Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Biển Đêm.

Sóng xô vào bờ cát trắng, nắng chiều đã nhạt dần trên làn da, mà tiếng khúc khích vẫn cứ vang vọng ngay trước mắt, dáng hình của thứ âm thanh đó trong trẻo, ngọt ngào đến khó tin.

"Đừng nghịch nữa, ta đi thôi." Và anh nói, khi không thể chờ được nữa, sợ sẽ lại chìm đắm vào thứ đẹp đẽ này đến quên mất thời gian, rồi cô sẽ trách.

Anh nhớ rằng Sakura hay giận dỗi.

Nụ cười nhỏ dần khi một đợt sóng đánh vào bờ làm vỡ đi bọt biển, cô ngước mắt nhìn anh.

"Tại sao?" Cô ngơ ngác, nhưng chẳng phải là kiểu ngơ ngác của một cô gái trẻ ngây thơ, có sự trách cứ nằm rõ ràng ở đó. "Tại sao phải đi?"

"Trời tối rồi." Anh đáp.

Và Sakura thì lắc đầu yếu ớt. "Không muốn đi, tớ thích biển."

Thoáng lặng im để anh bất lực nhìn đôi chân trần đang ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo của đất trời khi đêm tối đã bao phủ lấy thân ảnh nọ, chẳng còn ánh nắng mặt trời sưởi ấm, nước lạnh đến tê dại.

"Thích biển, tôi biết. Nhưng chúng ta cần phải đi." Anh thuyết phục, chậm rãi đến bên cô và để nước biển khiến áo choàng của anh ẩm ướt. "Em không thể ở đây mãi được."

Cô lại lắc đầu, bước lùi ra xa anh như thể cô không muốn anh lại gần cô chút nào. Sakura bướng bỉnh, cứng đầu, anh tự hỏi có nên mắng cô vì tính khí ngốc nghếch này của cô không. Nhưng rồi anh tự lắc đầu với bản thân, Sakura sẽ lại khóc mất, vì nước mắt của cô dễ rơi lắm, cứ như thể anh chỉ cần nhìn vào đôi ngươi màu ngọc bích đó là nó sẽ ngấn nước và chực chờ chảy ra như xúc cảm của cô đối với thế gian.

Sakura của anh đa sầu đa cảm, anh biết mà.

"Tớ thích biển, và tớ ghét cậu." Cô không hề cân nhắc để nói, hoàn toàn là lời thật lòng có phải không? "Tớ ghét thấy cậu ở nơi tớ thích, tại sao cậu lại cứ bám lấy cuộc đời của tớ thế này?"

"Nhưng biển sẽ không ôm em như tôi có thể làm." Anh chỉ ra, nhưng khi anh cố đến gần cô, Sakura lại bước lùi. Cô không sợ phía sau là vực sâu không đáy, cô chỉ sợ phía trước là anh.

"Biển cũng sẽ không giết chết tớ như cậu đã từng làm." Cô nói, có cơn gió chạm vào âm giọng, vang lên và bay theo hương biển.

Rồi anh dừng lại, nước đã ngập tới thắt lưng anh. Vốn dĩ chẳng làm anh lung lay bằng lời cô nói, xém tí nữa thì anh đã quên.

"Ừ, nhưng biển có yêu em đâu?" Giọng anh vẫn đều đều, nhưng anh ở đó, không cố gắng chạm vào cô nữa.

Một nửa thân hình dưới nước, u tối và lạnh lẽo, dù sao thì cô cũng đã quen với nó. Nhưng cái ánh mắt kia của anh là sao? Sao nó cứ khiến cô đau lòng thế? Và nhìn anh đau quá, cô có thể chữa trị cho anh không?

"Cậu cũng có yêu tớ đâu?" Cô chất vấn, sóng đánh vào lưng cô từng hồi nhẹ.

Sasuke đưa tay khẽ chạm vào ngực trái, nơi trái tim đang đập từng nhịp đơn điệu. "Thử đến đây móc nó ra mà xem, xem thử có em không?" Anh đề xuất, nước đã lạnh đến thế này, anh muốn đưa cô lên bờ.

"Nó là gì?"

"Trái tim."

Cô tròn mắt, ngơ ngác nhìn anh. "Tại sao tớ không có nó?" Cô ngây thơ như một đứa trẻ, hay là cô đã quên mất mình từng có trái tim?

"Em có mà." Anh dịu dàng đáp.

"Không có." Sakura nhíu mày, thử chạm vào ngực trái chỉ để cảm nhận được một khoảng trống qua lớp vải áo. Cô đưa tay lên cởi nút áo, kéo phía ngực trái ra và nhìn chằm chằm vào một cái lỗ. "Nó trống rỗng."

"Nó trống rỗng mà." Cô lặp lại.

"Chẳng có gì ở đó cả, Sasuke-kun." Cô nhìn anh, chợt ai oán.

"Nó đã bị Chidori của cậu làm nát bươm rồi, không phải sao?"

"Nhưng chẳng còn đau nữa, tớ chỉ thấy nó trống rỗng." Cô nhẹ nhàng. "Cậu làm ơn, đừng nhìn tớ như thế nữa được không, ánh mắt của cậu làm tớ đau."

Đôi mắt ấy là hối hận phải không? Là tự trách hay là sợ hãi? Hay chỉ là xót thương? Sakura chưa bao giờ đọc được gì trong mắt anh, nó tăm tối và rỗng tuếch với chỉ hận thù và cô độc.

Chỉ ước gì cô có thể xoa dịu.

"Đến đây được không?" Giống một lời van xin hơn là một yêu cầu, nhưng cô đồng ý.

Anh nhìn cô, cái nhìn đầy đớn đau.

"Tôi chỉ sợ em lạnh." Anh nói, kéo vạt áo cô lên để che đi cái lỗ nhuốm màu máu đỏ mà anh đã nhìn nhiều đến phát ngán.

"Tớ không lạnh." Cô trấn an, nụ cười ngọt ngào đặt ở đó. "Bởi vì khi cậu giết chết tớ, điều đầu tiên tớ cảm nhận được là cái lạnh tê tái của dòng nước dưới chân tớ, tớ đã chìm vào nước, và tớ đã quen." Nhưng có phải cô muốn giết anh không, sao cô cứ làm anh đau mãi thế? Gợi nhắc bằng cái giọng thơ ngây ấy, nó khiến anh đau, đau vô cùng.

"Tôi sẽ không xin lỗi em đâu." Khi bàn chân trần chạm vào cát khô, cô kêu lên thích thú và cười tinh nghịch như thể cát làm cô nhột.

"Cậu là một kẻ tồi tệ, tớ đâu có quên." Cô bước lùi khỏi vòng tay anh, đôi chân khẽ cựa quậy, chơi đùa với những hạt cát bé tẹo.

"Đúng." Anh cười. "Tôi sẽ không bao biện, nhưng Sakura, tôi muốn em đi cùng tôi, có được không?" Anh nhìn cô bằng đôi mắt như khẩn xin cô gật đầu. Dẫu biết rằng câu trả lời của cô sẽ là.

"Tớ không muốn đi, tớ thích biển."

"Biển cũng chỉ là biển." Bàn tay anh cố tình tìm đến, chạm vào từng ngón tay lạnh ngắt và đan lại với nhau. "Tôi yêu em hơn biển yêu em nhiều."

Sakura thở dài, thở dài hơn nữa khi gục đầu xuống, để mái tóc mang hơi ẩm của nước biển loà xoà trên vai. "Đừng cố chấp thế, tớ chết rồi."

"Thì làm sao?" Anh phản bác.

"Tớ chết rồi, tình yêu của cậu chẳng là gì nữa." Giọng cô pha với thất vọng, nuối tiếc, cả đau đớn. "Huống hồ tớ đã chẳng còn trái tim."

"Tôi sẽ đưa trái tim của mình cho em." Tuyệt vọng đến thế cơ à? Cô tự hỏi khi bật cười thành những âm vang lảnh lót.

"Không phù hợp đâu, tớ cũng không cần." Sakura chối từ, chỉ để nhận lại ánh mắt u sầu của nam nhân trước mặt.

"Vậy em...cho tôi đi cùng, được không?"

Lắc đầu, muốn cốc cho anh một cái, nhưng cô nén lại vì cô biết cô chẳng nỡ tổn thương anh. Chần chừ là thứ đã mang cô đến đây, đã mang anh đến đây, nó đã mang đến quá nhiều thứ so với những gì nó nên mang lại.

Quyết định đúng đắn hay sai lầm, chỉ có thế.

"Hãy quay về đi, ở đó vẫn có họ mà." Cô khuyên nhủ, cười.

"Còn Sakura? Chẳng có em thì tôi quay lại làm gì?" Cái cách nói chuyện ngu ngốc này thật giống cô năm 12 tuổi, bởi vì bây giờ cô mới ngộ ra, chẳng ai thiếu ai mà chết cả. Chỉ tại trái tim họ đi theo người ta, thân xác vẫn cứ sờ sờ mà tồn tại.

"Cậu trở nên bướng bỉnh từ khi nào thế?" Cô trêu. "Dù cậu có ở lại, tớ cũng sẽ chẳng mang cậu đi cùng tớ được. Tớ còn chẳng biết tớ phải đi đâu."

"Không phải đi đâu mà là đi cùng em, Sakura." Anh nắm chặt lấy đôi tay cô, nó chẳng ấm lên chút nào.

"Không." Kiên quyết là tính cách của cô, anh sẽ không làm nó lung lay nổi. "Quay về đi, và gặp nhau ở kiếp khác." Cô yêu cầu, rồi hứa hẹn.

"Kiếp khác?" Anh lặp lại một cách hoài nghi.

"Khi cả hai đều sống, tớ yêu cậu, cậu cũng yêu tớ." Cô giải thích, chỉ là anh cảm thấy cô đang dần xa rời anh, có lẽ anh sắp tỉnh mộng, nhưng anh không muốn, anh muốn bên cô.

"SAKURA, ĐỪNG ĐI!!!" Anh kêu, không, anh gào thét, và anh thấy bàn tay cô đang nắm lấy tay anh không còn nữa, cô cũng không còn nữa, chỉ còn màn đêm...sóng biển...nước mắt...

Bóng tối lại bao phủ, đơn độc.

Trần nhà.

Ánh trăng.

Nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn trong lồng ngực, cổ họng nghẹn ứ và đôi mắt cay nồng. Sasuke không thể kiềm nổi nước mắt, anh lại để vụt mất cô lần nữa.

Mà có lẽ, lần này là lần cuối.

"Vậy hứa, kiếp khác tôi và em sẽ yêu nhau, được không Sakura?" Anh hỏi cô, nhưng vô vọng cũng không thèm đáp lời.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com