Ngoại truyện: Cuộc sống sau này [Ep 4]
Cuộc sống vợ chồng hợp pháp trải qua chỉ mới hai ngày, hoàn toàn giống với quy luật vợ chồng mới cưới gắn bó như keo sơn, hầu như lúc nào anh và cô cũng thân mật đến mức chạm vành tai lồng mái tóc.
Trong nhà hàng Tây Âu thanh lịch, ngoài rượu sake và ánh nến lãng mạn, còn có tiếng đàn violon du dương vang lên, Kim Taehyung cầm lấy bàn tay của Jangmi, anh lồng một vật mát lạnh vào ngón tay áp út của cô.
Size nhẫn rất vừa vặn, kim cương được đính trên nhẫn cũng vừa khéo phù hợp với tay cô, nhỏ một chút thì không đủ sáng, lớn hơn một chút thì lại quá khoe khoang sự giàu có của mình.
Đây hẳn là thiết kế tao nhã của Cartier, kỹ thuật thủ công độc nhất vô nhị ấy đạt đến độ hoàn mỹ, khi mang vào ngón áp út thon dài của cô liền khẳng định đó chính là tình cảm chân thành, cũng là lời hứa hẹn kiên định của anh.
Đủ để thấy rằng chiếc nhẫn này, chính là anh đã dùng trái tim để lựa chọn cho cô.
Từng góc cạnh lấp lánh tinh tế của viên kim cương, khiến cô không khỏi nhớ đến chiếc nhẫn đã từng đeo trên ngón giữa tay cô, ngay lập tức Jangmi lại nhớ đến bác trai Park đang nằm trong bệnh viện, không biết hiện giờ chân tay của ông đã hoạt động lại bình thường chưa, bác gái đã lớn tuổi như vậy, không biết một mình có thể chăm sóc tốt cho bác trai Park hay không.
"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Kim Taehyung khẽ đưa tay về phía cô, anh không tự chủ được mà vuốt lên đôi mày đang nhíu chặt của cô.
Bỗng nhiên Jangni ý thức được bản thân mình đã thất thố, trong không khí lãng mạn như vậy, quà tặng trịnh trọng như vậy, cô chẳng những không biểu hiện vui vẻ mà lại còn nhíu mày như thế này đi.
"À..." Cô vội vàng khôi phục lại tâm trạng của mình, chuyên tâm mà đối phó với ông xã mới cưới: "Em đang suy nghĩ, tại sao anh lại không mua tặng em chiếc nhẫn kim cương năm carat?"
"Em muốn là mua thôi, nhưng em có dám đeo không? Em không sợ có người nghĩ là em được gả cho ông chủ mỏ than, rồi bắt cóc em à?"
"Có anh ở đây, ai dám bắt cóc em?"
"Anh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh em..."
Suýt chút nữa cô đã quên. Nhớ đến khoảng thời gian ở chung của cô và anh dạo này, gần thì ít mà xa cách thì nhiều, cô mới hiểu được một cách rõ ràng, năm đó vì sao mẹ cô lại khuyên rằng cô không nên gả cho quân nhân.
"Em đã từng suy nghĩ đến việc..." Kim Taehyung thử hỏi thăm dò: "Tùy quân chưa?"
Tùy quân? Theo anh đến Seoul, sống theo cuộc sống của quân đội, nghe qua thì thật là tốt, nhưng còn công việc của cô, rồi cả bố mẹ cô, và còn có rất nhiều vấn để cần phải đối mặt.
Nhìn được vẻ do dự của cô, Kim Taehyung không miễn cưỡng cô nữa, anh chuẩn bị đổi đề tài, thì điện thoại vang lên.
Anh nhìn thoáng qua số điện thoại, rồi lập tức nhận cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia thông báo một cách trôi chảy cho anh biết rằng anh phải lập tức trở về quân đội.
Anh nghe được tình hình đang có vẻ nghiêm trọng, anh liền giơ tay che microphone lại: "Xảy ra chuyện gì?"
Câu nói kế tiếp cô nghe không rõ lắm, loáng thoáng chỉ nghe được cái gì động cơ thí nghiệm khi cho bay ra không gian xảy ra vấn đề.
Sắc mặt Kim Taehyung lập tức thay đổi, cơm cũng chưa kịp ăn đã vội vội vàng vàng đáp chuyến bay quay về quân khu.
Đây chính là cuộc sống tân hôn của cô, nó cứ lẳng lặng mà dừng lại như vậy.
Từ ngày Kim Taehyung trở lại quân khu đến nay lại bắt đầu không có tin tức gì của anh.
Jangmi vẫn trải qua cuộc sống một mình, vô cùng bận rộn, thậm chí có khi cô còn nghĩ kết hôn chỉ là một giấc mơ, cô vẫn là một người độc thân.
Chỉ có đôi lúc cô quét dọn căn phòng sát vách, thấy rèm cửa màu lục nhạt trên cửa sổ thì cô mới cảm giác được sự tồn tại của anh, tuy có phần xa xôi nhưng lại vô cùng chân thật.
Cũng như mọi khi, cô về nhà vào ngày nghỉ cuối tuần.
"Jangmi à, hôm nay con có gặp bác Park không? Sức khỏe ông ấy thế nào rồi?" Lúc ăn cơm, mẹ cô hỏi.
Bởi vì bố Park Seojoon đã lớn tuổi, tuy rằng ca giải phẫu thành công, nhưng sự phục hồi của cơ thể không được lý tưởng lắm.
Công việc của Park Seojoon lại bận rộn, không thể không rời khỏi Busan, sức khỏe mẹ Park Seojoon lại không tốt cho lắm, bà hoàn toàn không thể chăm sóc cho bệnh nhân.
Chỉ trong một tuần, dường như mẹ Park Seojoon đã già đi mười tuổi, cả người cũng gầy đi trông thấy.
Vì không muốn mẹ cô lo lắng nên Jangmi vẫn chưa nói ra điều này.
Ở trước mặt người nhà bệnh nhân, cô không thể không nói tình huống xấu nhất cho họ biết, để đề phòng nhỡ như xảy ra việc không hay.
Nhưng khi đối mặt với người nhà của mình, thói quen của cô là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu: "Con đã đến xem rồi, bác Park hôm nay đã khá hơn rất nhiều, có thể xuống giường hoạt động. Tháng sau có thể bắt đầu tiến hành trị liệu."
"Nhưng mẹ nghe bác gái của con nói, hiện tại trạng thái tinh thần của ông ấy không được tốt, nhất là khi nghe Seojoon muốn thôi việc để chăm sóc cho ông ấy thì nói thế nào ông ấy cũng phải xuất viện..."
Tay cầm đôi đũa của Jangmi bất giác siết chặt: "Seojoon muốn từ chức hả mẹ?"
"Đúng vậy, Seojoon luôn là đứa con hiếu thảo, bác trai của con đột nhiên trở nên như vậy, cậu ấy ở bên ngoài làm sao có thể an tâm được. Mẹ còn nghe bác gái của con nói, Seojoon không quen với cuộc sống bên đó, vả lại áp lực công việc vô cùng lớn."
"Nhưng mà, anh ấy từ chức, sau này sẽ phải là sao?"
Mẹ cô suy nghĩ một lát, hỏi: "Mẹ nghe nói công việc hiện tại của Seojoon là do Taehyung sắp xếp, nếu không phiền, con có thể nhờ nó giúp một chút không, điều Seojoon về Busan làm đi!"
"Seojoon là cán bộ quốc gia, muốn điều động công tác rất khó."
Jangmi khó xử nhìn mẹ cô, không phải là cô không muốn giúp, mà là đối với Kim Taehyung, cô hiểu rõ hơn ai hết, nếu cô mở lời nhờ anh giúp điều Park Seojoon về Nam Busan công tác, khẳng định anh sẽ không nói nhiều lời, mà lập tức điều anh ta lên cao nguyên.
"Mẹ biết, nhưng với quan hệ của Taehyung... chắc là có thể mà?"
Bà Yoo đâu biết rằng Kim Taehyung và Park Seojoon đã từng xảy ra chuyện ân ân oán oán, thấy Jangmi còn do dự, bà lại cố gắng hết sức để thuyết phục cô: "Jangmi à, con và Seojoon dù sao... Chúng ta cũng nợ gia đình họ, có thể giúp được, thì giúp một tay đi."
"Con sẽ cố gắng tìm biện pháp."
*********
Tại một nhà hàng cao cấp ở Busan, Jangmi với nụ cười cứng nhắc gặp vị Cục trưởng nào đó.
"Muộn thế này rồi, cô một thân một mình thật bất tiện, hay là tôi đưa cô về nhà trước."
Cục trưởng Choi khách khí nói, vẻ mặt tươi cười thanh tú của anh ta nhìn qua vô cùng chân thành.
"Cám ơn, tôi có lái xe đến, đang đỗ ở phía đối diện."
"À, vậy cô lái xe cẩn thận một chút, cô vừa uống hai ly rượu vang đấy."
"Không sao. Hàm lượng cồn của rượu vang không cao, tôi không sao đâu." Thấy Cục trưởng Choi lên xe, chuẩn bị rời đi, cô vội vàng nói: "Cục trưởng Choi , tôi muốn nói với anh chuyện này..."
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng, cô cứ chờ tin tức của tôi."
Chiếc xe chở Cục trưởng Choi chậm rãi rời đi biến mất trong đêm tối, lúc này Jangmi mới thu hồi nụ cười gượng gạo của cô, đứng trên con đường nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
Cô quen biết Cục trưởng Choi đã được ba năm. Lúc ấy cục trưởng Choi ba mươi tuổi, anh ta kiểm tra sức khỏe và bị chuẩn đoán lầm là mắc bệnh ung thư phổi.
Sau đó đến bệnh viện của Jangmi đang làm để tái khám, cô đã tư vấn rất nhiều chuyên gia. Cuối cùng cũng đã loại bỏ khả năng mắc bệnh ung thư của anh ta.
Cục trưởng Choi rất cảm kích tấm lòng của cô, mỗi lần nhìn thấy cô cho dù là từ phía xa xa, anh ta đều cố gắng đến chào hỏi cô, thăm hỏi vài câu.
Dần dần, hai người trở nên thân quen, cho dù bị bệnh gì, Cục trưởng Choi đều tìm đến Jangmi, còn nói là khi nào cô gặp khó khăn, cứ việc đến tìm anh ta hỗ trợ.
Nhưng Jangmi chưa bao giờ đến nhờ anh ta giúp đỡ điều gì, lúc này đây, vì Park Seojoon, cô chỉ còn cách đến tìm anh ta để thử vận may.
Đương nhiên, có thể thành công thì tốt, nếu không được, coi như cô cũng đã cố gắng hết sức.
Đường xá về đêm, rất ít xe, khá lạnh lẽo.
Cô chờ thật lâu, cũng không thấy có chiếc xe taxi nào chạy qua.
Không biết là do cô uống hai ly rượu vang, hay là do vừa rồi cô xã giao cùng với Cục trưởng Choi quá chú tâm nên hao tổn tâm sức, cũng có thể là vì những ngày gần đây buổi tối cô đều thức để chăm sóc bố Park Seojoon nên không nghỉ ngơi đủ, mà bây giờ trán cô đang nóng như lửa, tay chân dường như cũng không phải của chính mình, mỗi một bước đi đều như đang bước trên mây.
Lúc con người yếu đuối nhất, cuối cùng vẫn là nhớ đến người mà mình yêu thương nhất.
Jangmi nhìn về ngọn đèn phía xa xa, cô nhớ anh, muốn biết anh đang ở đâu, bận rộn như thế nào...
Điện thoại vang lên, cô nghĩ là mẹ cô nôn nóng muốn biết kết quả, Jangmi lấy điện thoại ra, lại phát hiện người gọi cho mình chính là người mất tích đã hơn một tuần nay - Kim Taehyung.
Bỗng nhiên cô như có sức lực vô tận, cười tươi mà nhận cuộc gọi: "Tham mưu trưởng Kim, cuối cùng trong lịch trình bận rộn, ngài vẫn còn nhớ đến người vợ mới cưới này sao?"
"..." Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, sau đó truyền đến giọng cười thoải mái: "Nếu anh nói, đêm nào anh cũng đều nhớ em da diết, em có tin không?"
"Vâng, nếu anh nói là 'ngày ngày', thì em chưa hẳn là tin, nhưng nếu anh nói 'hằng đêm', thì đối với sự hiểu biết về anh, thì em tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ!"
"Em vẫn luôn hiểu anh như vậy."
Cô cười, đúng lúc thấy xe taxi chạy qua, tiếng còi vang lên hướng về phía cô, thu hút sự chú ý của Jangmi.
Nhưng cô lắc lắc tay với siêu tài xế taxi kia, tiếp tục trò chuyện với ngài Tham mưu nào đó, cô sợ bất cứ điều gì có thể làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện ngọt ngào của cô và anh lúc này.
"Trễ như vậy rồi, em còn ở bên ngoài sao?" Anh hỏi, dường như đã nghe được tiếng còi xe taxi.
"Vâng, đi ăn bữa cơm với bạn ấy mà."
"Bạn nào?" Anh hỏi.
Sợ anh hiểu lầm, cô thuận miệng trả lời: "Bạn đồng nghiệp."
"Ừm." Anh không nói gì nữa, loại trầm mặc ngoài ý muốn này, bỗng nhiên khiến cô có chút bất an.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của anh là: "Anh nghe nói, em muốn giúp Park Seojoon được trở về công tác ở Busan, thật không?"
Jangmi cầm điện thoại, sửng sốt thật lâu, thật không hổ danh là người đã từng làm gián điệp, tin tức nhanh nhạy đến mức làm người khác khó có thể tin.
"Không phải là em muốn, là bố mẹ của anh ấy sức khỏe không được tốt, hy vọng là anh ấy có thể chuyển công tác về Busan, sẽ tiện chăm sóc họ hơn."
Jangmi cố gắng giải thích, nhưng Kim Taehyung lại lên giọng chất vấn khiến cho lời giải thích của cô trở nên yếu ớt.
"Tại sao bố mẹ hắn không tìm người hỗ trợ, tại sao Park Seojoon không chịu ra mặt? Cần em nhỏ giọng đi cầu xin người khác hả, mời người khác uống rượu nói chuyện, tửu lượng của em thế nào, em không biết sao?!"
"Em..." Tửu lượng của cô đúng là hơi kém, nhưng hai ly rượu vang cô vẫn có thể chịu được.
"Em có nghĩ đến không, lỡ Choi Seunggi có ý quấy rối em thì sao đây?"
Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh, dù cách một tầng sóng điện vẫn khiến xương cốt cô rét lạnh, răng môi cô đều run lên: "Lại vì Park Seojoon mà chịu nhục, hiến thân một lần nữa à?!"
"Ở trong mắt anh, em chính là loại phụ nữ không có lòng tự trọng như vậy sao?"
"Chẳng phải em đã từng vìParrk Seojoon mà cởi bỏ quần áo trước mặt đàn ông sao?"
"Anh!" Lần đầu tiên cô phát hiện, gả cho một người có lối suy nghĩ nhạy bén, dạng đàn ông khi nói chuyện luôn nói trúng tim đen của người khác chính là một loại bi ai, bởi vì khi cãi nhau, chỉ cần một vài câu nói khích đúng chỗ yếu của bạn, bạn sẽ không bao giờ có lực phản bác lại.
Tự biết mình đã sai, cũng hiểu rõ ngọn nguồn thói quen nổi giận của Kim Taehyung, đó chính là trong tình yêu sâu sắc cùng sự ghen tuông mà anh dành cho cô.
Jangmi cắn răng kiềm chế sự sỉ nhục và giận dỗi của bản thân, giải thích: "Đúng là em đã từng cởi bỏ quần áo trước mặt đàn ông, nhưng vì người đó là anh."
"Đúng, là anh, người đàn ông mà em đã hận suốt 3 năm... Nếu không phải vì Park Seojoo, đừng nói đến việc em cởi quần áo, bảo em nói chuyện với anh một câu, em cũng không thèm."
"Anh." Jangmi hít sâu thật nhiều lần, cô mới tìm lại được âm giọng của mình: "Anh biết rõ tình huống lúc đó không phải như vậy, em không muốn nói chuyện với anh, là vì em sợ..."
"Em không cần giải thích nữa" Anh dừng lại một chút, trong giọng nói bỗng nhiên có chút ý trêu chọc: "Anh hiểu rõ, ở trong lòng em, từ đầu đến cuối em không hề quên hắn."
Làm sao cô có thể bỏ mặc được đây, Park Seojoon đã từng đối xử với cô tốt như vậy, vào thời điểm cô bất lực nhất là anh ta đã ở bên cạnh cô, thứ tình cảm như thế, làm sao cô có thể quên được?!
"Em và Park Seojoon từng lớn lên bên nhau, anh ấy là anh trai em, là người thân..."
"Cho nên, em vì hắn ta, cái gì cũng có thể làm?"
"Không phải!" Cô nói lớn tiếng, nhưng thanh âm phát ra lại vô cùng yếu ớt vô lực.
Trời đất xoay tròn, đầu cô đau như muốn vỡ ra, hai tay Jangmi mạnh mẽ bám víu vào hàng rào chắn, nhưng cô vẫn không cách nào đứng vững.
"Em và Cục trưởng Choi quen biết lâu rồi, em hiểu con người anh ta, anh ta có thể không giúp em, chứ không bao giờ quấy rối em."
"Hiểu? Em hiểu được bao nhiêu? Em có biết cậu ta là bạn của anh không? Em có biết cậu ta tiếp cận em là có mục đích không?"
"Bạn của anh?!"
Khó trách! Khó trách cô vừa tiễn Cục trưởng Choi chưa đến mười phút, Kim Taehyung lập tức có thể biết mọi chuyện một cách thật rõ ràng.
Cô nên sớm nghĩ đến, một Cục trưởng có tương lai đầy hứa hẹn như thế, làm sao có thể thân thiết với cô như vậy, cô nên sớm nghĩ đến mới phải.
Điện thoại rơi vào tình trạng yên lặng như cõi chết, một lát sau, Kim Taehyung bất đắc dĩ thở dài: "Em muốn giúp Park Seojoon, tại sao không đến tìm anh? Em tìm người khác cầu xin giúp cho hắn được chuyển về Busan, em có nghĩ đến việc người ta nghĩ về em như thế nào? Hay nghĩ về anh như thế nào không?!"
"Em sợ anh hiểu lầm, sợ anh để tâm!"
"Sau lưng anh, em tìm người khác giúp đỡ, em nghĩ anh sẽ không để tâm sao?"
"Vậy giờ anh nói đi, em nên làm thế nào?!"
Cô dùng hết sức lực còn lại để hỏi anh: "Nhìn bố anh ấy bệnh nặng, thấy anh ấy lâm vào tình cảnh khó khăn như vậy, em phải làm như không thấy gì sao?!"
Cô chịu đựng cảm giác cay cay ở chóp mũi, nhưng tiếng hít thở vẫn không ổn định, từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói khô cứng.
Giọng nói của anh trầm xuống: "Em thật sự muốn hắn quay về Busan?"
"Sức khỏe của bác Park vẫn chưa khôi phục, em lo lắng bác gái một mình..."
Anh thở dài một hơi không nặng cũng không nhẹ, rồi không nói thêm bất kì điều gì, trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe thấy tín hiệu báo bận của điện thoại, cô đứng trong đêm tối, không thể phân biệt rõ phương hướng.
Cô không trách anh, quá khứ của cô và Park Seojoon luôn luôn như một quả bom hẹn giờ tồn tại sâu trong lòng của Kim Taehyung, không phát nổ, chẳng qua là do chưa có sự việc nào châm ngòi.
Cô cẩn thận từng li từng tí, rất sợ có gì đó tác động đến nó. Nhưng mà, rốt cuộc quả bom ấy vẫn bị châm ngòi...
Bởi vì yêu, bởi vì để tâm, cho nên mới đau khổ, mới có thể tổn thương.
Nhưng loại đau khổ và tổn thương này sẽ không mảy may làm ảnh hưởng gì đến tình yêu mà nó chỉ khiến cho tình yêu ngày càng nồng đậm, ngày càng sâu sắc hơn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com