Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nỗi nhớ không thừa nhận

Địa điểm tiếp khách lần này của cô là một khu nhà nghỉ dưỡng kiểu gia đình to lớn. Biệt thự tráng lê vơi một vườn cây cối um tùm và hồ bơi sang trọng nằm giữa khu vườn. Thiết kế kiến trúc độc đáo và ấn tượng của căn nhà đủ cho cô biết được sự sáng tạo của chủ nhân.

-Tch...sao lần nào cô cũng vớ được bọn nhà giàu lắm của thế ? – Ino tặc lưỡi tiếc rẻ khi chở cô đến trước địa điểm hẹn, không quên quăng chiếc hộp quen thuộc vào lòng cô.

-Hi vọng đó không phải là một ông già thừa tiền hám gái....chúc cô vui vẻ và đừng ngất xỉu nữa nhé!

Chiếc xe hơi màu đỏ thụt lùi về sau rồi chạy đi sau khi Ino gửi tới một nụ hôn gió làm cô mỉm cười tủm tỉm.

-Có thể là một lão già thừa tiền hám gái lắm chứ..... mấy ai còn trẻ mà xây được một căn nhà to lớn thế này - Sakura lẩm bẩm một mình khi bấm chuông. Chưa đầy một phút sau, cánh cổng được mở ra từ một người đàn bà ngoài 40, khuôn mặt còn khá trẻ trung và đầy nét sắc sảo.

-Cô là Haruno Sakura ? – Bà ta lên tiếng hỏi trước.

-Vâng.

-À, chủ nhân đang chờ cô trên phòng đọc sách, mời cô vào.

Cô rảo bước vào trong. Cánh cổng nguy nga đóng sầm lại sau lưng khiến Sakura giật mình quay lại nhìn rồi thở dài. Giống như lần trước, đã quá muộn để cô quay đầu rồi.

-Mời cô đi theo tôi .

Cô dảo bước theo chân người giúp việc.. Đi qua cái hồ bơi rộng lớn có hình hai con sư tử được khắc trên tay đi lên xuống của cầu thang. Căn nhà này có sân vườn rộng khiếp, thậm chí còn rộng hơn nhà cũ của cô nữa chứ. Cỏ thảm và hoa được trồng khắp nơi. Đài phun nước, tượng thần vệ nữ, xe ô tô nằm la liệt. Càng nhẩm tính tài sản trong khu vườn, cô càng chắc nịch đây là một vị khách như lời Ino đã nói.

-Xin cô vào phòng này thay đồ - Bà ta hướng cô về căn phòng rộng được sơn màu hạt dẻ với tấm gương to và một chiếc tủ đựng quần áo. Ý kiến về trang phục làm cô cảm thấy có chút không hài lòng.

-Có vấn đề gì với bộ trang phục của tôi sao ?

-Không. Nó rất đáng yêu, nhưng chủ nhân của tôi ghét váy trắng. Cô có thể thay bộ váy ngủ màu đỏ này không ?

Rồi. Cái kiểu màu đỏ loè loẹt uốn éo trên giường này chỉ có những quý ông sồn sồn mới thích thôi. Cô đã hình dung ra được vị khách mà mình sắp gặp. “Chẳng tốt lành gì đâu Sakura” – nội tâm cô lên tiếng lẩm bẩm sau một thời gian dài im lặng. Cô phì cười, xua xua tay giả tản. Không muốn mất thêm thì giờ. Sakura cầm lấy bộ váy rồi bước vào phòng tắm. Thay xong bộ đồ và bước ra trong vòng 5 phút.

-Tuyệt lắm. Giờ mới cô đi theo tôi.- Nói rồi bà ta dắt cô đến một căn phòng còn rộng hơn căn phòng lúc nãy rồi bỏ đi. Lúc này cô mới để ý rằng bộ váy hở hang quá mức. Chẳng những chỉ dài hơn áo sơ mi một chút mà còn chỉ có hai sợi dây nhỏ xíu, mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua bên trong. Nhìn quanh căn phòng lạ lẫm sang trọng. Sakura lao đến bên chiếc giường, cầm lấy chiếc áo khoác trắng dài khi mặc vào. Dù sao cũng chưa chắc rằng người đó muốn ngắm cô, đôi khi người đó chỉ cần một con búp bê biết sex. Cô hít sâu một hơi, cầm lấy ly nước trên bàn uống cạn.

Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông bước vào.

Trẻ và đẹp trai đến ngạt thở.

-Ồ, anh đợi em từ nãy đến giờ – Anh nở nụ cười ngây thơ khoe hàm răng bóng loáng. Chiếc áo trắng và quần jean đen trên người vừa vặn, khoe vóc dáng hoàn hảo.Mái tóc đỏ rực phất phơ bồng bềnh bay mỗi khi anh ta di chuyển động rạng ngời trên nền da trắng sứ. Đôi mắt màu hổ phách rạng ngời tia về phía cô ánh nhìn vui vẻ. Mọi thứ ở anh làm cô choáng ngợp.

Và bất ngờ.

-Sa…Sasori ?

-Hình như bà quản gia đưa nhầm đồ cho em thì phải….- Anh lờ đi cái vẻ kinh ngạc đó, từ từ tiến tới còn cô thì theo quán tính mà lùi dần về phía sau, đến khi vấp phải chiếc giường và ngồi phịch xuống. Anh ngồi xuống cạnh bên cô, đưa mắt nhìn làm hai má Sakura đỏ lên, bối rối. Cô không ngờ rằng cậu nhóc ngày bé suốt ngày đi theo mình bây giờ lại có thể làm những hành động "người lớn" đến thế.

- Anh muốn gì ?

-Anh muốn biết giữa em và Sasuke có chuyện gì.

Anh nhìn cô. Ánh nhìn sâu thẩm ghì lấy đôi mắt xanh đang mở bừng ra. Cô nghe thấy tim nhói lên một nhịp và vỡ vụn ra khi anh nhắc đến cậu.

-Đúng là giữa hai người có chuyện gì rồi - Sasori nhăn mặt, khó chịu- Đó là lí do em không đồng ý yêu anh ?

- Anh muốn ngủ với em ư ?

-Đó không phải là câu trả lời, Haruno.

-Vậy thì anh cũng đừng tỏ ra là không có chuyện gì nữa....- Cô nhếch môi, đẩy anh ra và đứng dậy. Từ từ gỡ lấy chiếc thắt lưng và sau đó là cả chiếc áo màu trắng ra. Để lộ bộ váy đỏ làm nổi bật những phần da thịt trắng ngần. Trong một giây thoáng qua. Cô thấy rõ đôi mắt của Sasori sáng lóe lên sự khao khát.Anh đứng dậy. Đưa tay chạm vào làn da dưới cổ rồi kéo dài nó sang đến rái tay, khẽ cúi đầu thì thào vào nó.

-“Bắt đầu đi và kết thúc nó thật sớm”...đó là những gì em muốn phải không ?

Cô choàng tay ôm chầm lấy cậu, nhắm mắt lại cố cảm nhận lấy đôi môi đang tạo thành một nụ hôn ướt át đầy nồng nhiệt phủ xuống bờ vai trần. Mọi thứ bắt đầu mờ đi, tối dần ngay trước mắt khi cơn buồn ngủ kéo đến. Những chuyện xảy ra sau đó, Sakura hoàn toàn không hay biết.

Lúc cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau .

Sasori vẫn còn ngủ say, tay ôm eo cô kéo sát vào người, hơi thở đều đều sau gáy. Cô khẽ trở mình, quay sang nằm đối diện với anh. Đến lúc này mới có thể ngắm anh một cách rõ ràng nhất, Sakura công nhận rằng Sasori thật sự quá điển trai. Lông mày ngang nhưng thanh tú, tóc đỏ bồng bềnh, da trắng sữa và mềm như da em bé. Tất cả đều quá hoàn hảo thậm chí là nếu là so với Sasuke.

Cô đưa tay vuốt mái tóc rối bù của anh mà thở dài ngao ngán. Họ rốt cuộc đã làm gì thế này ? Cô từng là một tiểu thư quyền quý nhưng bây giờ thì chỉ là một đứa con gái làm nghề đổi chác. Bước chân vào nghề này, Sakura thừa biết là sẽ làm việc đó với rất nhiều đàn ông tuy nhiên việc ngủ với người bạn từ thuở nhỏ thế này thật là quá sức. Tuy không nói ra, nhưng trong lòng cô anh vẫn luôn có một chỗ đứng nhất định và cô cũng thế. Sau ngày hôm nay, liệu điều đó có bị thay đổi không ?

Phải chi lúc đó, anh không nhắc đến cậu, có lẽ cô đã không hành động thiếu suy nghĩ đến thế.

-Em dậy rồi sau ?

Đôi mắt hổ phách từ từ mở ra. Cái nhìn da diết, trìu mến khiến mọi suy nghĩ vừa hình thành trong cô tiêu tan. Anh nở nụ cười tươi tắn, tiến dần về phía cô,đôi môi khẽ mở chuẩn bị cho một nụ hôn.

-Không – Sakura mím chặt môi mình, khẽ lắc đầu.

-Xin lỗi anh…em không hôn khách của mình….

-Lần trước em đã hôn Sasuke chưa ?

- Chưa.

-Tại sao? Vì em không yêu hắn ? – Anh lại nhìn cô bằng đôi mắt đầy chân thật là da diết. Chết tiệt thật. Cô vô cùng ghét ánh mắt này của Sasori. Chụp lấy chiếc áo trên giường quấn ngang người. Sakura khẽ quay lại mỉm cười ôn nhu rồi cầm lấy quần áo của mình bước vào phòng tắm.

Và sau khi bước ra khỏi phòng, bàn tay mạnh mẽ của anh ghì lấy cô, trấn mạnh vào tường.

-Nói anh nghe Sakura...- Anh cúi xuống, thì thầm vào tai-...Em có yêu Sasuke không?

Cô cười, gỡ tay anh ra, cố ngăn giọng nói đang lạc đi của mình.

-Em chưa từng yêu ai hết, Sasori à !

- Vậy hãy đến với anh, Sakura, anh không muốn em làm cái nghề hèn kém này....

-Anh sai rồi...- Cô cười, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh- Nghề này không hèn kém. Những cô gái trong nghề này không hèn kém. Khi em gặp khó khăn chính họ là những người đã giúp đỡ em. Chỉ là do hoàn cảnh thôi,anh ạ !!!

-Vậy là em nhất quyết sẽ không nhận sự giúp đỡ của anh ?

Cô cầm lấy ví của mình lên, nhón chân lên hôn chụt vào má anh. Nở nụ cười vui vẻ.

-Tạm biệt, Sasori.

Và anh đứng đó, cau mày khó chịu khi thấy bóng cô khuất dần.

-Hm...

Bước đến góc tường. Sasori đưa tay tắt chiếc camera rồi bước đến máy vi tính. Nhanh chóng sao chép đoan băng đêm qua sang một chiếc đĩa CD mới. Chụp lấy cây bút lông cạnh bên. Anh khẽ nhếch môi khi chậm chạp viết lên đó vài chữ.

"GỬI CẬU, SASUKE"

xx**xx

-Này.... sau giờ này mới về đó ? –Ino nằm dài dưới sàn, chán chường nhìn Sakura đang lúi húi cất giày.

-em đi thăm Konohamaru- Cô đáp. Quăng cái túi xách xuống đất rồi đến cạnh Ino, nằm dài ra.- Sao dạo này em toàn gặp chi trong nhà em thế?

- Chịu đi. Nhà chị mày với Tenten đang sửa. Mai mốt về được, mà có uống thuốc chưa đấy?

-Tí nữa em uống.

-Dính bầu là khổ đó nghe chưa.

-Em biết mà – Cô ê a, nhắm mắt lim dim- Chị Tenten đâu rồi chị ?

-Nó về nhà lo trả tiền rồi. Tao quyết định cho cái quán kinh doanh từ tối nay. Mày có đi làm không ?

-Hm...chị nói đi, em nghe.

-Mỗi đứa có 1 phòng riêng tiếp khách. Mỗi khách sẽ chọn hình sau đó có thể "vui vẻ” trong 1 tiếng. Tiền chia 5-5. Bắt đầu mở cửa từ 8 giờ tối.

-Chị tính làm má mì luôn hả ?

-Ừ.- Cô gác tay lên trán, xoay đầu sang- Còn mày ? Hôm nay thế nào ? Thằng cha đó có phải cỡ tuổi bố mày không ?

- 18 tuổi. Đẹp đến mức không có gì phàn nàn - Giọng Sakura đều đều khi tả lại vị khách đặc biệt của mình .Rồi như nhớ ra điều gì đó, Cô bật người dậy, quay sang phía Ino tròn mắt.

– Có khi nào chị hôn khách của mình không, Ino ?

-Sao ngốc thế? Con nhỏ này...tao đã nói mày rồi mà…..- Ino cốc yêu vào đầu cô-...Nụ hôn của con gái rất quan trọng và chỉ dành cho người mình yêu thôi. Bộ mày chưa từng yêu hả ?

-Chưa – cô lắc lắc đầu.

-Ừ, yêu là khổ đó. Đâm đầu vào rồi rốt cuộc bán cả thân như chị mày này –Ino lẩm bẩm chỉ đủ mình nghe thấy. Mặc cho Sakura thắc mắc đeo bám hỏi mãi về câu nói này, cô vẫn vô tư rịt thuốc, thả mọi tâm sự và nổi buồn vào làn khói trắng.

Konoha ngày hôm nay mưa rả rít.

XX**XX

"Vì cậu có bao giờ ở lại với tôi đâu"

"Quỷ tha ma bắt cái tính cách độc đoán áp đặt chết tiệt của cậu đi"

"Tôi đã rất giận cậu đó, biết không ?"

"Đồ ngốc, đừng tự ý thế chứ.....vì Valentine là ngày mà người con gái cố gắng vì người mình yêu kia mà....thế nên socola mới vừa ngọt lại vừa đắng...."

“Valentine vui vẻ, Sasuke.”

“ Tôi muốn phạt cậu.”

“ Tôi mới là người bị cậu quyến rũ, Sasuke ạ. Đôi khi những thứ ở cậu làm tôi choáng váng…..”

“ Ngay khi là một cô bé con, tôi đã rất ngưỡng mộ cậu. Cậu tài giỏi, điển trai và điềm đạm. Có thể làm bạn tình của cậu là điều mà tôi chưa từng nghĩ đến…..Đôi khi tôi thấy sợ khi ở bên cậu, thấy choáng váng vì những thứ thuôc về cậu….Tôi nghĩ mình mới là người bị cậu quyến rũ, Sasuke !”

“Hôn tôi đi...đêm nay xin cậu hãy ở lại với tôi. Sasuke.”

“THẬT NGU NGỐC…. Tôi chẳng cần những đồng tiền của cậu…cứ nói những gì cậu muốn đi, tôi sẽ rời khỏi đây…..”

“Tôi…không hề thay đổi gì cả…Sasuke….”

“Xin lỗi...Sasuke......Tôi...không hôn khách của mình....”

-Chết tiệt thật -Cậu nghiến răng giận dữ quăng ly rượu đang uống dở vào tường khiến nó vỡ tan tác. Cái tên Sakura không hiểu vì sao cứ chiếm lấy hết tâm trí của cậu suốt mấy ngày nay, kể cả khi đang trong cơn say mềm mất ý thức. Càng uống càng làm cậu tỉnh, thứ càng muốn quên theo đó càng làm cậu nhớ.

Cửa quầy bar chứa rượu chực mở. Sasori bước vào. Tiến lại gần lấy một chiếc ly rồi khui một chai bourbon ra. Đổ đầy vào ly, uống cạn. Suốt quá trình đó anh phớt lờ, như chẳng hề để ý đến sự có mặt của Sasuke.

-Ba ngày nay cậu nghỉ học để trốn ở đây sao ?

-Liên quan gì đến cậu nào ? – Sasuke lèm bèm, đưa đôi mắt đục ngầu lên nhìn anh rồi lấy một chiếc ly khác, rót đầy rượu .

-Thế có liên quan đến Sakura không ? – Anh lạnh lùng đáp. Đôi ngươi đen láy lặp tức bừng lên sắc lửa dữ dội khi cái tên đó được thốt ra. Cậu đập nát cái ly trong tay, nắm lấy cổ áo anh, hét lên.

-CẬU ĐANG ĐIỀU TRA TÔI SAO HẢ ? SAKURA GÌ CHỨ ? CHỈ TẠI CẬU MÀ TÔI GẶP LẠI CON NGƯỜI HƯ HỎNG NHƯ CÔ TA...CẬU THẬT LÀ MỘT THẰNG KHỐN CHẾT TIỆT MÀ….

-CÂM NGAY – Sasori đấm mạnh vào mặt cậu khiến Sasuke đứng loạng choạng rồi té ngã ra đất. Anh gằng giọng, nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh không chút cảm xúc.

-Cô ấy không phải là con người hư hỏng. Cậu tốt nhất hãy thôi đi...

- Hừ, thích cô ta rồi à ? - Cậu quẹt vệt máu trên môi, ngửa mặt cười kh inh bỉ -…Cô ta đang làm gì cậu biết không ? Làm gái. Là làm gái đấy. Dùng thân xác để đổi lấy tiền đấy. Cậu có nghe rõ không ?

- Cô ấy là ai không quan trọng – Anh điềm tĩnh trả lời-.... Tôi đến đây chỉ muốn hỏi cậu câu này . Câu có yêu cô ấy không ?

-Không bao giờ.

-Tốt. Vậy thì tôi sẽ yêu cô ấy....đừng hối hận vì những gì mình đã chọn, Sasuke...

Cửa phòng đóng sầm lại, chỉ còn mình cậu ngồi giữa đống đổ nát. Thẩn thờ mất một lúc lâu.

-Mình không…thích cô ta…- Sasuke cho tay vào lồng ngực mình, siết chặt cố ngăn cái cảm giác đau nhói đang lan tỏa ra, còn tay kia luồn vào tóc lẩm bẩm như đang cố giải thích về cảm xúc hỗn độn của bản thân.

-Cô ta..chỉ là bạn tình của mình….mình không thích cô ta…mình không thích cô ta….

Cậu cứ lặp lại câu nói ấy tựa như một con búp bê bị hỏng đến khi chịu không nổi nữa và gục đầu vào tường. Chai rượu trên ghế lăn xuống, tiếng va đập loảng xoảng vang lên.

Chiếc đĩa CD rơi bộp trên nền đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com