[Sắt Kiệt] Mê Loạn (H)
"Tiêu Sắt, Tiêu Sắt, ta trở thành kiếm tiên rồi, huynh xem kìa, huynh xem kìa".
Lôi Vô Kiệt hào hứng ôm lấy cánh tay của Tiêu Sắt lôi kéo. Nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt mỉm cười gật đầu bất lực hùa theo ca ngợi y.
"Ta thấy rồi, em là người giỏi nhất".
"Đúng không. Tuy ta kém hơn Vô Song một chút, nhưng cũng không tệ".
Nụ cười của Tiêu Sắt không còn vẻ tự nhiên, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Lôi Vô Kiệt vui vẻ luyên thuyên về một người, Vô Song. Thiếu niên Vô Song đã dần trưởng thành, ngũ quan thanh tú, ánh mắt sáng ngời. Mỗi khi Lôi Vô Kiệt tình cờ gặp Vô Song, cả hai liền họp lại với nhau nói cười rôm rả.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tiêu Sắt tối sầm lại.
Đêm đến, gió mát và trăng dịu dàng.
"Lạ thật, Tiêu Sắt, chẳng phải huynh không thích ta uống rượu sao?".
Lôi Vô Kiệt gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn bàn tiệc lớn và những bình rượu thơm ngon.
Nụ cười nhẹ của Tiêu Sắt càng làm gương mặt hắn trở nên mềm mại, dịu dàng. Tiêu Sắt tiến lại gần Lôi Vô Kiệt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của y, bên tai Lôi Vô Kiệt vang lên giọng nói ấm áp thường ngày của Tiêu Sắt.
"Chúng ta cùng uống, chúc mừng em trở thành kiếm tiên".
Lôi Vô Kiệt ngốc nghếch cười lên hai tiếng.
"Hì, vậy chúng ta phải uống, không say không về".
Mùi hương rượu nồng thoang thoảng trong không khí, thiếu niên hồng y nắm chặt bình rượu Tao Thiêu uống cạn những giọt dược rượu cuối cùng.
Thân thể của Lôi Vô Kiệt mềm nhũn tựa lên vai của Tiêu Sắt, ánh mắt mờ mịt của y nhìn gương mặt hơi ửng hồng khi say của Tiêu Sắt. Lôi Vô Kiệt biết Tiêu Sắt rất đẹp, nhưng khi Tiêu Sắt say, gương mặt của hắn phủ một lớp hồng nhạt lại càng đẹp hơn.
"Tiêu Sắt...huynh thật xinh đẹp".
Ánh mắt Lôi Vô Kiệt vô thức nhìn chằm đôi môi nhỏ hơi khép mở của người bên cạnh, trong lòng vô cùng nóng, y muốn hôn lên đôi môi ấy, muốn cắn, muốn nuốt chửng mỹ nhân bên cạnh.
"Em có muốn nhìn kỹ hơn không?".
"Muốn".
Bầu không khí càng trở nên ám muội, Lôi Vô Kiệt nâng thân thể ngồi vào lòng Tiêu Sắt, vòng tay ôm lấy cổ hắn nghiêng đầu muốn hôn lên đôi môi mời gọi ấy. Hai bàn tay của Tiêu Sắt tự nhiên đặt trên eo của y, tránh cho Lôi Vô Kiệt bị ngã.
Nụ hôn của Lôi Vô Kiệt vô cùng nhẹ nhàng, như một cái chạm môi thoáng qua khó mà thỏa mãn được người bên dưới. Tiêu Sắt nâng gương mặt e thẹn của Lôi Vô Kiệt, ánh mắt hơi tối lại, nắm lấy gáy của y, kéo Lôi Vô Kiệt tiến vào một nụ hôn sâu.
Lôi Vô Kiệt bị cuốn vào nụ hôn đầy sự chiếm hữu của Tiêu Sắt, tiếng rên rỉ mê muội thoát ra khỏi môi. Đôi tay của Tiêu Sắt ranh ma vuốt ve vòng eo mỏng manh của Lôi Vô Kiệt, y phục trên người y dần được cởi xuống.
"Ah...Tiêu Sắt...".
Lôi Vô Kiệt nắm lấy thắt lưng cởi xuống, lam y dần yên vị cùng hồng y, Tiêu Sắt nâng người Lôi Vô Kiệt những ngón tay thon dài chạm vào lỗ nhỏ mềm mại phía sau. Một ngón, hai ngón, ba ngón được tiến vào yêu chiều chăm sóc.
"Tiêu Sắt.ưm...hôn...".
Lôi Vô Kiệt cúi xuống hôn lên đôi môi mình khao khát, môi chạm môi, từng tiếng rên rỉ được nén lại. Phía dưới vẫn được chăm sóc chu đáo, khoái cảm từng đợt cuống lấy cảm xúc của Lôi Vô Kiệt, vô tình như một kiểu tra tấn, Lôi Vô Kiệt dụi mặt vào cổ Tiêu Sắt tham lam ngửi lấy mùi hương trên người hắn.
Tiêu Sắt là của Lôi Vô Kiệt, người trước mặt là của y.
Một cơn nhói đau từ cổ truyền đến, Tiêu Sắt vuốt ve mái tóc của người thương, nuông chiều Lôi Vô Kiệt cắn mút chiếc cổ trắng thơm của hắn. Tiêu Sắt nhẹ nhàng rút những ngón ta đã thấm đẫm nước xuân thay thế bằng nam căn to lớn tiến vào lỗ nhỏ mềm mại của Lôi Vô Kiệt.
Trước khi hắn tiến vào, thân thể Lôi Vô Kiệt đã vô thức run rẩy khi cảm nhận được nam căn khổng lồ của Tiêu Sắt cọ sát trước huyệt nhỏ của y. Hơi thở của Lôi Vô Kiệt phả vào cổ của Tiêu Sắt, thân thể của Lôi Vô Kiệt mềm mại để mặc Tiêu Sắt nâng niu.
Tiêu Sắt nắm lấy vòng eo thon thả của Lôi Vô Kiệt ôm vào lòng. Dương vật trong cơ thể Lôi Vô Kiệt tiến vào sâu hơn, Lôi Vô Kiệt ôm lấy cổ của hắn một giọt nước mắt vô thức rơi xuống.
"Tiểu Kiệt...ngoan, thả lỏng".
Tiêu Sắt hôn lên đôi môi sưng đỏ của y, những nụ hôn dần rải rác khắp cơ thể của Lôi Vô Kiệt, đầu lưỡi nóng ẩm chậm rãi cọ xát vào điểm nhạy cảm của Lôi Vô Kiệt. Thấy đôi mắt ngận nước của Lôi Vô Kiệt, tiếng rên rỉ biến thành tiếng khóc nức nở.
Tiêu Sắt nhẹ nhàng nâng thân thể Lôi Vô Kiệt lên, nam căn chầm chậm tiến vào bên trong huyệt nhỏ nóng ẩm của y. Lôi Vô Kiệt bị khoái cảm quá độ. Vừa mở miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ ngọt ngào, Lôi Vô Kiệt muốn cầu xin Tiêu Sắt cứu mình, nhưng lại quên mất người mang đến khoái cảm cho y chính là Tiêu Sắt.
Khoái cảm mãnh liệt quấn lấy khắp cơ thể Lôi Vô Kiệt, những nụ hôn nhỏ phủ khắp gương mặt xinh đẹp của Tiêu Sắt. Từng đợt nóng ẩm bắn thẳng vào cơ thể của Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt dịu dàng ôm lấy thân thể Lôi Vô Kiệt âu yếm, Lôi Vô Kiệt mềm nhũn tựa vào lòng Tiêu Sắt chờ đợi cơn khoái cảm qua đi.
"Tiêu Sắt...đau quá".
"Ngoan".
Tiêu Sắt nhấc bổng cơ thể mềm mại của Lôi Vô Kiệt tiến về chiếc giường trong phòng, Lôi Vô Kiệt được bao bọc mùi hương nam tính của Tiêu Sắt, một chân của Lôi Vô Kiệt bị bắt lấy gác lên vai của Tiêu Sắt.
Một trận mây mưa kịch liệt lại bắt đầu.
Lôi Vô Kiệt bị Tiêu Sắt làm suýt khóc đến khàn giọng, những giọt nước mắt rơi nơi khóe mắt lại bị Tiêu Sắt hôn lên.
"Tiêu Sắt...ưm...ah".
Chú thỏ trắng nhỏ đã bị lão cáo già "ăn" sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com