậu và mình để xuống chân.

"Vậy.. Cảm ơn cậu!" Cậu thật sự đã quá "đuối", nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đặt người nằm nghiêng lên đùi Sai, hơi co mình lại. Nằm xuống chưa được bao lâu, cậu đã ngủ thiếp đi.

.

Rời khỏi thành phố được một đoạn khá xa, trên xe, người thì ngủ, người thì đeo headphone nghe nhạc, người thì ăn uống...chẳng ai để tâm đến hàng ghế cuối.

Sai cứ thế ngắm nhìn gương mặt đang say sưa ngủ của cậu, sợ xe thắng gấp, Sai khẽ đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng giữ lấy cậu.

"Đắp cho cậu ấy đi!" Thấy cậu cứ co người, sợ cậu lạnh, nên Shikamaru đưa cho Sai chiếc chăn (mini) được xếp gọn trong balô của mình.

"Cậu cũng chẳng khác gì tôi!" với vẻ mặt không chút cảm xúc, Sai vừa nói, vừa đắp chăn cho cậu.

Shikamaru chẳng bận tâm đến người đang nói, nhìn xuống Naruto không còn co người nữa, mà nằm thoải mái trong chiếc chăn mình đưa, cậu yên tâm rồi lại xoay mặt ra cửa.

.

"Ít nhất, tôi biết giới hạn của mình...

Và...

Không muốn làm khổ cậu ấy....."

============================================

END CHAP 12


SAN-KYUUU!!!! Các bạn đã vote và cmt nhiệt tình cho truyện nha.... Thật lòng cảm ơn!!!!

Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện hen!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com