1. Sự khởi đầu
Tại bệnh viện...
Naruto lúc này là cậu bé năm tuổi, cậu ngồi trên ghế đung đưa chân qua lại, trên tay ôm một con cáo chín đuôi, một con thú bông mà mẹ cậu tự tay làm ra. Đôi mắt đượm buồn nhìn vào khoảng không dưới đất.
- Cậu chủ à... Cha mẹ của cậu...
Quản gia của cậu, một ông chú đứng tuổi, mặc bộ vest chỉnh tề, cẩn trọng nói ra từng chữ, nét mặt không thoải mái như cố che giấu điều gì.
Tuy vậy, điều gì đến sẽ phải đến, những từ ngữ ấy, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng như khúc nhạc mong xoa dịu một phần con tim đau đớn, Naruto kìm nén giọng mình, nấc lên từng cơn, nước mắt tuôn ra chầm chậm dần thấm ướt một mảng thú bông.
- Cậu chủ à... Ông bà chủ mong cậu sống thật tốt khi họ đang ở nơi xa...
- Ông không giấu con chứ? Con hiểu...Con... Có thể gặp họ lần cuối không?
- Cậu chủ... Họ không sao cả... Tôi...
- Con... Không tin... Không tin đâu... Hức.
Người quản gia nhìn cậu chủ mà đau lòng, đứa trẻ này thông minh, hiểu chuyện lại rất ngoan ngoãn, nhưng chỉ trong một đêm cậu đã mất đi hai thân mẫu của mình.
"Nếu là đứa trẻ khác sẽ khóc lóc, la hét um sùm... Đứa nhỏ vẫn bình tĩnh và lễ phép như vậy. Nhìn đứa trẻ này thật khiến người khác đau lòng. Ông bà chủ hãy yên nghỉ, tôi sẽ đi theo chăm sóc cho cậu chủ thật tốt".
- Chúng ta... ?
"Cậu chủ đã đi đâu rồi???"
Mãi chìm vào dòng suy nghĩ mà ông đã để cậu đi mất.
.... Tại gian phòng lạnh lẽo, cậu đứng tại đây nhìn hai thân xác được che bằng tấm vải trắng. Cậu đã khoá cửa phòng, vì quản gia không cho phép, cậu biết... Ông sợ mình đau lòng. Cậu vén khăn, chạm lên da thịt đã nguội lạnh của hai thân mẫu... Cậu vừa nói vừa kìm lại nước mắt...
- Cha mẹ... Con sẽ sống thật tốt, học thật nhiều, chỉ có hiểu biết nhiều con sẽ không đau khổ nhiều khi đối mặt với cuộc sống sau này... Còn nhớ những lời mà lần cuối hai người nói...
Nói tới đây cậu ngưng lại... Nước mắt cứ thế tuôn rơi, cậu không kìm lại được nữa, giọng cậu nức nở...
Chỉ là... Con... Không hiểu cha mẹ... Lúc đó... Lại nói như vậy... Thì ra... Hai người đã mãi rời xa con.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng khóc nức nở đau lòng của cậu.
Mặc dù cậu đã cố kiềm nén tất cả, cậu muốn trở thành người can đảm và tốt bụng như cha cậu, ông đã nói...
"Giọt nước mắt của đàn ông rất quý giá con không nên tùy tiện khóc trước mặt người khác dễ dàng nhé con trai của ta"
Nhưng...
"Người thân mình ra đi mà không thể khóc thì thật sự không thể giải thoát cho người đã khuất được, người còn sống cũng không tiếp tục sống bình thường được. Vì sao?"
Vì...
Họ không thể quên..."
Cậu cảm thấy mình sắp quên đi cha mẹ rồi vì cậu đã khóc rồi... Ý nghĩ ấy đối với một cậu bé mà nói thật tàn nhẫn. Tuy vậy điều đó vốn là vòng quay của thế sự vô thường... Để không quên chỉ có thể thờ cúng để nhớ ơn.
Cạch...
Hai mắt cậu sưng lên đỏ hoe, tuy vậy miệng vẫn mỉm cười, giọng cậu hơi khàn nhìn quản gia cất tiếng...
- Đã để ông phải lo ạ... Con mệt rồi... Con muốn về nhà.
- Để tôi bế cậu...
- Vâng ạ.
.
.
.
.
.
5 năm sau...
Naruto từ nhỏ đã thích dùng máy tính, cậu được gọi là thiên tài, sau ngần ấy thời gian, cậu đã chấp nhận và quen với việc tự lập, cậu được học cách giao tiếp để tránh những rắc rối trong cuộc sống, chú của cậu là Iruka, là người cha đỡ đầu đã kéo cậu ra khỏi thế giới ảo vì anh muốn dạy cậu cân bằng hai thế giới. Dù cậu có là thiên tài đi chăng nữa thì một đứa trẻ không thể vì ham tìm hiểu thế giới mạng rộng lớn mà ngày đêm quên cả ăn ngủ để giải nhiều thuật toán lạ lẫm chỉ vì nó thú vị, và khả năng phân tích, thiết lập, giải mã sẽ làm cho từ ngữ đối với thế giới thật mà nói "thiếu thốn" để diễn đạt...
Hiện tại là một đứa trẻ mười tuổi, lối suy nghĩ và diễn đạt của cậu như một ông cụ non... Đôi lúc Iruka không biết nên vui hay nên buồn... Vẫn may mắn khi Naruto vẫn còn nét hồn nhiên, đáng yêu. Điều đó nhanh chóng bị lung lay khi mà anh nghe những từ ngữ nhẹ nhàng của Naruto.
Cạch...
- Con chào cha! *Hớn hở*
- Hôm này con có chuyện gì vui hở? Ngồi xuống, Naruto. *Đập đập lên sofa*
- *Ngồi xuống* ...
- *Choàng vai* *Xoa xoa đầu* Nói cha nghe nè.
- *Vẫy vẫy tờ giấy* Con kiếm được số tiền đầu tiên nè *vui vẻ*
- ... *Cầm lên nhìn*
- Con đã bán được một ứng dụng, một phần mềm về dạy học, con cảm thấy... Pla... Pla... Pla...
- *Hoá đá* Cha... Chúc mừng con nha. Cố lên con trai, con đã cảm nhận được sự vất vả khi có được đồng tiền rồi nên là hãy sử dụng nó hợp lí nhé.
- Con cám ơn cha~~ Con yêu cha nhất~~ *ôm hun*, bây giờ con cần tìm hiểu thêm những sai sót sau đó cải thiện, nâng cấp lên nhiều phiên bản... Pla... Pla... Nên là con vè phòng nha. Con chào cha.
Cạch...
Ngoài miệng nói vậy nhưng nội tâm Iruka đang hoang mang thét gào anh chìm đắm trong nhiều câu hỏi, sự hoang mang lo lắng khi Naruto biết kiếm tiền, và nói một loạt kiến thức anh không hiểu... Tuổi thơ của đứa trẻ dễ thương ấy đang bị đe doạ.
"Aaaa... Naruto... 50 triệu không nhỏ đâu... Ta nên dạy con mình cách chi tiêu... Tuổi thơ của thằng bé... Tuổi thơ... Không..."
- Naruto... Con... *Gục* thằng bé đi mất rồi * xỉu*
.
.
.
.
Trong phòng Naruto...
- Số tiền lớn như này mà có thể cho vào ứng dụng này sao? Ngân hàng Konoha? Mình thử xâm nhập tường lửa xem họ làm như thế nào?
Ngoài phòng...
- Xâm nhập tường lửa?
Một người đàn ông vô tình ghé qua phòng cậu, Naruto vì quá vui nên không khoá cửa, cậu bay thẳng vào ghế ôm máy tính. Người đó là cha của Shikamaru, ông làm việc tại cơ quan đầu não thông tin của toàn thành phố Konoha nên hiểu việc mà Naruto sắp làm.
Tút... Tút
- Alo, Shikamaru sao? Con đang ở đâu vậy?
- Con đang rảnh ạ. Bố cần con làm gì? Miễn là không phiền phức...
- *Bó tay* Con quan sát lớp phòng thủ của ngân hàng Konoha xem như thế nào.
- Vẫn ổn ạ.
- Con quan sát thôi nhé! Có vẻ cha vô tình gặp được một đứa nhỏ thú vị.
- Vâng ạ.
.
.
.
.
.
Trước cổng dinh thự...
- Cám ơn cậu nhé Shikaku *vỗ vai*
- Cậu thật là đừng khách sáo như vậy. Chào nhé! Khi khác gặp lại.
Shikaku đã ghé thăm Iruka một chuyến một phần cũng vì có manh mối vụ việc năm xưa của gia đình Uzumaki, thêm vào đó là những lời hỏi thăm sức khoẻ đứa trẻ. Anh đã cảm nhận được sự lo lắng của Iruka khi biết được những việc mà Naruto có thể làm, vì là bạn lâu năm nên anh hiểu lời đề nghị của mình sẽ không dễ chấp nhận. Tuy vậy anh tin thời gian là câu trả lời xứng đáng nhất. Đứa trẻ của Minato và Kishina thật mạnh mẽ.
.
.
.
Chuyến xe đã đưa anh về nhà, từ xa anh có thể thấy Shikamaru đang vẫy tay đón mình. Anh nỡ nụ cười hài lòng.
"Đứa trẻ đó đã tác động đến Shika sao... Haha"
.
.
.
.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com